Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: Họa Thiên
—oOo—
Lam Hàn Kì nằm bò trên bàn nhưng tay vẫn không ngừng viết gì đó trên tờ giấy gần như đã kín chữ. Thở dài, sắp nghỉ đông, như vậy cũng sẽ thi cuối học kì, cô sẽ tranh thủ thời gian này chơi một trò chơi "vượt cấp".
Trường học này là trường học chủ yếu dành cho con em cháu cha, chỉ có một số thành phần nhỏ là vì thành tích nên được chọn vào trường. Nhưng học sinh trong trường cũng chỉ biết cô là phú nhị đại còn vấn đề là Lam đại tiểu thư hào quang muôn trượng của Lam gia thì hoàn toàn không... nên...
"Lam Hàn Kì! Cô học giỏi, lại đây giúp tôi làm bài tập này." Một giọng nói chanh chua truyền đến phá hỏng không gian của Lam Hàn Kì khiến cô nhăn mày lại, ngẩng đầu về phía chủ nhân của giọng nói - La Yên Tử. Kiếp trước, La Yên Tử sau này vì tranh giành Trình Dĩ Hiên của Phạm Thiên Tuyết và nhiều lần thiết kế hại cô ta, cuối cùng bị Phạm Thiên Tuyết trong tối, Trình Dĩ Hiên ngoài sáng chỉnh cho đến chết đi sống lại. Lam Hàn Kì đồng cảm nhìn La Yên Tử.
Cô bé, cố sống nốt những ngày tốt đẹp trước khi "dấn thân" vào cuộc chiến đẫm máu với Bạch liên hoa đó đi! Người ta công phu so với cô tốt hơn nhiều a, La Yên Tử!
Lam Hàn Kì ngoảnh mặt làm ngơ, bản thân kiếp trước "tính tình hòa ái", chưa từng làm hại ai bao giờ... nên bây giờ mới có tình trạng này. La gia cũng là một thế gia có danh vọng, Lam Hàn Kì lại ngại phiền phức nên hồi đó La Yên Tử bảo gì thì làm thế.
La Yên Tử nhìn Lam Hàn Kì ngoảnh mặt làm ngơ liền có một cỗ lửa giận bùng lên, "Mày... đừng tưởng là nhà có chút tiền thì La gia chúng tao sẽ sợ!"
Lam Hàn Kì từ chối cho ý kiến, tay vẫn viết tiếp, La Yên Tử như bị kích thích, cô ta chạy ra giựt lấy tóc Lam Hàn Kì.
Lam Hàn Kì lúc này đặt bút xuống, lấy điện thoại ra ấn một cái, "Alo, Lam thúc thúc... Ân, có chuyện nhờ thúc thúc đến trường."
Người trong lớp quay sang nhìn Lam Hàn Kì với ánh mắt kì dị, họ còn tưởng sẽ có kịch hay giữa hai thiên kim chứ, sao vị bạn học kia lại gọi điện cho "Lam thúc thúc" nào vậy!
Đúng lúc này giáo viên bộ môn bước vào lớp, sửng sốt nhìn tình thế trong lớp. Trương lão sư hừ một tiếng, "Hàn Kì, đây là chuyện gì xảy ra?"
Rồi sau đó là quá trình tự biên tự diễn của vị giáo sư nào đó. Nào là Lam Hàn Kì không giúp đỡ bạn học trong vấn đề học tập. Không thân thiện với bạn học, Lam Hàn Kì không nên học ở trường này nữa...
La Yên Tử đắc ý nhìn Lam Hàn Kì, không để cô ta nói, Lam Hàn Kì chủ động kéo cô ta đến phòng chủ nhiệm, cả đường đi không nói một lời. Đến cả Trương lão sư "tự biên tự diễn" cũng phải tức giận chạy theo.
La Yên Tử giận đến tím mặt, nhưng khi nhìn thấy Lam Hàn Kì kéo mình đến phòng chủ nhiệm thì đôi mắt sáng ngời. La gia so với một gia tộc vô danh tiểu tốt kia thì trường học sẽ chọn La gia, chọn thiên kim tiểu thư là cô ta. Thậm chí nửa đường còn chủ động kéo Lam Hàn Kì đi, khiến cả hai tạo thành tình thế kì dị.
Lam Hàn Kì thân tình nhắc nhở, "La Yên Tử, bạn học có chắc chắn muốn cùng tôi đến phòng chủ nhiệm?"
La Yên Tử đắc ý hếch hàm, "Tất nhiên rồi."
Lam Hàn Kì lắc lắc đầu, La gia chiều hư La Yên Tử rồi.
Khi đến trước phòng chủ nhiệm thì có một hàng vệ sĩ mặc áo đen đứng nghiêm chỉnh ở đó. Nhìn thấy Lam Hàn Kì, vệ sĩ cúi đầu xuống, "Cô chủ."
La Yên Tử quay sang nhìn Lam Hàn Kì với ánh mắt kì quái, "cô chủ"? Lam Hàn Kì bất đắc dĩ nhún vai, chỉ là gọi luật sư thôi mà cũng phải đích thân phải để vệ sĩ của cha đến đây bảo hộ...
Trương lão sư hùng dũng đẩy cửa bước vào, liếc mắt qua Lam Hàn Kì, lão sư hơi hếch mắt cười.
Nhưng đến lúc La Yên Tử bước vào, Trương lão sư quay ra nhìn chủ nhiệm thì tròng mắt thiếu đoạn rơi xuống rồi. Đây... đây thế nhưng là luật sư riêng của Lam gia - Hứa Cảnh.
Hứa Cảnh gật đầu với Lam Hàn Kì, "Cô chủ, Lam thúc thúc nhờ tôi đến."
Lam Hàn Kì đỡ trán, Lam gia nuôi mấy cái luật sư thì vị Hứa Cảnh này đứng đầu trong số đó.
"Hứa luật sư hảo, cũng chẳng có chuyện gì to tát cả."
Hứa Cảnh gật đầu, đưa ra một xấp văn kiện, nào là nói La Yên Tử đả thương bạn học, La gia chưa có trách nhiệm quản lí dạy dỗ con,... khiến cho La Yên Tử và Trương lão sư chẳng kịp phản ứng.
Nguyên lai Lam Hàn Kì là vị kia tiểu nữ vương của Lam gia, nguyên lai là vậy....
La Yên Tử giật mình giống như vừa thức dậy từ một mớ hỗn độn, cha cô đang kí hợp đồng làm ăn với Lam gia, tuyệt đối không thể để chuyện này hỏng được.
"Lam Hàn Kì, cậu tha cho tớ nha..."
Lam Hàn Kì không nói gì, giao mọi chuyện cho Hứa Cảnh xử lý, cũng chỉ là bắt La Yên Tử đưa phía đền bù tinh thần và thân thể. Trước khi đi qua La Yên Tử, cô ghé xuống, híp mắt cười, "La Yên Tử, thân tình nhắc nhở cô lần này, nếu có lần sau thì tôi sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho cô. Mà nếu là người khác, họ cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Cho nên, phí tổn hại, tôi chờ."
Nói rồi Lam Hàn Kì cầm chiếc điện thoại rời đi, mở All lên đọc tin tức. Coi như là rảnh rỗi dưỡng người đối phó với kiểu bạch liên hoa kia.
La Yên Tử ngồi trên sàn nhà, lạnh lẽo của mùa đông ngấm vào khiến cô cảm thấy run lên từng đợt. Lam Hàn Kì, cô có ý gì?
1 ngày sau là Lam gia mở họp báo, tuyên bố giải trừ hôn ước với Trình gia. Mà nhân vật chính của buổi họp báo này biến mất, dĩ nhiên, Lam Hàn Kì giờ này đang xách theo một chiếc máy tính, hơi nhếch môi ngồi lên xe.
Đồn cảnh sát, Lam Hàn Kì khẩu trang bịt kín mít, bước vào trong đó.
"Tôi muốn gặp Như Tình."
Cảnh sát gật đầu, không tra hỏi gì thêm. Chắc cũng là phóng viên hoặc nhà báo đến phỏng vấn. Tội nhân kiểu này cảnh sát tùy ý cho phỏng vấn.
Lam Hàn Kì nhìn Lam Như Tình tóc tai bù xù ngồi trước bàn, cười một tiếng chào hỏi, "Lam Như Tình... à không, phải là Trình Như Tình chứ nhỉ!"
Trình Như Tình gắt gao nhìn Lam Hàn Kì, "Sao... sao mày biết?"
Bí mật này cũng chỉ có bố cô ta và mẹ cô ta - chính là tiểu tình nhân mà Trình tổng nuôi bây giờ. Xét cho cùng, đến chính Trình Dĩ Hiên cũng không ngờ rằng, hắn ta lại loạn luân với chính em gái cùng cha khác mẹ của mình.
Lam Hàn Kì cười, nụ cười không rõ ẩn ý khiến Trình Như Tình lạnh run người. Nếu nói thứ gì khiến Trình Như Tình đắc ý nhất thì không thể không kể đến việc cô ta cho chính anh trai cùng cha khác mẹ của mình quỳ dưới váy. Và cũng không thể quên, "thánh chỉ" Lam Hàn Kì cô ta cũng nắm trong tay. Nhưng Trình Như Tình đột nhiên thấy một nguy cờ kề cận trong phút chốc, Lam Hàn Kì thoát khỏi tay cô ta rồi!
Nghĩ vậy, toàn thân cô ta cũng run lên, không tự giác được lùi lại mấy bước, cả thân thể hôi thối giống như chạy trốn, đâm thẳng vào bức tường lạnh lẽo của nhà giam.
Lam Hàn Kì từ nãy đến giờ vẫn nhìn sâu vào Trình Như Tình khiến cô ta cảm thấy ngột thở, một cảm giác sợ hãi len lỏi từ lòng bàn chân mà lên, ngấm sâu vào từng huyết nhục, gân cốt.
Lam Hàn Kì đột nhiên cười thật tươi, nhìn hoàn toàn không có chút gì là giả tạo, nhưng sâu trong con mắt lại chẳng có chút ý cười.
"Tôi quả thực không biết nên gọi cô là Trình tiểu thư hay Tô tiểu tam đây? Hửm, Trình Như Tình?" Lam Hàn Kì khoanh tay nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhem nhúa của Trình Như Tình biến sắc.
Cô ta hốt hoảng hỏi, "Sao... sao mày biết? Mày, có phải con tiện nhân mày đã điều tra tao từ trước rồi không!"
Trình Như Tình lần này quả thực không thể bình tĩnh nữa rồi, "Tô tiểu tam" cái mác danh này treo lên đầu cô ta có bao nhiêu nặng!
Phải biết, Trình Như Tình có lòng hư vinh, muốn đàn ông trên thế giới này sẽ phải quỳ chân dưới váy cô ta mà thuần phục, vậy mà Tô tổng - Tô La lại để Trình Như Tình "ủy khuất" làm tiểu tình nhân. Trình Như Tình quả thực điên rồi, Tô phu nhân vị trí này đáng nhẽ phải là của cô ta, thế nhưng bị vị hôn thê của Tô La "chiếm đóng", đây đúng là vết nhơ của cô ta - tiểu tam!
Lam Hàn Kì đưa chiếc máy tính ra, nhìn Trình Như Tình đang lẩm bẩm một mình, môi hồng khẽ nói: "Cô xem, Tô tiểu tam. Lam gia dưỡng nữ không muốn, Trình gia có sao cô không về mà phải ôm lấy "thiên đại ủy khuất" làm Tô tiểu tam. Tô tiểu tam, cô có biết vị trí chính thất có bao quyền lực, một tiểu tam nhỏ nhoi như cô có thể lật đổ được Tô phu nhân tương lai sao? Tôi lại quên rồi, Lam gia sẽ không dưỡng một nữ nhân ngu xuẩn đi làm tiểu tam."
Trình Như Tình đến đây quả thực bị lời nói của Lam Hàn Kì làm đờ người rồi, sao Lam Hàn Kì trong trắng đáng yêu lại khuyên cô ta định nghĩ quyền lực giữa phu nhân - tiểu tam? Mà Lam Hàn Kì đáng yêu thế nhưng nói cô ta ngu xuẩn, thế nhưng đưa cô ta cảnh thân thiết giữa Tô La và vị hôn thê.
Lam Hàn Kì lắc đầu nhìn đáng thương Trình Như Tình, cô không phải đứa bé mười mấy tuổi trong trắng dễ thương ấy nữa rồi.
Trình Như Tình, có trách thì trách tại sao cô làm tôi thành ngày hôm nay, cô vừa lòng chưa? Nhưng Trình Như Tình, tôi vẫn phải cảm ơn cô, cảm ơn ngày xưa cô quyến rũ thằng tra nam kia!
Lam Hàn Kì vô tội cười, "Như Tình, cô biết đấy... Năm xưa cô làm gì, tôi biết hết. Trình gia? Cô hay ai? Mấy người không lừa được tôi!"
Trình Như Tình giật mình nhìn Lam Hàn Kì, "Kể cả việc mày mất trí nhớ... Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ mày đã khôi phục trí nhớ!"
Lam Hàn Kì từ chối cho ý kiến nhưng trong đầu xuất hiện không ngừng mấy chữ "mất trí nhớ" lặp đi lặp lại... Hóa ra là thế, vì sao đằng trước quyển "vận mệnh" của cô bị bỏ trắng một đoạn. Nhưng kiếp trước, đến tận lúc chết, Lam Hàn Kì cô vẫn không biết!
Trình Như Tình giống như rơi vào mộng bức, dựa vào biểu hiện của Lam Hàn Kì thì chắc chắn rồi... Lam Hàn Kì nhún vai, cầm chiếc áo khoác đen bước ra ngoài.
Chân hơi dừng lại chút, Lam Hàn Kì cười nói: "Trình Như Tình, tôi định không để cô chết dễ như vậy đâu... Nhưng cô xem, Lam gia sự việc này cũng đã được giải quyết, cô cũng đã hết giá trị lợi dụng. Hàn huyên với cô xong, lần cuối, vĩnh biệt."
Trình Như Tình vẫn giữ nguyên tư thế cũ, mặt giống như chìm vào hồi ức xa xăm...
Lam Hàn Kì đi ra đến ngoài cửa, miệng vẫn tươi cười, ngẫm nghĩ câu Trình Như Tình nói.
Trình Như Tình, cô nói xem, "người tính không bằng trời tính" sao?