"Tại sao lại yêu thiếp?" nàng xoay mặt lại, nét mày sắc sảo, đôi môi đỏ căng mộng nhìn về phía hắn"Yêu nàng cần phải có lí do sao?" hắn cầm trên tay bình nữ nhi hồng, buông một nụ cười sắc lạnh, "Nếu nàng đã muốn biết hôm nay ta sẽ lời dụng rượu nói thật với nàng. Lí do ta yêu nàng chỉ có một 'Bởi vì ta yêu nàng cho dù có phải xuyên không đi chăng nữa."Nàng im lặng xoay mặt đi, "Nếu đời này chàng đã yêu thiếp thì tốt nhất hãy yêu thiếp như chàng đã nói Vạn Năm Luân Hồi, đừng phản bội thiếp... nếu không kết cục mà chàng có sẽ thê thảm hơn những gì mà chàng đã nói" ngữ khí lạnh băng như xuyên thấu tâm can, nàng đã từng bị phản bội và bị chính người mình yêu chính tay đẩy xuống vực sâu vạn trượng, nếu đã mở rộng trái tim nàng thì không thể lại phản bội nàng"Ha ha Dương Y nàng thật không có lòng nhân từ... có thể nói như vậy với người mình yêu. Quả thật yêu nàng là sai lầm của ta, sai lầm nghiêm trọng nhất!"Nàng nhếch mép, chân bước đi ra ngoài, miệng bỏ lại một câu, "Quá muộn rồi, Quỷ Ảnh" Truyện không quá khó hiểu, đơn giản nhưng lại chứa đựng nhiều hàm ý sâu sắc mà khi chiêm nghiệm bạn đọc mới có thể cảm nhận được.