Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có lẽ là mọi người vừa rồi tập trung hết tinh thần để xem Lâm Phi đấu với Long Thiên Cương nên đều không để ý đến Thiên Diện, bây giờ bỗng nhiên nhớ tới, người phụ nữ này đúng thật là sát thủ bậc nhất thế giới trong bảng Huyết Toàn nhiều năm liền.
Bất kể thực lực của cô ta ra sao, mức độ máu lạnh giết người thật không thể ngờ!
Thế nên, mọi người đều nín thở trầm ngâm nhìn hai người.
Hoa Vạn Lâu vừa rồi mới hồi phục một chút nội thương, suýt nữa lại phun ra máu. Lúc này, lão bị nội thương nghiêm trọng, hận không thể lập tức ngồi xuống trị thương, bảo lão đánh nhau với Lâm Phi? Chẳng phải là tự sát hay sao?
Nhưng lão chỉ có thể gắng gượng chống trả, giả bộ như có lực đánh, vẻ mặt phòng bị, hy vọng Lâm Phi sẽ đắn đo, đặc biệt là nể mặt Hoa Lộng Ảnh.
Lâm Phi không khỏi quan sát Thiên Diện vài lần, khóe miệng tản ra ý cười tà tà:
- Nếu chúng ta quen biết sớm mấy năm thì tốt biết bao.
- Tại sao?
Thiên Diện khó hiểu.
- Lời cô nói quả thật là rất hợp tính cách của tôi, giống như một mồi lửa có thể thiêu đốt huyết dịch trong tôiôi…Tôi nghĩ, chúng ta hẳn là còn nhiều điều hiểu nhau hơn.
Lâm Phi nói bằng giọng khẳng định.
Vừa dứt lời, Hoa Vạn Lâu đứng trước mặt mọi người liền cảm thấy một hồi sát khí ùn ùn kéo đến đánh úp lão.
Hai mắt lão trợn lên, trong lòng âm thầm mắng Lâm Phi âm hiểm, không biết xấu hổ, một tiếng cũng không nói, vậy mà vừa rồi còn cười nói chuyện phiếm với Thiên Diện, chớp mắt đã giết đến đây.
Lão bất chấp bản thân đang bị nội thương, ra sức phản kháng, hai tay ở tư thế đẩy bia, một luồng nguyên khí đỏ tím như hàng vạn tơ nhện quấn quanh Lâm Phi.
Nhưng thể lực của lão suy yếu, đâu có thể chống đỡ được lực nghiền ép xe tăng của Lâm Phi
Lâm Phi dùng thân thể chống lại luồng nuyên khí này. Mặc kệ cản trở của hai tay, một bàn tay như thiết áp bàn bổ về đầu lão, một chiêu Cách Hà Đả Ngưu đơn giản, tiến quân thần tốc mang theo một cỗ cương phong kình bạo.
Cùng lúc đó, lực cắn nuốt một lần nữa xuất hiện. Hoa Vạn Lâu định vận nguyên khí lần nữa, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa của hắn.
Nguyên khí ùn ùnnhư con ruồi bị quấn vào nước xoáy, mù quáng bị hút vào cơ thể của Lâm Phi.
Lâm Phi một chưởng đánh xuống, sau khi phá vỡ vòng bảo hộ nguyên khí không còn mạnh của Hoa Vạn Lâu trực tiếp bổ mạnh vào trán lão, máu như hàng ngàn hàng vạn hạt mưa bắn tung tóe lên mặt, lên người con cháu Hoa gia ở bốn phía.
- Lão tổ tông.
Bọn họ kinh hô gào rú, trong sợ hãi mang theo tuyệt vọng.
Nhưng tiếng kêu thảm như vậy vốn không hề ảnh hưởng chút nào đến Lâm Phi, hắn đã sớm nghe qua vô số tiếng kêu rên chết chóc trên chiến trường, thần kinh cũng tê liệt rồi.
Giống như Thiên Diện nói vậy, hôm nay giữ lại đám người này, về sau là đám tai họa. Còn hôm nay có giết chết hết người của Hoa gia hay không, cũng không sao, dù sao thì giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Chỗ cổ không đầu của Hoa Vạn Lâu máu ứa ra, Lâm Phi rất nhanh sau đó đã hút hết tu vi của lão. Thứ nhất, là bởi vì Hoa Vạn Lâu vốn bị trọng thương. Thứ hai, sau khi lão chiến đấu lại phải trị thương, tiêu hao quá lớn, vốn không có bao nhiêu tu vi tích trữ để Lâm Phi có thể hấp thụ.
Làm xong, Lâm Phi cảm thấy toàn thân thoải mái, hít sâu một hơi, quay đầu nói với Thiên Diện:
- Xong rồi, còn lại giao cho cô, nhưng tôi muốn cô gái đó sống.
Lâm Phi chỉ Hoa Lộng Ảnh mặt mày trắng bệch ở bên kia, lạnh nhạt nói.
Người của Hoa gia chấn kinh, vốn tưởng rằng Lâm Phi sẽ nể mặt Hoa Lộng Ảnh, để cho bọn họ một con đường sống. Nhưng rõ ràng Lâm Phi vốn không để ý đến Hoa Lộng Ảnh nghĩ gì?
Thiên Diện đương nhiên không thắc mắc, thân ảnh hóa thành một đạo gió táp, dưới chân thi triển kinh hồng bộ với sát khí rất mạnh, mỗi chỗ đi qua đều dùng đao chân khí xanh biếc cứa yết hầu mấy người, giết người qua lại như gió, hệt như một bóng ma nhảy múa trong khắc nghiệt.
Lâm Phi khẳng định rằng những người còn lại của Hoa gia căn bản không ai may mắn thoát khỏi nguy hiểm, sức mạnh của bọn họ kém quá xa so với Thiên Diện, hơn nữa ở đây là vịnh đảo một thân một mình, bọn họ không nơi để trốn.
- Cô không nhắm mắt lại sao, thấy người nhà mình từng người từng người chết đi cũng không phải là việc hứng thú gì.
Lâm Phi đến trước mặt Hoa Lộng Ảnh nói.
- Anh…anh mau bảo cô ta dừng tay. Sao anh phải giết bọn họ chứ? Hoa Lộng Ảnh nước mắt rơi như mưa, vô cùng bi thương.
Lâm Phi híp mắt, cũng không nói nhiều, xuất một chưởngvào gáy Hoa Lộng Ảnh, đánh ngất cô, sau đó sải bước về phía xe đỗ.
Sau ba phút, toàn thân Thiên Diện đầy máu máu, mặt không chút thay đổi ngồi vào xe, quay đầu nhìn Hoa Lộng Ảnh hôn mê nằm bên ngoài.
- Không mang cô ta đi sao?
- Không cần, chắc chắn sẽ có người của Hoa gia đến tìm cô ấy, giết xong hếtrồi sao?
- Ngoại trừ một người anh giết, một người anh đánh ngất ra, tám mươi tư người khác không chừa một người.
Lúc Thiên Diện nói, máu vẫn nhỏ từ tóc của cô xuống. Hiển nhiên vì giết người quá nhiều nên không tránh được việc bị máu phun lên cơ thể..
Lâm Phi thấy khu nhà của Hoa gia máu đã chảy thành sông, miệng huýt sáo. Vốn chỉ muốn giết tên Hoa Vô Lệ, chỉ có thể trách đám người này không may, đều có mặt hết ở đây
Lâm Phi đang định khởi động xe, lại cảm thấy không ổn, nói với Thiên Diện:
- Cô máu me khắp người, đợi khi qua trạm thu phí chắc chắn sẽ bị giữ lại, trong cốp sau có nước khoáng, cô gội đầu và rửa mặt sạch đi, sau đó thay quần áo.
Thiên Diện cúi đầu nhìn quần áo dính máu của mình, nghe thấy phải thay dáng vẻ có chút tiếc nuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống xe.
Lấy mấy chai nước khoáng từ cốp sau, đổ từ đầu xuống mặt, toàn thân Thiên Diện phóng ra một luồng chân khí Tiên Thiên, mấy tiếng-hít hà , quần áo trên người bị cô xé thành mảnh nhỏ.
Nhất thời một thân thể cao gầy, lả lướt, ngọc ngà lộ ra dưới ban ngày ban mặt.
Lâm Phi liền mắt trợn tròn, cô gái này quá hào phóng rồi. Cứ như vậy mà thay quần áo trước mặt một người đàn ông? Ngay cả một chút ý tứ né tránh cũng không có.
Chỉ thấy vẻ mặt cô gái ung dung, cứ vậy bước đến chỗ thi thể một cô gái trẻ, vừa đi hai nhị hoa mềm mại trước ngực cô còn rung lên, cặp mông đầy đặn uốn éo, thỉnh thoảng còn lộ ra cảnh xuân.
Bờ mông cô gái vểnh lên, đào nguyên nơi tư mật nhìn không xót gì, hơn nữa còn ngay trước mặt Lâm Phi.
Lúc Thiên Diện xoay người lại cởi quần áo của cô gái kia, Lâm Phi hận không thể lao xuống.
Đôi chân đẹp thon dài thẳng tắp như ngọc bích, mấy sợi tóc ướt phía sau còn nhỏ nước, mỗi một động tác đều quyến rũ nguyên thủy nhất.
Lâm Phi không ngừng nuốt nước miếng, buộc mình tỉnh táo, lái xe thẳng đến chỗ Thiên Diện.
Lái xe đi.
Thiên Diện vừa mặc khoác áo, vừa lạnh nhạt nói.
- Tiểu thư Thiên Diện à, chẳng lẽ cô không thấy vừa rồi thay quần áo như vậy là quá hào phóng sao. Dù sao thì tôi cũng là một người đàn ông huyết khí phương cương, nhỡ may tôi không kiềm chế được mà làm chuyện gì đó với cô, cô không lo lắng sao?
Lâm Phi tò mò hỏi.
Sau khi Thiên Diện mặc xong quần áo, vẩy tóc, nhìn Lâm Phi một hồi rất bình tĩnh hỏi:
- Ý anh là muốn cùng tôi làm chuyện đó sao?
- Khụ…khụ…khụ.
Lâm Phi bị sặc nước.Thấy vẻ mặt thản nhiên của Thiên Diện, thì thật muốn khóc. Đâu có người phụ nữ nào lại trêu chọc đàn ông như vậy.
Thiên Diện rất ngờ vực, có lòng tốt hỏi
- Anh bị nội thương rất nghiêm trọng sao? Sao lại ho khan vậy?
Lâm Phi khoát tay:
- Không có… chỉ là nghĩ tới cô cởi mở vậy, cứ coi như tôi chưa nói gì là được.
- Tôi nghĩ cũng phải, hẳn là anh không xem tôi là phụ nữ, hơn nữa thân thể này là của Liễu Cảnh Lam, không phải tôi, tôi có lộ ra cũng chẳng sao, người nhìn thì cứ nhìn.
Lâm Phi nhíu mày:
- Sao tôi lại không xem cô là phụ nữ hả, cứ cho là bộ dáng thật sự của cô, tôi chưa từng thấy nhưng cô là phụ nữ, điều này tôi rất rõ. Lẽ nào tôi lại xem cô là đàn ông hay sao? Hơn nữa, cho dù cô biến thành hình dạng của người khác cũng không nên tùy ý để lộ ra như vậy. Cô phải có sự e rè của con gái chứ.
- Anh coi tôi là phụ nữ?
Thiên Diện có chút kinh ngạc:
- Nhưng tôi không phải là người bình thường.
- Cô là quái nhân nhưng cô vẫn là phụ nữ.
Lâm Phi cười khà khà nói:
- Với tôi, cô còn là một người phụ nữ rất thú vị .
- Thú vị. Anh muốn ăn tôi?.
Thiên Diện lộ vẻ cảnh giác, nghiêm túc nhìn hắn.
Lâm Phi mặt tối sầm, lắc đầu thở dài:
- Ý tôi là, cô có mị lực rất đặc biệt chứ không phải luộc hay rán để ăn cô.
Thiên Diện bất ngờ, chớp chớp mắt, tựa như nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi khiến cô không biến ứng phó sao, mắt lộ suy tư, ngoảnh mặt đi chỗ khác, không lên tiếng
Lâm Phi cũng thấy nói chuyện với cô gái này ngày càng thú vị, cười cười mới khởi động xe.
Một giờ sau, xe lên đường cao tốc, Thiên Diện mở miệng hỏi:
- Anh tha cho Hoa Lộng Ảnh vì hai người quen nhau sao?
Lâm Phi nghe thấy đề tài này, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng:
- Không, đó không phải Ảnh Tử tôi quen. Dựa vào cuộc đối thoại đó, tôi khẳng định được điều này. Mặc dù tôi không xác định được cô ta là ai, nhưng….cô gái đó, dám giả mạo Ảnh Tử xuất hiện trước mặt tôi. Bất kể cô ta muốn làm gì, sớm muộn tôi cũng sẽ giết cô ta.
Thiên Diện có chút khó hiểu, hỏi:
- Sao anh biết chắc chắn không phải Ảnh Tử mà anh nói.
Lâm Phi cười cười đưa tay vỗ vào lồng ngực mình:
- Trái tim… Cô gái đó không có trái tim
- Cô ta không có tim.
Thiên Diện có chút không tin.
Lâm Phi lại một hồi mặt đen, thở dài:
- Tôi nói là mọi biểu hiện của cô ta tuy đều là biểu tình người thường có nhưng cô ta không có trái tim người thường có, không có tình cảm chân thật.