Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi chấn động, Lâm Phi nghĩ lại, đúng rồi, Long Ngũ có thể đạt đến Tinh thần cảnh rồi, là nhân vật có thể ngao du hoàn vũ, thăm dò tinh không, bố một ngọn núi, có lẽ cũng không có gì kỳ quái lắm.
Chỉ có điều, cảnh tượng như vậy, trong mắt Linh Tố, đã là quá phi thường rồi.
- Đại sư, tôi nghĩ có lẽ ông quá nghiêm khắc với bản thân rồi, tu vi của lão điên đó cách xa chúng ta, chiêu thức có thể bỏ được ngọn núi của lão, đại sư ông muốn học, dĩ nhiên rất khó rồi. Lâm Phi cười an ủi, hòa thượng này dày vò bản thân như vậy, không mệt à?
Nhưng Linh Tố lại cười cổ quái lắc đầu: - Lâm thí chủ, cậu coi thường sư tôn của mình quá rồi.
- O? Có ý gì? Lâm Phi cảm thấy có gì đó là lạ.
Sau khi nghe Linh Tố nói lý do, Lâm Phi há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối.
Chỉ thấy Linh Tố vẫy tay, từ một cây tùng phía xa xa, bẻ một cành tung bình thường, hướng về phía hạp cốc, nhẹ nhàng làm động tác vỗ xuống. . .
- Ba mươi năm trước, Long Ngũ tiền bối, không dùng chút tu vi, chứ đừng nói đến nguyên khí, ngay cả chân khí cũng không dùng đến nửa phân, chỉ tay không hái được cành cây tùng, cắt _xuống như thế này, có thể tạo ra cương phong, bổ ra hạp cốc kia. . .
Không dùng bất kỳ chân khí, nguyên khí, càng không có ba động năng lượng gì đặc biệt, chỉ dựa vào sức mạnh bản thân, dùng một cành cây tạo ra cơn gió, bố một ngọn núi! ?
Nếu người trước mặt không phải là người xuất gia, còn được gọi là thiền sư Linh Tố thì chắc chắn Lâm Phi sẽ nghĩ mình gặp phải người bị bệnh thần kinh.
Thiền sư Linh Tố thấy vẻ mặt khó tin của Lâm Phi, giống như nhìn thấy mình năm đó, có chút cảm khái lắc đầu thở dài: - Cho đến ngày nay, bần tăng cũng không thể tin được, cảnh tượng ngày đó. . . chỉ khi thấy hạp cốc này, mới có thể thật sự tin rằng đó không phải giấc mơ.
Lâm Phi hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng mình, một lúc lâu sau mới nói: - Chiêu thức này, tôi chưa từng thấy.
Lâm Phi nở nụ cười tự giễu, kỳ thật suy nghĩ kỹ một chút, lão điện khi xuất hiện trước mặt hắn cũng thật sự "nhẹ nhàng", căn bản không hề thể hiện phong phạm của cao nhân tuyệt đại, càng giống một ông già không có chút đúng đắn hơn.
- Chưa từng thấy, cũng có thể. Thân pháp của Lâm thí chủ, có lẽ cũng do Long Ngũ tiền bối truyền dạy mới có thể luyện được thân pháp này. Bần tăng ngu muội, xem một chiêu này của tiền bối, ba mươi năm qua không thu hoạch được gì, chỉ bằng để Làm thí chủ đến tham ngộ một phen, xem có thể chỉ điểm một hai điệu cho bạn tăng không?
Linh Tố cũng là không quan tâm ai là tiền bối vãn bối, lúc này đã nhận định cảnh giới của Lâm Phi cao hơn mình, không ngại học hỏi kẻ dưới, hy vọng Lâm Phi có thể xem giúp lão.
- Dĩ nhiên là được, chỉ là không biết, lúc đầu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lão điện lại muốn thi triển chiều thức này trước mặt đại sư?
Lâm Phi cần đoạn hồi ức này của Linh Tố, để giúp hắn cảm thụ tốt hơn chiều này.
Linh Tố tri vô bất ngôn, kể lại chi tiết chuyện ngày đó. . .
Hóa ra, ba mươi năm trước, Linh Tố ở trong núi này, lão ngộ được "Phả ma cương khỉ" từ "Lăng Nghiêm Chú" .
Lăng Nghiêm Chú là chi vương trong những lời chủ của Phật môn, trong đó nói: Xuất sinh thập phương nhất thiết chư phật. Thập phương như lai. Nhân thử chú tâm. Đắc thành vô thượng chính biến tri giác. Thập phương như lai. Chấp thử chú tâm. Hàng phục chư ma. Chế chư ngoại đạo.
Có nghĩa là bản trì phá ách phá tai, xóa bỏ tội ác, tà ma bất xâm, môn "Phá ma cương khí" của Linh Tố, dĩ nhiên uy mãnh bá đạo, như kim cương vạn lực, không gì cản nổi.
Trên thực tế, năm đó khi Linh Tố vừa mới có tên trong danh sách hai mươi chiến thần, cũng là nhờ vào thân thông của Phá Ma Cương Khí, môn nội công này, phóng thích sức mạnh của các tuyệt kỹ võ công của Thiếu Lâm, uy lực tăng gấp bội!
Trăm ngàn năm Thiếu Lâm có tầng tầng lớp lớp cao nhận, rất hiếm người có thể đưa cổ võ của bản tự tiến lên một bước, mà Thiền sư Linh Tố đã làm được!
Ngày đó, trên đỉnh núi, Linh Tố thi triển "Phá ma sư hống công" cải tiến, đây là một môn tuyệt học nội công uy lực gấp ba lần trở lên bảy mươi hai tuyệt kỹ Sư tử hống của Thiếu Lâm.
Sau khi hống lên, cát đá tung tay, sụp đổ, cả ngọn núi đều bị tiếng trống đó san thành bình địa, uy lực quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Linh Tố.
Thế nhưng, không đợi cho Linh Tố kịp vui mừng, một giọng nói không chút hài hòa, ở bên cạnh trào phúng nói: - Còn tưởng Thiếu Lâm xuất hiện nhân tài, xem ra, chẳng qua cũng chỉ đi trên con đường của người đi trước, đáng tiếc đáng tiếc, chung quy cũng chỉ tài trí bình thường, chẳng có gì xuất sắc.
Thần công bản thân phải khổ tâm tu luyện nhiều năm, bị người ta chê bai, dĩ nhiên trong lòng Linh Tố không vui.
Nhưng người đàn ông trung niên lạ lẫm mặc áo dài màu đen đã vô thanh vô tức đến chỗ lão luyện công, lão không hề phát hiện, lão cũng biết đối phương không hề đơn giản.
Vì vậy, Linh Tố bèn hỏi ông ta: -DVị thí chủ này, dám hỏi võ đạo xếp hạng thế nào mới có thể lọt vào mắt?
Người trung niên này hỏi ngược lại lão: -DVõ đạo? Ngay cả "vẽ" cậu cũng chưa nhập môn, huống hồ là "đạo" ?
Linh Tố lúc ấy choáng váng, vậy là có ý gì, từ nhỏ lão đã được gọi là Phật sống chuyển thế, phật võ song tu, thiên tùng anh tài, sao có thể nói ngay cả võ" cũng chưa biết?
Nhưng người trung niên này không thèm để ý đến lão, dường như sớm đã biết lão căn bản không thể trả lời được.
- Nhìn cho kỹ, đây mới là "võ" !
Nói xong, người trung niên ngắt một cành cây tùng từ vách núi, nhẹ nhàng hướng cành cây về phía một ngọn núi khác phía Tây Bắc, vẽ xuống một đường. . .
-Ầm ầm! ! !
Sau một trận cương phong bình địa nổi lên, từ nơi cành cây nhỏ cuốn qua, giống như có một lưỡi dao vô hình, tạo ra một hợp cốc chính giữa ngọn núi!
Đất đả đều bị cưỡng phong cuốn đi hết, hóa thành vô số cát bụi, sạch sẽ, như đó vốn là một hợp cốc vậy!
Người đàn ông trung niên mặc kệ Linh Tố đang giật mình há hốc mồm, hai mắt trợn trừng, tiện tay vứt cành cây trong tay, - Nếu cậu có thể ngộ ra vài phần, có lẽ chúng ta còn có duyên tương kiến, từ biệt nhé, hòa thượng. . .
Nói xong, người đàn ông trung niên bèn cất bước, đi xuống núi, vừa đi, vừa thầm thì: - Chán lắm. . . chán lắm. . .
Linh Tố chợt tỉnh ngộ mình đã gặp được cao nhận tiền bối thần bí, vội quỳ rạp xuống đất, khẩn cầu hét to: - Dám hỏi đại danh tiền bối!
Nhưng ngẩng đầu lên, đâu còn thân ảnh của người đàn ông này nữa, ngoại trừ hạp cốc kia ra, chẳng còn chút dấu vết!
Lâm Phi nghe xong, không khỏi âm thầm líu lưỡi, lão điên này quả kinh hồn!
Chẳng trách có thể giết hơn hai mươi vương gia, khiến bốn gia tộc lớn té cứt té đái!
Người ta chẳng cần dùng đến tu vi, cầm một cành cây nhỏ có thể bổ được một ngọn núi, nếu thật sự ra tay, chẳng nhẽ bổ cả đống băng Hoa Hạ?
Như vậy mới đúng chứ, nếu không thể, cường giả Tinh thần cảnh, có thể đặt chân lên tinh không sao?
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Phi chú ý là câu nói của lão điên– "Cậu ngay cả "vẽ" cũng chưa nhập môn, huống chi là "đạo" ?"
Linh Tố thấy Lâm Phi như ngộ ra điều gì, cảm thấy mừng rỡ, lão trông cậy vào đệ tử chân truyền của Long Ngũ có thể giúp đỡ cho lão, tuy có cảm giác cầu cạnh vãn bối, nhưng lão là người xuất gia, không quá chú ý đến những lễ tiết phiền phức, bối phận địa vị.
Lâm Phi nhìn hạp cốc đã mọc đầy rêu xanh, nước suối róc rách, có cảm giác ẩn chứa thứ gì kỳ diệu, nhất thời chưa thể nào chạm đến được.
- Thiền sư, tạm thời tôi chưa thể trả lời ông. . . có thể, để tôi yên tĩnh ở đây một lát không.
Dĩ nhiên Linh Tố thấy không sao, đừng nói là một lát, Lâm Phi muốn ở cả năm cũng được, dù sao lão cũng đã nhìn ba mươi năm rồi!
- Dĩ nhiên, vậy lão tăng về nhà tranh trước, thí chủ muốn tìm bần tăng, đi về phía nam một dặm đường là được. Linh Tố nói.
Lâm Phi cười gật đầu, nhớ ra còn một chuyện, - Đúng rồi, thiền sư, người bạn tốt Tiểu Bạch của tôi, có thể thả xuống núi không?
Lâm Phi như cười nói: - Bần tăng vốn chưa từng cấm túc đồ nhi Bát Giới, chỉ do Bát Giới tự thấy tu hành còn thiếu sót, ở dưới núi nếm trải nỗi khổ hữu tầm vô lực, ở trong núi bế quan khổ tu, không giống như người ngoài nói, bần tăng cố ý không để nó xuống núi.
- Thì ra là thế.
Lâm Phi biết Khương Tiểu Bạch không sao, cũng thấy thoải mái. Hắn không nói thêm gì, nhảy lên, đến hòn đá phía trên hạo cốc kia, ngồi xếp bằng, hai tay khoanh trước ngực, khẽ nhíu mày, nhìn hạp cốc, xuất thần im lặng. Linh Tố thấy hắn nghiêm túc suy nghĩ, biết tham ngộ cần có không gian, không được phá vỡ yên tĩnh, cẩn thận nhảy lên cao, cứ thế rời đi.
Lão còn phải đi dặn dò môn hạ tăng nhân, tuyệt đối không được quấy rầy Lâm Phi lúc này, điều này liên quan đến chuyện lão có thể gặp lại Long Ngũ tiền bối nên không ai có thể cắt ngang tiền đồ võ đạo của lão.