Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 12: Cái giá của chuyện xưa.
Nghe lời nói của Tôn Nghê, Trương Tĩnh lập tức trầm tĩnh lại, nhún nhún vai, rồi nói: "Đó là trò chơi của những đại nhân vật, không có liên quan gì tới chúng ta nhỉ?"
Âm Ảnh không có lên tiếng, nhưng lại gật đầu.
Ánh mắt của Tôn Nghe rơi trên người của Thiên Dạ, nói: "Có chút liên quan, nhưng cũng không lớn lắm. Chúng ta cũng không cần phải để ý tới vì sao đứa bé này lại có thể sống sót, nhưng bây giờ nên làm gì thì cứ làm. Cho nó những huấn luyện đơn giản nhất, tất cả đều làm theo quy cũ. Nếu như nó có thể sống sót từ nơi này mà đi ra ngoài, thì đó là do nó dựa vào bản lĩnh của chính mình. Còn như chết trên đường đi, thì cũng không có liên quan tới Hoàng Tuyền chúng ta."
Dừng một chút, Tôn Nghê lại nói tiếp: "Nói tóm lại, chúng ta cứ xem như chuyện về cướp đoạt nguyên lực này không hề tồn tại. Mặc kệ đây là tác phẩm của nhân vật lợi hại này thì cũng không hề liên quan tới Hoàng Tuyền chúng ta. Dù người kia thật sự muốn vì vậy mà gây sự với chúng ta, thì Hoàng Tuyền chúng ta cũng không sợ! Vì lẽ đó, khi xử lý việc này thì cũng không cần phải sợ tới sợ lui. Đây là ý của tổng tham mưu trưởng."
Lần này, ngay cả Trương Tĩnh cũng thu lại vẻ mặt hờ hững, tất cả mọi người đều giật mình, nói: "Tổng tham mưu trưởng trở về?"
Tôn Nghê không trả lời, chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu khó mà nhìn ra ý đồ.
Những huấn luyện viên ở đây đều trở nên phấn chấn vô cùng, còn Long Hải thì cười khà khà khúc khích.
Tổng quản Tôn chắp tay đi một vòng quanh người Thiên Dạ rồi nói: "Tuy vậy, hiện tại chúng ta cũng không ngại chiếu cố cho nó một chút, bằng không thì hơn một nửa nó sẽ không vượt qua được cửa ải này. Thời gian hiện tại thật sự không tốt lắm, nếu để cho nó chết đi như vậy, thì không chừng người ta sẽ nói Hoàng Tuyền chúng ta thật sự sợ mấy nhà kia! Ừ, tôi đã kiểm tra thân thể của nó, cần phải sửa đổi một chút về phần chọn xung kích Khí Hải của Binh Phạt quyết, cụ thể chính là như vậy đấy, Trương Tĩnh chờ khi đứa nhỏ này tỉnh thì một mình cô dạy cho nó đi!"
"Được!"
Tôn Nghê gật gật đầu, xoay người rời đi.
Mấy huấn luyện viên còn lại liếc nhìn nhau một chút, sau đó Thân Đồ bắt đầu trị liệu cho Thiên Dạ.
Lúc này, Trương Tĩnh cùng mấy huấn luyện viên đều nhìn Thiên Dạ với ánh mắt chứa một chút thương xót. Ban đầu đứa nhỏ này có thiên tư lớn như thế nào, mới khiến người khác vừa ý, ngang ngược dùng ra thuật cấm kỵ đáng sợ là cướp đoạt nguyên lực!
Đáng tiếc tất cả chỉ còn là quá khứ, coi như là tài cao ngất trời có một không hai, nhưng sau khi trúng phải cướp đoạt nguyên lực thì đều sẽ biến thành một người bình thường, không mạnh hơn bao nhiêu so với người tu luyện bình thường.
Khi Thiên Dạ tỉnh lại thì cảnh vật đập vào mắt nó có chút quen thuộc, khi phát hiện mình đang nằm trên bục kim loại ở phòng học cấu tạo sinh vật thì trái tim nó đập lên kịch liệt. Nếu không phải toàn thân nó vẫn đang mất cảm giác, không thể động đậy, thì có lẽ nó đã trực tiếp lăn rơi xuống đất.
Lập tức nó cảm giác được trước ngực đang nóng rát, thỉnh thoảng còn truyền lại mấy trận đau đớn kịch liệt.
"Nhóc tỉnh rồi? Tự mình xuống đi!"
Thiên Dạ quay đầu nhìn lại, thấy ngay Trương Tĩnh đang quay lưng về phía nó, nửa thân trên nằm nhoài trên mặt bàn thí nghiệm, tấm lưng uốn lượn thành một đường cong mê người, dường như đang viết cái gì đó.
Thiên Dạ thử giật giật ngón tay, sau đó mới miễn cưỡng ngồi dậy, bước xuống bục đài. Thế nhưng, khi chân nó vừa chạm đất, thì lập tức mềm nhũn lại, trực tiếp ngã xuống đất.
Trương Tĩnh ồ một tiếng, chợt nói: "Tôi quên mất là hiệu lực thuốc tê trên người nhóc còn chưa hết."
Trương Tĩnh đi tới nhấc Thiên Dạ lên, rồi đặt nó ngồi trên một cái ghế, sau đó đưa cho Thiên Dạ một tờ giấy, nói: “ Học thuộc lòng ngay tại nơi này, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi. Vật ở trong tờ giấy này chỉ có thể xem tại đây, không thể mang ra ngoài."
Trương Tĩnh đột nhiên nhã nhặn ngoài dự đoán của người khác cũng không làm Thiên Dạ cảm thấy thoải mái, trái lại nó càng thêm bất an lo lắng. Cô gái này tuyệt đối không giống bề ngoài ôn nhu thân cận như vậy, mà thủ đoạn của cô ta chẳng những rất xấu xa mà lại còn âm độc, ngay cả Long Hải khi thấy cô thì cũng phải tránh xa như thấy rắn rết.
Trên giấy có viết một đoạn khẩu viết, phía dưới có chú thích rõ ràng. Thiên Dạ nhìn một chút đã biết rõ đây là phần sửa chữa của Binh Phạt quyết, nội dung đều liên quan tới việc xung kích tiết điểm Khí Hải ở trước ngực.
“ Về sau nhóc cứ dựa theo phương pháp này mà tu luyện cho đến khi châm lửa tiết điểm khí hải mới thôi. Tuy nhiên, quá trình sẽ có chút đau đớn. Nếu như có chỗ nào không thoải mái, thì nhóc có thể tìm đến tôi bất cứ lúc nào. Cô sẽ nói cho bảo vệ đi tới thả nhóc ra."
Nói xong, Trương Tĩnh lập tức rời khỏi phòng, để lại Thiên Dạ một mình đọc thuộc khẩu quyết.
Nửa giờ sau, Thiên Dạ đem toàn bộ nội dung trên giấy học thuộc, sau đó xé tờ giấy thành từng mảnh theo yêu cầu của Trương Tĩnh, cuối cùng đặt từng mảnh vỡ lại trên bàn rồi mới rời đi.
Chỗ ở của Trương Tĩnh cách nơi đóng quân không xa. Khi đi xuyên qua một rừng cây thì Thiên Dạ chợt nhìn thấy Tống Tử Ninh đang tựa lưng trên một cây đại thụ ở bìa rừng, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Thien Dạ nhìn theo tầm mắt của nó, ngoại trừ trời xanh mây trắng, thì không có thứ gì, ngay cả một con chim cũng không nhìn thấy.
"Cậu đang nhìn gì vậy?" Thiên Dạ tò mò mà hỏi.
"Đại đạo cùng tương lai." Tống Tử Ninh cho nó một câu trả lời đầy bất ngờ.
Ý nghĩa của từ tương lai thì Thiên Dạ hiểu, nhưng còn đại đạo thì nó không hiểu.
Không đợi Thiên Dạ nói thêm gì, Tống Tử Ninh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Thiên Dạ hơi do dự, rồi nói: "Huấn luyện viên nói phương pháp tu luyện ban đầu của mình có vấn đề, vì thế đã điều chỉnh giúp mình."
Bỗng nhiên, vẻ mặt của Tống Tử Ninh có chút sốt sắng, hỏi gấp: "Là huấn luyện viên nào?"
"Trương Tĩnh."
"Là cô ta thì tốt rồi!" Biểu hiện của Tống Tử Ninh thả lỏng trở lại rồi nói: "Cậu cũng đừng lo lắng, tư chất của mỗi người đều không giống nhau, vì thế tu luyện công pháp phổ thông thường thường sẽ không thích hợp. Nếu như có điều kiện thì cần phải điều chỉnh một ít đối với công pháp phổ thông này. Trương Tĩnh thật không hề đơn giản, nếu như có cô ta đến chỉ đạo việc tu luyện của cậu thì sẽ là chuyện tốt với cậu đấy. Tuy nhiên..."
Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tống Tử Ninh, Thiên Dạ lập tức hỏi vội: "Tuy nhiên cái gì?"
Nhưng mà Tống Tử Ninh cũng không đáp lại, chỉ nghiền ngẫm nhìn Thiên Dạ từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Không có cái gì, khi thời cơ đến thì cậu cũng sẽ biết thôi. Khà khà!"
Nó cười có chút quái lạ, sau đó lập tức chẳng để ý tới Thiên Dạ nữa, nghênh ngang rời đi.
Thiên Dạ nhìn bóng người đi xa của Tống Tử Ninh, hoàn toàn không tin tưởng hắn lại đột nhiên chạy tới nơi này rồi nhìn đại đạo cùng tương lai gì đó ở trên bầu trời. Hay là tên này đang lo lắng việc gì,cho nên mới chạy tới đây chủ yếu để chờ Thiên Dạ chứ?
Tuy rằng mấy tháng qua Tống Tử Ninh luôn đứng đầu bảng, nhưng mấy đứa trẻ đứng sau cũng đuổi theo rất sát. Đồ vật quý giá nhất trong trại huấn luyện chính là thời gian, nếu không nỗ lực tu luyện thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị đào thải. Trong lòng của toàn bộ bọn nhỏ thì thời gian cùng "Chu Nhan Huyết" đều là đồ vật quý giá nhất.
Vì lẽ đó, Thiên Dạ đặt bóng lưng của Tống Tử Ninh vào tận dưới đáy lòng.
Có một số việc không cần phải nhiều lời, thời gian đến, tự nhiên sẽ hiểu.
Hôm nay xem như là lần nói chuyện nhiều nhất của họ trong suốt mấy tháng qua. Tống Tử Ninh nói nhiều lời mà trước nay Thiên Dạ chưa từng nghe qua, xem ra thân thế của tên nhóc này cũng đơn giản như nó tự giới thiệu vậy đâu.
Thiên Dạ xem qua thời gian, còn cách giờ học kế khoảng mười phút. Nó lập tức tăng nhanh bước chân, vội vàng chạy tới thung lũng nhỏ.
Khi mùi vị của Chu Nhan Huyết quấn quanh toàn thân, thì Thiên Dạ đã tiến vào một trạng thái kỳ ảo, sau đó bắt đầu tu luyện. Lần này, nó dẫn dắt thủy triều nguyên lực dâng trào dọc theo khẩu quyết mới, từ từ tiếp cận tiết điểm khí hải ở ngực.
Thế nhưng khi thủy triều nguyên lực vọt tới khu vực vết thương thì lập tức như rơi vào đầm lầy, mỗi đợt phun trào đều cực kỳ gian nan vướng víu. Mỗi khi nguyên lực dâng trào ở khu vực vết thương, thì đều giống như dùng bàn chải sắt để chà sát vết thương, từng chút từng chút đau đớn thiếu chút nữa để Thiên Dạ phải ngất đi.
Binh Phạt quyết sau khi sửa chữa cũng không đau đớn như ban đầu, xác thực nó nhỏ đi rất nhiều, không giống như ban đầu khi Thiên Dạ vừa tu luyện thì lập tức ngất đi.
Ẩn trong xương tủy của Thiên Dạ cất chứa tàn nhẫn cùng kiên nghị, nó lập tức im lặng, chỉ cắn răng mà chịu khổ. Nhưng rất nhanh, Thiên Dạ đã phát hiện, khi nguyên lực đi qua nơi bị thương thì không chỉ gây ra đau đớn kịch liệt, mà tốc độ vận hành cũng sẽ trở nên hơi chậm, như vậy lực trùng kích cũng sẽ yếu đi. Chỉ có tích lũy nguyên lực càng thâm hậu hơn, mới có thể đạt lực trùng kích của thủy triều nguyên lực lúc bình thường.
Mà lực trùng kích càng nồng đậm hơn thì cũng mang ý nghĩa thêm càng nhiều đau đớn.
Thiên Dạ chỉ đơn giản là dứt khoát làm ngơ, xem bộ thân thể này không phải là của mình. Nhưng loại đau đớn này không phải con người có thể chịu đựng, thời gian tu luyện có hai giờ, nhưng chưa đầy nửa giờ thì Thiên Dạ đã không chịu nỗi nữa, thể lực tiêu hao hết mà ngã xuống.
Tuy vậy lần tu luyện này xem như có chút thu hoạch, nguyên lực cũng có tiến triển, chỉ là phạm vi tiến bộ rất chậm. Thiên Dạ xoa xoa vết thương trước ngực, trong lòng vụt qua bóng ma dày đặc. Nó không biết là người nào, và tại sao lại lưu lại vết thương này cho nó. Mãi cho đến hiện tại, mỗi giờ mỗi khắc vết thương này đều ảnh hưởng tới vận mệnh của Thiên Dạ, muốn kéo Thiên Dạ vào đầm lầy, đẩy về phía vực sâu!
Vào buổi tối, đám trẻ có một thời gian ngắn để hoạt động tự do. Khoảng thời gian này, bọn nó học tập các loại tri thức, hoặc là tu luyện thêm. Kể từ lúc này, trên thực tế bọn nó có một chút tự do nhỏ, đó là có thể căn cứ yêu thích của chính mình để lựa chọn phương hướng phát triển trong tương lai.
Còn Thiên Dạ thì lại đi tìm Trương Tĩnh. Quả nhiên, mấy người bảo vệ đều được dặn dò, không có ngăn cản Thiên Dạ.
Trương Tĩnh ở bên trong một sân nhỏ riêng lẻ, không giống với những kiến trúc bên trong trại huấn luyện chủ yếu dùng kim loại cùng tảng đá để làm chủ thể, toàn bộ sân nhỏ này đều có phong cách như của đế quốc, kiến trúc chủ đạo là lầu nhỏ với mái cong và lan can được điêu khắc, bố trí vô cùng tao nhã lịch sự.
Chỉ nhìn qua nơi ở, đã có thể thấy được nàng ta không giống với những huấn luyện viên khác. Đám người Long Hải đều phải ở tại nhà công cộng, bề ngoài giống như cái hộp lớn bằng lá sắt vậy.
Thiên Dạ nhẹ nhàng đưa tay nắm vào khuyên đồng sư tử rồi gõ gõ, lập tức bên tai của nó truyền tới giọng nói của Trương Tĩnh: "Cửa không có khóa, tự mình vào đi."
Thiên Dạ đi xuyên qua sân nhỏ, đi vào nhà chính, đồng thời còn cẩn thận từng li từng tí để không đụng vào bất cứ đồ vật gì ở đây.
Trương Tĩnh cũng không có ở tại phòng khách, mà từ phương hướng phòng ngủ truyền tới tiếng nước ào ào, dường như nàng đang tắm.
Thiên Dạ không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào cả, cứ đứng yên như vậy. Trong mấy năm qua, nó đã sớm học được phục tùng cùng kiên trì. Khi không có mệnh lệnh mới đưa ra, thì lựa chọn tốt nhất chính là bất động.
Chỉ chốc lát sau, Trương Tĩnh đi ra với áo tắm được bọc lại, liếc mắt nhìn về phía Thiên Dạ, sau đó tự mình đi tới ghế sô pha mà ngồi.
Áo tắm của nàng dường như có chút nhỏ, vạt áo cũng rất ngắn, hoàn toàn không thể che dấu được cặp đùi vừa trắng như tuyết lại siêu dài của nàng. Mà bộ ngực đầy đặn của nàng cũng chật ních ở cổ áo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lọt ra ngoài.
Ở trong mắt Thiên Dạ, cặp chân dài kia cực kỳ chói mắt, mỗi một động tác đều sáng lên như có thiểm điện chạy qua mắt nó.
Những đứa trẻ được sinh ở nông thôn cùng chiến loạn đều trưởng thành rất sớm, khi mà đế quốc còn chưa có lập quốc thì tộc Người vì muốn sinh ra càng nhiều chiến sĩ nên đã kêu gọi mọi người kết hôn sớm. Mà tộc Người vì sống sót, thân thể phát dục càng lúc càng nhanh. Coi như là hiện tại, mười bốn, mười lăm tuổi mà lập gia đình rồi sinh con thì ở đâu cũng có.
Thiên Dạ mười tuổi, cũng không thể tính là quá nhỏ. Hơn nữa, từ nhỏ mấy đứa trẻ này đã tu luyện Binh Phạt quyết, môn công pháp này nóng rực bạo liệt, cũng có hiệu quả đề cao tính tình thân thể. Mà khóa học về cấu tạo sinh vật thì để cho bọn nó triệt để hiểu rõ về thân thể.
Nhưng Trương Tĩnh dường như không hề biết Thiên Dạ đã không phải là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, không để ý mà xoay người, chân dài trắng như tuyết duỗi thẳng tắp, ngay cả những nơi không nên để lộ đều sắp lộ ra.
Trái tim nho nhỏ của Thiên Dạ như bị một cây búa tạ đập vào, nhất thời nó cảm thấy có chút hoa mắt, đầu óc mê muội, tựa hồ toàn bộ thế giới đều trở nên khác lạ. Thế nhưng là thế giới biến đổi, hay là tâm tình của nó?
"Bé Thiên Dạ, nhóc tìm tôi có việc gì không?" Trương Tĩnh nói mà kèm theo đó là chút mùi vị lười biếng.
Thiên Dạ không dám nhìn nàng nữa, vội vã đem vấn đề gặp phải khi tu luyện hỏi ra. Nó không thể xác nhận rằng khi tu luyện những đau đớn kia, cùng cảm giác vướng víu khi vận chuyển nguyên lực có phải là phản ứng bình thường hay không.
Trương Tĩnh hơi chăm chú một chút, vẫy vẫy tay về phía Thiên Dạ, nói: "Lại đây mà đứng."