Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(Đấu giá diễn ra quá dài, mình sẽ tua bớt)
Thời gian trôi qua, sắc mặt của Sở Dương ngày càng trở nên vui vẻ. Bởi vì giá cả của tinh hạch Thủy Ngục Minh Xà đã được nâng lên thành 200 linh thạch trung phẩm. Hơn nữa nhìn bầu không khí phía dưới, rõ ràng là còn chưa có dấu hiện dừng lại.
Lại thêm một đoạn thời gian, rốt cuộc đấu giá tinh hạch cũng kết thúc, cuối cùng giá cả dừng lại ở 250 linh thạch trung phẩm, vô cùng khủng bố.
“Rốt cuộc cũng kết thúc”
Sở Dương mở miệng cười, liếc nhìn Bạch Ly các nàng, liền đứng dậy rời khỏi phòng nhỏ.
Hai người Bạch Ly tự nhiên là đi sau lưng hắn, trong phút chốc cũng đã rời khỏi phòng nhỏ.
...
Hội trường náo động, trong một căn phòng, Sở Dương bình tĩnh ngồi trên ghế. Mà bên cạnh hắn, Bạch Ly một bộ lạnh nhạt tùy ý ngồi, trên diện mạo xinh đẹp hiện lên một chút lạnh như băng, ánh mắt quan sát chung quanh vô cùng thản nhiên.
Mà Lâm Dĩnh, lại từ lâu rời khỏi. Lúc rời đi, nàng bảo rằng muốn mua một món đồ, liền chào hỏi một tiếng liền đi. Nhìn thái độ của nàng có chút kỳ quái, Sở Dương hơi tò mò. Bất quá lấy tính cách của bản thân, hắn tất nhiên sẽ không hỏi ra.
Lúc này cửa phòng chợt mở, một cổ mùi hương dụ hoặc bay vào trong mũi Sở Dương, làm hắn có chút ngây dài. Cửa mở ra, một thân hình thon dài xuất hiện, người này mặc lấy áo vải màu đỏ bó sát, bên dưới là đôi chân dài vô cùng dụ hoặc, kéo lên trên chính là ma quỷ quấn thân. Nhìn đến cổ trắng ngần của nàng, Sở Dương lại không dám nhìn xuống. Cô gái này thật sự quá xinh đẹp, hơn nữa còn có vóc dáng ma quỷ, chính là thiên địch của nam nhân trong thiên hạ a.
“Để hai vị chờ lâu rồi.”
Tinh Vũ mắt nhìn hai người Sở Dương, tùy ý nhìn Sở Dương một cái, liền quay sang Bạch Ly cười nói:
- Đây là 230 linh thạch trung phẩm và Huyền phẩm võ học đỉnh cao, Mạn Đà La Hỏa.
Tinh Vũ nói xong liền lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong lóe ra ngân quang, mà bên cạnh cũng là chiếc cổ đèn thần bí lúc nảy.
Nhìn thái độ của nàng đối với mình, Sở Dương trong lòng biết rõ nàng đang suy nghĩ gì. Cũng thầm khen cô gái này ánh mắt đủ sâu. Vừa rồi, nàng có lẽ đã nhìn ra Bạch Ly mới là người có thực lực mạnh nhất ở đây, mới chính là người thật sự sỡ hữu tinh hạch Thủy Ngục Minh Xà. Mà hắn, trong mắt nàng đơn thuần chỉ là kẻ chạy vặt, đứng ra thay mặt Bạch Ly đấu giá tinh hạch Thủy Ngục Minh Xà.
Tuy thái độ này làm hắn có chút khó chịu, nhưng mà bản thân thực lực kém cỏi, hắn cũng chỉ có thể im lặng cười khổ. Đỡ phải mất mặt.
Bạch Ly bình thản nhìn Tinh Vũ, khóe mắt liếc Sở Dương một cái làm hắn có chút buồn bực. Nàng lạnh nhạt cười, cánh tay trắng nõn chỉ vào vật trên tay Tinh Vũ, thản nhiên nói:
- Sở Dương, ngươi còn nhìn nàng ta bao lâu nữa, mau lấy đồ đi nha. Hay là bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc rồi.
Tinh Vũ ánh mắt có chút lúng túng, liền vội vàng ngồi xuống. Lúc nảy vì đánh giá Bạch Ly, nên có chút quên mất thả đồ trong tay xuống, làm cho tình cảnh có chút lúng túng. Hơn nữa do nàng hôm nay ăn mặc có chút mát mẻ, vừa rồi sơ ý liền để lộ một ít xuân quang.
Mà lúc này trong phòng lại có một nam nhân, nên lại càng làm cho nàng lúng túng.
Bất quá làm chức nghiệp lâu năm, Tinh Vũ tự nhiên liền mau chóng khôi phục sắc mặt, rất nhanh đã trở lại vẻ mặt dịu dàng như thường ngày.
Sở Dương cười không nói, chỉ đơn giản lấy túi tinh hạccùng chiếc cổ đèn thu về tay rồi ném vào trong túi trữ vật.
Đã cô gái này hiểu lầm, hắn cũng không cần giải thích. Dù sao hắn và nàng chỉ đơn thuần mới gặp nhau, không cần nhất thiết phải giải thích cái gì. Bất quá nhớ lại một màn vừa rồi, trong cổ họng hắn lại có chút khô rát. Dù sao cô gái này quá dụ người, vừa rồi nàng cuối người tuy không thấy được gì, chỉ là nhìn thoáng được qua một chút da thịt mà thôi, nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy miệng lưỡi khô ráp.
Bạch Ly nhận ra Sở Dương có thái độ kỳ lạ, ánh mắt híp lại, liền nhìn Tinh Vũ, trầm giọng nói:
- Đã không còn chuyện gì, vậy thì chúng ta đi thôi.
Câu đầu nói với Tinh Vũ, câu sau lại nói cho Sở Dương nghe. Sở Dương nghe nàng nói xong liền gật đầu, nhìn Tinh Vũ nói:
- Cảm tạ cô nương.
Tinh Vũ dịu dàng cười, gật đầu nói:
- Hi vọng hai vị đi đường bình an. Hơn nữa nếu như cần thiết, Tinh Vân thương hội sẽ phái hộ vệ hộ tống hai vị một đoạn. Ra khỏi phạm vi Phong Lôi thành, hai vị cũng phải tự bảo trọng rồi.
Tuy trong lòng muốn kết giao với vị đại khách quý này, nhưng mà nhìn thái độ của cô gái kia, rõ ràng là không muốn nói chuyện với nàng. Như vậy nàng cũng sẽ không dây dưa. Trong lòng tuy có chút nuối tiếc, nhưng mà nếu không kết giao được nàng tất nhiên cũng sẽ không làm cho người trước mặt khó chịu.
Bình tĩnh quan sát Sở Dương, nàng trong lòng có chút tin tưởng hắn chỉ là ra mặt giúp cho cô gái này đấu giá tinh hạch yêu xà. Dù sao thực lực của hắn chỉ là Thông Mạch kỳ, không có khả năng giải quyết yêu thú tứ giai đỉnh phong. Còn cô gái kia, dung mạo vô cùng xinh đẹp, thực lực lại thâm sâu khó dò. Nàng tuy không phải là tu sĩ, nhưng bên cạnh lại có vô số cường giả hộ vệ, nên tự nhiên từ trong miệng bọn họ biết được cô gái này có thực lực sâu vô cùng.
Thậm chí cô gái này, thực lực có thể đã vượt qua Linh Động cảnh.
Cũng chỉ có cường giả vượt qua Linh Động cảnh, mới có thể chém giết tứ giai yêu thú đỉnh phong.
..
Nhìn hai người rời đi, Tinh Vũ ngoặt tay một cái, tức thì bên cạnh một tên trung niên nhẹ nhàng xuất hiện bên người nàng. Người này một thân khí độ trầm ổn, trên người có toác ra khí tức vô cùng cương mãnh. Mà ở trên ngực, chính là vẽ ra một hình xăm quái dị.
Linh quang.
Người này không ngờ chính là một tên cường giả Linh Động cảnh
“Tần bá, ngài nói xem, nàng mạnh tới cỡ nào”
Tinh Vũ ánh mắt nghiền ngẫm, nhẹ nhàng hỏi trung niên.
Tần bá trong miệng nàng chính là trung niên vừa xuất hiện. Hắn nhìn bóng lưng hai người Sở Dương rời khỏi. Ánh mắt có chút cau lại. Sau cùng, hắn thở dài một tiếng, liền trả lời:
- Ta bản thân là Linh Động cảnh đỉnh phong, thậm chí ngay cả khí tức của nàng cũng nhìn không rõ ràng. Sợ rằng cô gai1 này chính là cường giả Thoát Phàm cảnh. Tuổi còn trẻ như vậy đã là Thoát Phàm cảnh, e rằng là siêu cấp thiên kiêu của đại thế lực nào đó.
Tinh Vũ dù đã có suy đoán, nghe trung niên xác thực, trên mặt cũng không dấu được chấn động. Người kia không ngờ lại chính là Thoát Phàm cảnh a. Đạt tới cảnh giới này đã có thể xưng thần ở Phá Linh sơn mạch rồi. Dùng sức mạnh của nàng, chỉ cần một câu nói, cũng có thể làm một tông môn nào loạn, càng chưa nói tới nếu làm nàng nổi giận, sợ rằng ngay cả Tinh Vân thương hội cũng sẽ không được an ổn.
Nhớ lại hành động vừa rồi của mình, Tinh Vũ có chút nghĩ mà sợ.
Nghĩ tới đây, nàng lại hỏi:
- Bên cạnh nàng còn có một nam nhân, Tần bá ngài nhìn xem hắn có gì đặc biệt không.
Nàng cũng là vô cùng tò mò, muốn biết đi bên cạnh một cường giả siêu cấp chính là dạng người gì.
Trung niên chuyển mặt, nhìn đền bóng lưng thanh niên, có chút cười trừ, liền nói:
- Chỉ là một tên tu sĩ bình thường, thật không đáng để mắt. Vũ nhi, con hỏi câu này để làm gì?
Tinh Vũ lắc đầu, bình thản nói:
- Chỉ là có chút nghi hoặc a.
...
Sở Dương và Bạch Ly rời đi Tinh Vân thương hội, cũng không có tìm Lâm Dĩnh. Bởi vì cô gái này trước khi đi đã nói sẽ một mình quay về Thánh Kiếm tông, như vậy hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi tìm nàng.
Mà sau khi rời đi Tinh Vân thương hội, Sở Dương cũng không lập tức rời khỏi Phong Lôi thành. Mà là đi vào một tửu điếm.
“Ngươi có chắc là không để hắn chạy mất không?”
Sở Dương uống một ngụm trà, sắc mặt có chút tái mét. Hắn ho khan nhìn Bạch Ly đang lạnh lùng ngồi trước mặt, nghi hoặc hỏi.
Lành lạnh liếc Sở Dương một cái Bạch Ly nhếch miệng khinh thường nói:
- Chỉ là một tên nhãi nhép, bản cô nương muốn bắt hắn, lại có thể để lọt hay sao?
Nàng nói xong, bất ngờ ánh mắt có chút lóe lên. Liếc Sở Dương, nàng chỉ tay ngọc về một hướng, cười lạnh nói:
- Ngươi nhìn đằng kia một thanh niên và một thiếu nữ, chính là người mà ngươi muốn cướp đồ.
Nàng cười lạnh, lại nói:
- Nhìn xem thực lực chỉ là Linh Động cảnh, thích hợp cho ngươi rèn luyện a.
Sở Dương trợn mắt, khổ sáp nhìn nàng. Cắn răng một cái liền đứng dậy, khinh khỉnh nhìn nàng, nghiến răng nói:
- Biết vậy đã không nhờ cô rồi.
Nói xong, liền liếc nhìn hai người, trầm giọng nói:
- Nhưng mà ta cũng muốn thử một chút, là Huyền thiết kiếm trong tay ta, có thể phát huy ra bao nhiêu sức mạnh.
...
Trong lúc hai người Sở Dương không để ý, ở trong tửu điếm, một cô gái xinh xắn ánh mắt giảo quyệt nhìn hai người Sở Dương. Trong miệng nàng vậy mà nhễu ra nước.
“Đại phú hào a”