Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Càng đến cuối năm, thời gian trôi qua càng nhanh.
Lâm Phi trước khi ở lại tại khe núi của Thiếu Lâm Tây Sơn, đã ngồi vẻn vẹn nửa tháng, ngoại trừ thi thoảng đối tư thế một chút, hoặc là năm, hoặc là đứng, hoặc dựa nghiêng người, hắn cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào đường vách núi kia, lặng im không nói.
Thậm chí Lâm Phi đã quên mất thời gian, quên mất ngày đêm, quên mất mình đang ở nơi nào.
Đường khe núi này, hắn càng xem xét kỹ càng cảm thấy sâu hun hút không thể đo được, thần bí vô cùng.
Một cành cây kia của Long Ngũ, bỏ ra không phải là một đường gió hủy diệt đất trời mà là sự cảm ngộ chân chính của hắn đối với chữ "Võ" này.
Đương nhiên, đó còn nguyên là một loại lĩnh ngộ mà ba mươi năm trước đã đạt tới, nhưng đối với Lâm Phi ngày hôm nay mà nói còn khó mà có thể nhìn theo bóng lưng.
Trong thời gian đó Linh Tổ Thiền sư có đến thăm một lần, nhưng chỉ đứng nhìn từ xa hơn trăm mét, rồi lập tức lặng lẽ rời khỏi.
Lão biết, Lâm Phi nhìn như đang nhìn chằm chằm một cách ngây ngốc vào khe núi, nhưng thực ra là tiến vào một loại thiền định, nếu có thể đạt được tất nhiên là thu được rất nhiều lợi ích, mà cho dù cuối cùng không cách nào đạt được gì thì cũng là một kiểu tối luyện đối với tâm tính võ giả.
Đối với Lâm Phi mà nói, căn bản không cần ăn uống, cũng không cần vệ sinh, quần áo của hắn đã bẩn tới mức toàn là vết bẩn bùn đất, trên mặt toàn râu là râu nhưng hắn cũng không hề hay biết.
Sơn trung vô giáp từ, hàn tẫn bất tri niên.
Lâm An. Tuyết trắng bay bay, chẳng bao lâu nữa là tới Tết âm lịch.
Giang Nam Tuyết đến nhanh đi cũng chóng, khi tuyết đọng chầm chậm tan cũng là lúc nghênh đó tiết trời lạnh nhất.
Trước tết âm lịch, thời khắc chuyển năm đã khiến cho các đài phát thanh truyền hình các tỉnh trở nên bận rộn, tỉnh Giang với tư cách là một trong những khu vực phát triển nhất, tiệc cuối năm của tỉnh Giang được tổ chức một cách rực rỡ, thanh thế rộng lớn.
Điều này đối với dân chúng mà nói chính là một buổi tiệc nhưng đối với danh nhân xã hội, các giới thượng lưu, quan chức địa phương mà nói lại không chỉ có vậy.
Tuy đã sắp sang năm mới, mọi người đều có lý do quây quần bên nhau, cho dù có ân có oán, hay tình cảm, trò chuyện việc hợp tác của năm mới, đều phải cần một cơ hội.
Một bữa tiệc, chỉ là một khâu giải trí của toàn bộ hoạt động cuối năm, trong và sau bữa tiệc còn có bữa tiệc xã giao ý nghĩa thực sự, đó mới chính là điều mà những kẻ có tiền có quyền lực quan tâm.
Nửa đêm, ngay tại bên cạnh sân vận động lớn nhất Lâm An, một khách sạn cấp năm sao, lúc này ngọn đèn sáng lạn, chiếu rọi bầu trời giống như ban ngày.
Nhạc nước trước khách sạn căn bản không để ý đến tiết trời lạnh giá này, phối hợp với ngọn đèn năm màu, âm nhạc sống động, không ngừng lên lên xuống xuống, đẹp vô cùng.
Trong bãi đậu xe vây quanh hơn nữa khách sạn, xe sang trọng chói lóa nhiều vô kể, ngay cả siêu tốc độ bốn năm trăm vạn cũng có thể thấy ở khắp nơi, càng không cần nhắc tới những loại xe sang trọng thông thường một hai trăm vạn.
Trong khu vực trung tâm của khách sạn không cho phép dừng xe, nơi này là phòng tiệc chính, ra ở đều là khách mời, bên ngoài toàn bộ đều là nhân viên bảo vệ phục trách an toàn.
Đang tổ chức ở đây chính là vến tiệc tất niên của Lâm An, nhân vật nổi tiếng ở khắp tỉnh Giang đều tới nơi này, người có thể đi vào yến tiệc này trừ một số minh tinh tai to mặt lớn trong giới giải trí ra đều không giàu thì sang.
Đối với Lâm Dao vừa đặt chân vào giới giải trí mà nói, được mời đến buổi yến tiệc này thực sự là một chuyện vô cùng kinh ngạc.
Cô nghe người của công ty nói, yến tiệc tất niên của Lâm An đã mời cô, lí do là cô là người nổi tiếng nhanh, mà quan trọng là cô lại là người Lâm An.
Dù gì Lâm Dao sẽ biểu diễn ở buổi tiệc, sau đó sẽ về nhà ở vài ngày, chuẩn bị cho bữa tiệc năm mới sau đó, hy vọng cô cũng sẽ tham gia buổi yến tiệc này.
Loại hoạt động kết nối, giao lưu tình cảm này tuy Lâm Dao không quá thích thú nhưng cô cũng biết là cơ hội khó mà có được, nếu cô không phải xuất thân là người bản địa Lâm An, thật đúng là chưa chắc đã đến lượt ca sỹ mới vào nghề như cô.
Mấu chốt là nghe nói buổi tiệc này có không ít ca sỹ nổi tiếng, tiền bối của giới âm nhạc đều tham gia, dù sao bọn họ đều biểu diễn trong bữa tiệc, đến tham gia yến tiệc cũng là lẽ đương nhiên.
Lâm Dao như một fan hâm mộ muốn đến xem, thể nghiệm một chút trước mơ trở thành sự thật.
Điều đáng được ăn mừng là với tư cách là nghệ sĩ dương cầm trẻ, Vương Tử Tình cũng đến tham gia, hai cô bạn sau một thời gian không được bên nhau giờ đã có thể có bạn đi cùng.
Lâm Dao mặc bộ lễ phục dạ hội màu xanh da trời trang trí hoa văn, mái tóc dài đen nhánh được uốn hơi gợn sóng, trông giống như một công chúa của thế giới ma pháp, vô cùng xinh đẹp, đứng cùng Vương Tử Tình với bộ lễ phục liền thân màu vàng, Lâm Ngọc thiếu đi vài phần cao quý nhưng lại hơn nhiều về sự thanh tú tươi mát.
Hai thiếu nữ kết đôi đi cùng nhau ở yến tiệc cũng có chút thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô gái đã được nhìn thấy những trưởng bối của giới âm nhạc cô đã lớn lên cùng những bài hát của họ, cũng chính là Thiên Vương Thiên Hậu trong mắt người trong giới, vui mừng vô cùng, cầm điện thoại rồi lên mời bọn họ chụp ảnh chung.
Loại cảnh tượng này, có mỹ nữ chủ động nói là Fans hâm mộ của mình, yêu cầu chụp ảnh tất nhiên là một việc tương đối sỹ diện, những lão tiền bối này tất nhiên cũng đều mừng rỡ như vậy.
Lâm Ngọc nhìn những bức ảnh tập thể mới thêm trong điện thoại của mình, nở một nụ cười ngọt ngào, cô phát hiện làm ca sỹ vẫn có rất nhiều ưu thế, trước kia cô không thể có cơ hội tiếp xúc với những thần tượng này.
Vương Tử Tình ở bên cạnh cười đến mắt trợn trắng, nói cô "Không có tiền đồ", không giống minh tinh chút nào, bộ dáng rất lo lắng cho cô.
Lâm Dao cũng không quan tâm tới những thứ này, biết người chị em trên cô, chỉ cười ngây tho.
Trong phòng tiệc, đa số mọi người đều chào hỏi người quen, ăn uống chúc tụng, Vương Tử Tình gặp vài chú bác quen biết với cha mẹ, không thể không đi chào hỏi trước.
Lâm Dao không có bạn lại không uống rượu, không hiểu một số việc của giới quý tộc, đành một mình cầm ly nước hoa quả, tìm kiếm người mà cô thấy hứng thú.
Dựa vào sự kiện đột nhiên bùng phát trên mạng internet, lại thuận lợi làm một ca sỹ xinh đẹp, trở thành người tình trong mộng của không ít sinh viên, kỳ thật đa số mọi người đều hiểu.
Nhưng cấp bậc của Lâm Dao chung quy vẫn tương đối thấp, trình độ chuyên môn không sâu, nếu không phải lúc trước có Vương Tử Tình bên cạnh, phần lớn mọi người sẽ không chủ động bắt chuyện với cô, nhưng cũng có một vài tên nam tử tự xưng phong lưu sẽ đến tiếp cận cô,
Lâm Dao cười lễ phép cự tuyệt ba bốn người mời cổ khiêu vũ, sau khi có người đàn ông mời cô hát song ca, cảm thấy một mình ở trong hội trường có chút hoảng hốt, cảm giác hay là về nhà sớm sẽ tốt hơn.
Nhờ lần này là ở quê nhà Lâm An, lại có con gái bí thư Vương làm bạn, trợ lý và người đại diện đều rất yên tâm nên sớm đã đi về, hơn nữa đã nói là người nhà sẽ tới đón cô, Lâm Dạo liên gọi điện cho Phương Nhã Nhu.
- Chị dâu, bây giờ chị có thể tới đón em được không? Em muốn về nhà rồi. . . Tiếng "Chị dâu" Lâm Dao gọi đã ngày càng thuận miệng, còn mang theo một chút hương vị nũng nịu, bởi vì Phương Nhã Nhu giống như một người chị của cô vậy, luôn rất quan tâm yêu thương cô.
- Tất nhiên là được rồi, nhưng yến tiệc của các em không phải là vừa bắt đầu sao, sao đã muốn về sớm thế, chị nghĩ thể nào cũng đến ba bốn giờ sáng, còn định xem hai bộ phim đấy. Phương Nhã Nhu ở đầu kia buồn bực nói.
Lâm Dạo ngắm nhìn ngọn đèn sáng trưng của phòng tiệc: -Vâng, em vẫn không am hiểu lắm kiểu xã giao này nên hơi sợ. . .
Phương Nhã Nhu ở đầu dây kia cười dịu dàng, biết rõ tính cách cô gái đúng là không dễ thích từng loại tình huống này, dù sao từ nhỏ lớn lên trong một gia đình bình thường nghèo khổ, vì vậy nói: -Được rồi, sau khoảng mười lăm phút em ra cửa phòng nhé.
-Mười lăm phút? Nhanh vậy sao?
-Không sao đâu, trên đường cao tốc xe không nhiều, chị cũng không thể để đại minh tinh nhà chúng ta đợi lâu đâu. Phương Nhã Nhu cười nói.
Lâm Dao vội nói: -Vậy em ra cửa chính khách sạn đợi nhé, cửa phòng tiệc này ở bên trong, không tiện lắm.
- Không được, bên ngoài lạnh lắm á, tuyết rơi rồi, chị đến thắng của phòng tiệc đón em, nếu em bị cảm anh trai em về sẽ trách chị đấy. Phương Nhã Nhu kiên quyết nói.
- Cảm ơn chị dâu! Chị thật tốt! Lâm Dao cảm thấy ấm áp trong lòng, Phương Nhã Nhu còn để ý đến cả việc cô mặc ít quần áo.
Cúp điện thoại, Lâm Dao nhìn trái nhìn phải một chút, muốn tìm xem Vương Tử Tình ở đâu, nói với cô ấy một câu mình phải về rồi.
Nhưng đúng lúc này, lối vào của phòng tiệc, một nhóm người đi vào, Lâm Dao không khỏi sững sở, đúng là đám người quen của giới truyền thông Tất Tân Dao và Phương Thanh Mạt.
Tất Vân Dao không chỉ đơn giản là một đại diện thiên hậu, bà ta cũng một cổ đông của tập đoàn truyền thống xuyên quốc gia vài chục tỷ, với địa vị trong giới, tất nhiên là vừa bước vào đã thành tâm điểm được hoan nghênh.
Tất Vân Dao khí định thần nhàn, thanh lịch, đoan trang bắt tay chào hỏi những nhân vật lớn, chào hỏi xong mười mấy người, cũng vừa vặn nhìn thấy Lâm Dao đang đứng ở chỗ không xa lặng lẽ nhìn bà.