Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô thử xem mạch đập của mẹ mình, sắc mặt trắng bệch:
- Mạch của mẹ em rất yếu.
Không cần cô phải nói, Lâm Phi cũng nhận ra, tình hình của Hạ Lâm Mỹ đã rất cấp bách.
Hắn dùng thần thức để dò xét, lúc đó mới phát hiện ra loại độc không tên trong người bà ta đang bắt đầu ăn mòn lục phủ ngũ tạng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chưa đầy một tiếng nữa, các cơ quan trong cơ thể của Hạ Lâm Mỹ sẽ đều bị suy kiệt.
Lâm Phi khẽ nhíu mày. Đột nhiên, hắn nhớ đến năng lực thôn phệ mình vừa lĩnh hội được có thể khiến cho chân khí trong cơ thể của những người kia mất hết. Liệu hắn có thể nuốt sạch độc tộc trong người Hạ Lâm Mỹ hay không?
Dù sao những độc tố này chẳng là gì với hắn. Cứ tiếp tục chờ đợi như vậy, chắc chắn không đủ thời gian cứu bà ta. Không bằng đánh liều một lần xem sao.
- Em mau tránh ra!
Lâm Phi bảo cô đi sang một bên.
Bạch Hân Nghiên biết Lâm Phi sẽ ra tay, mắt hiện lên nét chờ mong.
Lâm Phi thử dùng thần trí để khống chế cỗ năng lượng thần bí trong huyết mạch. Giống như, đó là những thứ hắn vốn có, hai tay vô hình thử bắt lấy độc tố trong người Hạ Lâm Mỹ.
Thứ cảm giác kỳ diệu này đúng là khó nói nên lời. Nhưng sau đó, Lâm Phi đã phát hiện ra, cách này có hiệu quả.
Đôc tố trong người Hạ Lâm Mỹ hóa thành những đám khí đen, sau khi thoát ra từ những mạch máu của Hạ Lâm Mỹ thì biến thành những chấm đen nhỏ trên tay Lâm Phi.
Lâm Phi không có hứng thú ăn những thứ này. Dù gì những thứ này cũng chẳng phải là đồ tốt có giá trị bổ dưỡng. Vì thế hắn đập vỡ chúng trên không trung.
Sắc mặt của Hạ Lâm Mỹ trông đã khá hơn, tuy vẫn còn suy yếu nhưng bà ta đã có thể chậm rãi mở mắt ra.
- Mẹ!
Bạch Hân Nghiên mừng phát khóc, nhào tới ôm mẹ mình.
Hạ Lâm Mỹ khẽ day trán, nhìn con gái rồi lại nhìn Lâm Phi, thì thào tự hỏi:
- Vừa rồi… mẹ sao vậy…
Đúng lúc đó, bên ngoài một câu lạc bộ tư nhân ở Lâm An, một chiếc xe Infiniti màu đen đang đỗ ở cửa ra vào.
Một người đàn ông từ trên xe bước xuống. Người đó mặc áo măng tô dài, sắc mặt âm lạnh, đó chính là Hạ Dương vừa đào tẩu khỏi Hạ gia.
Một tên mặc đồ màu xanh, khuôn mặt thon dài dẫn theo hai tên vệ sỹ mặc đồ đen liền xông tới.
- Hạ tiên sinh, mời đi theo chúng tôi.
Người đàn ông áo xanh lãnh khốc nói.
- Làm phiền Tả tiên sinh rồi.
Hạ Dương khẽ gật đầu, đang định đi vào trong thì chợt nhớ ra cái gì đó, y cởi áo khoác trên người mình rồi tiện tay ném xuống đất, cười khinh thường.
Sau đó, Hạ Dương đi theo người họ Tả vào trong câu lạc bộ được trang trí theo kiểu cổ:
- Hoa thiếu gia đã tới rồi sao?
- Đại tiểu thư và Đại thiếu gia đã đợi ngài từ lâu. Họ tin chắc Hạ tiên sinh có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Người đàn ông họ Tả mặt không biến sắc nói.
Hạ Dương cười ha hả:
- Đều nhờ hồng phúc của Hoa đại thiếu gia.
Đang nói chuyện, Hạ Dương đã được đưa tới một khu phòng xa hoa, cao cấp, bên trong truyền ra tiếng nhạc du dương êm ái. Có mấy cô gái trẻ đẹp mặc sườn xám đang gẩy đàn.
Bên cảnh bàn trà cổ ở chính giữa có chuyên gia pha trà đang rót trà mời khách.
Người đàn ông dẫn đầu khuôn mặt trắng nõn, tóc dài, cười rộ lên lộ ra nét tà khí. Thấy Hạ Dương bước vào, gã vẫy tay nói:
- Hạ Dương đã tới rồi, mọi chuyện đều thuận lợi chứ?
- Bẩm báo Hoa thiếu gia, như ngài dự đoán. Sau khi Lâm Phi biết được chân tướng vụ việc đã đi tìm Hạ Chấn Đình ngay tức thì. Dưới sự bố trí tỉ mỉ của tôi, Hạ Chấn Đình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Hạ Dương cười tà nịnh.
Người đàn ông này chính người phụ trách hiện nay của tập đoàn Thiên Trì chủ quản kinh tế trong Long Thần điện, người thừa kế đời thứ nhất của Hoa gia, Hoa Vô Lệ.
Hoa Vô Lệ cười thoải mái, thò tay ý bảo người đàn ông da trắng tóc vàng bên cạnh:
- Người hiểu rõ Lâm Phi nhất là ngài Victor. Ngài Victor tài trí hơn người, nắm rõ được tính cách của tên dã thú này.
- Dạ phải, ngài Victor đúng là đại tài, Hạ Dương tôi xin bái phục.
Victor đang thưởng thức một chén trà Bích Loa Xuân, nghe thấy vậy thì thoải mái nói:
- Hoa tiên sinh, hoành vĩ lam đồ của chúng ta mới đi được một bước nhỏ. Đây chỉ là bước đầu trong việc diệt trừ Scarpe. Chờ sau khi chúng ta tiêu diệt được Scarpe, còn có nhiều chuyện phải làm. Nếu bây giờ tiên sinh đã cất nhắc tôi, chỉ sợ về sau tôi sẽ gặp nhiều áp lực.
Một người phụ nữ quyến rũ tóc màu đỏ rượu vang bỗng nâng chén trà lên nói:
- Ngài Victor, Hoa Tập tôi lấy trà làm rượu, cảm ơn ngài đã sắp xếp kế hoạch diệt trừ Hạ Chấn Đình. Nếu sau này có thể giết được Lâm Phi, báo thù cho người yêu của tôi, tôi vô cùng cảm kích.
- Ha ha, Hoa tiểu thư, người trong thiên hạ muốn Scarpe chết đông như kiến cỏ. Hắn ta và Hạ Chấn Đình đều là những kẻ hung tàn, bạo ngược, là những kẻ mất hết nhân tính, chết chưa hết tội. Tôi chỉ làm chút việc có ích cho nhân loại này mà thôi. Cô không cần cảm ơn.
Victor tỏ ra như thể đó là chuyện đương nhiên.
Hoa Tập cười yêu mị, uống cạn chén trà. Tuy trong lòng cô ta khinh bỉ sự đường hoàng bên ngoài của tên ngoại quốc này, nhưng vẫn đành phải nói vài câu phụ họa, xã giao.
Đối với cô ta, chỉ cần có người giúp cô ta báo thù cho Ngô Khâm là được rồi.
- Nếu mọi chuyện đã giải quyết xong thì tôi đi đây.
Một giọng nữ rét lạnh truyền từ trong góc tới.
Hạ Dương đang quỳ ở đằng kia bông nổi da gà toàn thân. Y vào đây từ nãy đến giờ mà không phát hiện ra trong góc còn có người?
Y không dám ngẩng đầu lên nhìn người đó, nhưng chỉ thoáng qua, y suýt thì bị dọa cho bất tỉnh.
- Ngươi… ngươi là…
Hạ Dương nhìn thấy một “Hạ Dương”?
Một “người đàn ông” giống y như đúc, mặc âu phúc đuôi én, đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Đột nhiên y nhớ đến lời của mấy người vệ sỹ Hạ gia. Họ bảo chính y đã đi tìm họ, bảo họ chuẩn các loại thiết bị RPG để đối phó với Lâm Phi.
Y cũng rất buồn bực. Y luôn ở bên ngoài cửa phòng Hạ Chấn Đình, sao có thể thời gian đi sắp xếp những chuyện này. Vì thế, biểu tình của y trước mặt đám người Lâm Phi đều là thật.
Nhưng bây giờ, y đã hiểu vì sao y có thể “phân thân” rồi.
- Liễu tiểu thư không uống một chén trà đã rồi đi ssao? Cô đã bỏ ra không ít công sức rồi, chúng tôi cũng rất cảm kích trước sự hỗ trợ của cô.
Hoa Vô Lệ cười tủm tỉm nói.
Tiểu thư?
Hạ Dương lại càng thêm kinh ngạc, đây là con gái? Người này không chỉ có thể bắt chước được ngoại hình mà còn có thể bát chước được giọng nói hay sao?
- Không có hứng thú.
Sau khi Hạ Dương giả thốt ra một câu đó thì liền cất bước ra khỏi phòng, không thèm quay đầu lại.
- Hừ, có gì hơn người chứ, giữ thể diện cho mà còn không cần.
- Chị à, chị không hiểu rồi. Cô ấy không giữ thể diện như vậy là vì cô ấy có thể nhẫn nại, có thể có người không nể mặt, tài trí tầm thường, chỉ có thể cúi đầu xưng thần mà thôi.
Hoa Vô Lệ cười híp mắt, vô tình liếc Hạ Dương lúc này đang quỳ ở đằng kia.
- Ôi giời, Hạ Dương à, tôi không phải nói cậu đâu.
Hoa Vô Lệ làm như không có ý gì.
Hạ Dương mắng thầm trong bụng, nhưng trên mặt thì vẫn cười thoải mái:
- Lời nói của Hoa thiếu gia, dĩ nhiên tôi hiểu.
- Lần này cậu làm rất tốt, trong ngoài phối hợp, đầu tiên khiến cho Hạ Vô Ngưng bị khống chế, rồi lại làm cho Hạ Chấn Đình rớt đài, tất cả đều có công lao của cậu. Hôm nay Hạ gia đã sụp đổ, mấy thế lực lớn của Hắc Long hội sẽ làm loạn để tranh quyền, chúng tôi sẽ ủng hộ cậu trở thành người đứng đầu của Hắc Long hội.
Hoa Vô Lệ cười tủm tỉm nói.
Mắt Hạ Dương lóe lên tia hưng phấn, nhưng sau đó y lại khẩn trương nói:
- Hoa thiếu gia, tuy Hạ Chấn Đình đã chết, nhưng chỉ vì lần này Lâm Phi đến quá bất ngờ, Hạ Chấn Đình không thể rút lui. Cơ sở của Hạ gia vẫn còn đó, nếu đến lúc đó, không ít thân thích và cao thủ trung thành với Hạ gia đối phó với tôi, tôi chống chọi không nổi.
- Cậu sợ cái gì chứ?
Hoa Tập cười lạnh nói:
- Đám ô hợp đó, cho dù cậu không đối phó với chúng, Long vương cũng sẽ phải Nha Vũ đi chỉnh đốn. Cậu chỉ cần lo việc đưa người của cậu nhân lúc cháy đi hôi của. Nếu ngay cả việc này mà cũng làm không được thì đừng nghĩ đến việc lãnh đạo ai nữa.
Hạ Dương không ngừng gật đầu:
- Đại tiểu thư nói đúng, Hạ Dương hỏi nhiều quá rồi.
Hoa Vô Lệ khoát tay:
- Được rồi, Hạ Dương, cậu cùng Tả Thiểu Hàm ra ngoài đi. Cậu ta sẽ nói cho cậu biết kế hoạch cụ thể sắp tới, không có chuyện gì khác xảy ra thì cậu cứ thế mà giải quyết.
Hạ Dương liên tục đáp “vâng” rồi xoay người lui ra ngoài.
Sau khi trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Hoa Vô Lệ khẽ mỉm cười, dò hỏi Victor:
- Ngài Victor, sao lần này tiểu thư Andariel không đến cùng ngài?
Victor híp mắt, tỏ vẻ có lỗi:
- Gần đây đang tiến hành kiểm nghiệm một hạng mục mới, tôi để Andariel phụ trách giám sát, vì thế nó không thể đi theo được.
- Ồ, hóa ra là như thế, tiếc quá.
Hoa Vô Lệ thở dài, mặt tỏ ra ái mộ:
- Không biết ngài Victor đã suy nghĩ về lời đề nghị lần trước của tôi chưa? Tôi vừa gặp đã yêu quý tiểu thư Andariel. Nếu có thể cưới cô ấy, chắc chắn đó lẽ một mối lương duyên mỹ man. Mà mối quan hệ đồng minh giữa Hoa gia chúng tôi và ngài Victor sẽ không bị phá vỡ. Ngài thấy có phải không?