Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lam Nguyệt chỉ huy mấy thanh niên đào ao nước, lại phân ra mấy người đi đào mương dẫn nước, đổ bùn đất đào ao lên bên cạnh mương dẫn nước, còn mấy đứa bé thì được Lam Nguyệt phân công đi tìm rau dại mỗi ngày. Hôm nay nhóm phụ nữ không đi đào măng bắt cá, Lam Nguyệt phân công họ đi nhặt những cục đá nhỏ. Ao nước phải đào mất hai ngày mới xong, Lam Nguyệt lại chỉ huy nhóm thanh niên lấy đống đá nhỏ rải xuống đáy ao, trải kín một lớp xong thì bảo mấy người phụ nữ ngừng nhặt đá, rồi bảo nhóm thanh niên khuân những tảng đá lớn kê ở xung quanh ao nước. Kê đá xong rồi, cô lại bảo nhóm thanh niên ra bờ sông dẫn nước, mấy người phụ nữ thì đi hái nấm và đào măng. Nhìn nước trong ao đã đầy được một phần ba, Lam Nguyệt liền bảo mấy người thanh niên tiếp tục dẫn nước, còn bản thân thì dẫn mấy người khác đi bắt cá. Lam Nguyệt nói cô muốn cá còn sống, liền lập tức nhìn thấy cảnh tượng, một người mò cá ở trong sông, mò được thì một người khác liền cầm lấy chạy tới ao nước ném vào đó, bên cạnh lại có người đưa túi lưới lên cho người ở trong sông tiếp tục mò. Lam Nguyệt kiểm tra thấy mực nước được hơn một nửa rồi thì bảo bọn họ dừng lại.
Lam Nguyệt giẫm lên một hòn đá lớn để đo lớp đất dưới đáy ao, không thấm nhiều, sau này chỉ cần chú ý khi nào mực nước giảm xuống thì đổ thêm vào là được. Nước ở sông nhỏ chảy không ngừng, Lam Nguyệt tới đây đã lâu như vậy nhưng chưa từng thấy mực nước trong sông hạ xuống, đoán chừng nước sông là không có khả năng cạn được, nước cần dùng sẽ không bị thiếu. Lam Nguyệt nhìn cá ở trong ao, không biết có nuôi sống được không. Thời đại này còn chưa thấy có giun, ít nhất là cô vẫn chưa tìm ra, trong bụi cỏ có mấy loại sâu sau này bố trí cho bọn nhỏ mỗi ngày tìm một ít để ném cho cá ăn, nuôi không được thì bắt lên để ăn, dù sao ở trong sông vẫn còn nhiều. Lam Nguyệt nghĩ kỹ xong liền đi lên.
“Lam Lam. . .”
Trát Nhĩ mang theo đội săn thú trở lại, Lam Nguyệt tiến lên đón, ôm hoa cùng với trứng gà Trát Nhĩ mang về rồi quay lại hang núi để chuẩn bị cơm tối, mấy người đàn ông trong đội săn thú thì vây quanh ao nước để nhìn ngắm, mọi người đều tấm tắc khen ngợi.
Hôm nay Trát Nhĩ nấu cơm, thế là Lam Nguyệt được rảnh rỗi vui vẻ, từ sau khi cô tới núi đá thì đã hình thành thói quen chỉ mình cô với Trát Nhĩ ăn cơm với nhau, mọi người ở núi đá đã quen với việc này rồi. Ai ở đây cũng đều biết Lam Nguyệt là người ít nói, thích sạch sẽ, mặt đơ, thích sống một mình, cũng biết cô chỉ có thể tiếp nhận được Trát Nhĩ, nhiều người độc thân đã buông tha việc tỏ tình cùng với Lam Nguyệt rồi, thỉnh thoảng có gặp mặt thì chỉ trêu chọc một chút thôi. Nhưng vẫn còn một số quyết tâm không bỏ cuộc, trong đó có Mộc Sa. Bọn họ cũng biết Lam Nguyệt không giống với những người phụ nữ ở nơi cư trú, trắng nõn, xinh đẹp, lại biết rất nhiều thứ, rất khó theo đuổi, nhưng vẫn cố theo đuổi. Đối với tình huống như vậy Trát Nhĩ rất rõ ràng, nhưng hắn không nói gì cả, chỉ là buổi tối đều ôm Lam Nguyệt thật chặt. Tất cả những thứ này Lam Nguyệt cũng đều để ở trong mắt, cô bây giờ chỉ cần Trát Nhĩ có ở đây thì đều ở bên cạnh hắn, để hắn có thể được an tâm.
Ăn xong cơm tối xong, khi ánh trăng rải lên trên núi đá, Lam Nguyệt kéo Trát Nhĩ đi tản bộ, nói là ăn quá no nên muốn đi tiêu thực, già Sơn xua xua tay với bọn họ rồi đi về.
Khà khà, rủ nhau ra ngoài hẹn hò chứ gì, ánh trăng đẹp như vậy, già Sơn ta thức thời lắm đấy.
Kéo bàn tay to của Trát Nhĩ dọc theo ao nước đi về phía bờ sông, Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Trát Nhĩ. Dưới ánh trăng mông lung, khuôn mặt cương nghị của Trát Nhĩ có chút căng thẳng, Lam Nguyệt nhéo nhéo tay Trát Nhĩ: “Trát Nhĩ, không thích đi dạo sao?”
“Không, đi dạo với Lam Lam tôi rất vui” Lam Nguyệt đã hiểu: Trát Nhĩ đang xấu hổ.
“Trát Nhĩ, cha mẹ anh là người như thế nào?” Lam Nguyệt chuyển đề tài câu chuyện theo hướng khác, nếu không thì Trát Nhĩ còn xấu hổ tới khi nào đây, cô còn chưa thẹn thùng mà
Trát Nhĩ thu lại vẻ căng thẳng, chầm chậm nói: “Tôi chưa từng gặp mẹ, nghe Sơn nói, mẹ rất đẹp, là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở nơi cư trú, lúc mẹ mang thai tôi là lúc Sơn tỏ tình với mẹ, mẹ nói chờ sinh tôi ra sẽ nhận lời Sơn “
“Ồ, Sơn từng theo đuổi mẹ anh sao? Chưa nghe ông ấy nói bao giờ, vậy tại sao Sơn lại không có con?” lòng hiếu kỳ của Lam Nguyệt trỗi dậy.
“Mẹ sinh tôi xong liền mất, trước lúc mất đã nói với Sơn là cho tôi làm con ông ấy”
“Ồ, vậy tại sao anh không gọi Sơn là cha?”
“Lúc ấy cha vẫn còn sống, Sơn nói với cha rằng tôi là con của bọn họ, cha cũng đồng ý. Sau khi mẹ ta chết, cha thường xuyên vắng nhà, rất ít khi ở lại, tôi với Tô đều do Sơn một tay nuôi lớn. Sau đó, cha trở lại nói với Sơn rằng ở bên ngoài đã đi qua rất nhiều nơi, Sơn cũng đi theo một lần, một chuyến này đi mất một mùa tuyết, tới mùa tuyết thứ hai mới trở về “
“Hóa ra cha chồng còn là một nhà thám hiểm nữa”, Lam Nguyệt nói bằng tiếng hiện đại, Trát Nhĩ nghe không hiểu, Lam Nguyệt vẫy tay, “Không có gì, anh nói tiếp đi”
“Sau đó xảy ra động đất, làm chết rất nhiều người, cha cùng với Sơn dẫn mọi người di chuyển về phía núi đá, khi đi qua rừng rậm Mông Tạp cũng chết rất nhiều người. Sau khi đến núi đá để an cư, trong lúc đi săn tại rừng rậm Mông Tạp đã làm quấy nhiễu tới nơi ở của hổ răng kiếm. Có một ngày, sau khi đi săn thú ở bên ngoài về xong, hổ răng kiếm đã theo mùi đi tới núi đá, cha cùng những người đàn ông khác cầm vũ khí chống cự, bị hổ răng kiếm ăn thịt, Sơn với Lưu mang theo phụ nữ và trẻ nhỏ núp ở sâu trong hang núi mới tránh được “
Trát Nhĩ nói tới đây thì dừng lại, vẻ mặt ảm đạm, Lam Nguyệt ôm cổ Trát Nhĩ, “Trát Nhĩ, còn có tôi”, Lam Nguyệt dùng lời của Trát Nhĩ đã từng nói với mình để an ủi Trát Nhĩ, cô gái này thật sự khiến người khác không còn gì để nói.
Trát Nhĩ điều chỉnh lại sắc mặt, nhìn Lam Nguyệt chủ động ôm mình liền đưa tay ôm Lam Nguyệt vào trong ngực, ngồi xuống ở bờ sông
“Ừ, tôi rất vui vẻ khi có Lam Nguyệt ở bên cạnh, rừng rậm Mông Tạp đã đem đến cho tôi người quan trọng nhất cuộc đời, là chuyện vui vẻ nhất của đôi từ trước tới nay”
“À. . . Trát Nhĩ. . . anh bao nhiêu tuổi rồi”, Lam Nguyệt nghe hắn nói như vậy, lại hỏi một câu rất sát phong cảnh.
“Mười tám mùa tuyết rồi, Lam Lam, tôi đã là người trưởng thành qua nhiều mùa tuyết rồi “, Trát Nhĩ rất tự tin mà an ủi Lam Nguyệt.
“Cái gì…Mới mười tám…Chị đây đã hai lăm rồi…Mẹ nó…Mình đang gặm cỏ non, lại còn là loại đặc biệt non nữa” Lam Nguyệt hoàn toàn mất bình tĩnh, nói ra một tràng tiếng Trung.
“Lam Lam, làm sao thế? Tôi thật sự đã trưởng thành rồi”, Trát Nhĩ không hiểu gì, vội vàng xoa dịu.