Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bằng hữu này của Nam Cung Hân, tài tử phong lưu Lân quốc, cư nhiên nửa đêm chạy đến ngoài phòng ngủ của bằng hữu hóng chuyện? Còn mưu toan phi lễ lão bà của bằng hữu?
“Vân Nhược, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt không được tốt lắm.” Nam Cung Hân lo lắng hỏi .
Phó Vân Nhược hừ một tiếng: “Vương gia, ta không sao, nhưng thật ra người bằng hữu này của ngươi có vấn đề!”
Phong Nhiễm mặt mày hớn hở một tay khẽ phe phẩy chiếc quạt, một bên bước vào Đãi Hạc đình. “Phong Nhiễm bái kiến Duệ Vương gia, vị này là –”
“Nha, Phong huynh, không cần phải khách khí, vị này là tiện nội*.” (* khiêm xưng vợ mình)
“Nguyên lai là Vương phi, Phong mỗ từ lâu đã nghe danh Vương phi, hôm nay nhìn thấy, thật sự là tam sinh hữu hạnh.” Hắn nhất phái tao nhã, còn giả bộ như không biết nàng.
Phó Vân Nhược trong lòng phẫn nộ, nghĩ thầm Phong Nhiễm này rõ ràng chính là nam nhân sáng sớm kia, còn muốn cùng nàng giả ngu sao!
“Phong công tử, chúng ta đã gặp qua, không phải sao?” Nàng tựa tiếu phi tiếu trừng mắt nhìn hắn.
Phong Nhiễm nhíu mày: “Phong mỗ chưa từng gặp qua Vương phi. Vương phi biết ta?”
Phó Vân Nhược nắm đôi bàn tay trắng như phấn, mỉm cười: “Đương nhiên. . . . . . Không biết .” Hắn không thừa nhận, mà nàng cũng ko dự định trước mặt Nam Cung Hân nói sáng sớm hắn chạy đến trong phòng tắm phi lễ nàng. Chuyện không có bằng chứng, nói ra ai tin?
“Vương gia, ngài cùng Phong công tử tán gẫu đi, ta muốn đi xem xét chuyện tình trong phủ.” Nàng đứng dậy, lại nhìn thoáng qua Phong Nhiễm, mỉm cười.
Phong Nhiễm mâu trung hiện lên một chút kinh diễm, thấy nàng quanh co khúc khuỷu mà đi, tư thái thanh tao lịch sự, thở dài: “Vương gia thật sự là diễm phúc ko cạn nha, nghe nói tôn Vương phi là kinh đô đẹp nhất một đóa kì ba. Phong mỗ hôm nay mới thật sự là tin.”
Nam Cung Hân nhàn nhạt nói: “Phong huynh quá khen.” Hắn ko thích nhìn ánh mắt người khác ái mộ Phó Vân Nhược, hắn muốn giấu nàng đi, không cho bất luận kẻ nào bình xét.
Hai người phẩm thưởng nửa ngày, Nam Cung Hân hôm nay không biết vì sao tâm tình có chút không tốt, cũng không có ý giữ Phong Nhiễm lại dùng cơm.
Phong Nhiễm đang muốn rời đi, bỗng nhiên thấy một tiểu tỳ xinh đẹp hướng hắn đã đi tới: “Phong công tử, Vương phi nhà ta cho mời.”
Tiểu tỳ kia mặt cười ửng đỏ, còn nhìn Phong Nhiễm tuấn tú kia vài lần, trong lòng nai con loạn chàng.
Phong Nhiễm là Lân quốc hữu danh tài tử phong lưu, hơn nữa gia thế nhất nhì, bộ dạng anh tuấn, không biết đã hấp dẫn tâm hồn bao nhiêu khuê phòng thiếu nữ.
Phong Nhiễm theo thói quen hướng tiểu tỳ mỉm cười, lại càng làm tiểu tỳ mặt đỏ tới tận mang tai.
“Vậy thỉnh vị cô nương xinh đẹp này dẫn đường .” Hắn nho nhã lễ độ nói .
Tiểu tỳ gật gật đầu, vội vàng mang hắn vòng qua một đường nhỏ, hướng một tòa kiến trong hủy các mà đi.
“Không biết Vương phi tìm ta có chuyện gì?” Hắn hỏi thăm .
“Nô tỳ cũng không rõ ràng, công tử mời ngài đến, đang ở bên trong chờ ngài.” Tiểu tỳ nói xong lưu luyến nhìn hắn rồi mới xoay người rời đi.
Phong Nhiễm đứng trước thủy các, nhìn trúc môn (cánh cửa làm bằng trúc) trước mặt, nhất thời lại dâng lên chút mong chờ
Chẳng lẽ, là một hồi diễm ngộ? (Vâng, a cứ mơ đi =)))
Tuyệt sắc Duệ Vương phi phong tình vô hạn kia, không phải là coi trọng hắn đấy chứ? (Đúng đúng, rất coi trọng =)))
Phong Nhiễm suy nghĩ một chút, đẩy cửa ra, bỗng nhiên một chậu nước bay thẳng vào đầu, làm cho hắn trở tay ko kịp! (Này thì coi trọng =))) Đồng ý, cho anh hết cả phong hoa tuyệt đại đi=)) chuột lội)
“Ta chờ ngươi đã lâu!”