Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Vô Cực Ma Đạo
  3. Chương 32 : Huyết ma Liệt Sơn
Trước /112 Sau

[Dịch] Vô Cực Ma Đạo

Chương 32 : Huyết ma Liệt Sơn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong nháy mắt Đinh Hạo và mấy người của Luyện ngục Ma tông đã phi hành được hơn mười dặm, mấy người bị bỏ lại phía sau tuy là vẫn trung khí đầy đủ, nhưng Đinh Hạo biết mấy người này không xác định được kiếm quyết có phải là ở trong tay Hận Địa hay không, đều là có điều có kỵ, căn bản là sẽ không để ý đến Luyện ngục Ma tông rời đi. Ngược lại, vốn là đang thế quân lực địch, bởi vì Luyện ngục Ma tông rời đi, thế cân bằng đã bị phá vỡ, trận quyết chiến này rất nhanh liền kết thúc !

Đinh Hạo dẫn theo mấy người đi đến chỗ cửa động lần trước thấy Âm Phong chân nhân dừng lại, nhưng lại phát hiện ra không tìm thấy vị trí chính xác của sơn động. Nhưng Đinh Hạo biết rằng mấy người bọn Âm Phong chân nhân khẳng định vẫn đang ở chỗ này, bởi vì Khóa anh hoàn vẫn liên tục kêu lên “anh anh” !

Suy nghĩ một lúc hiểu ra nguyên nhân, Đinh Hạo liền kể lại chuyện lần trước mình trông thấy cho mấy người một lần. Sau đó Niếp Thiên mắt hơi nheo lại, hai mắt bắn ra bạch quang nhàn nhạt nhìn quanh bốn phía, một lát sau liền mỉm cười nói :

- Chướng nhãn pháp quả là cao minh !

Chỉ thấy hai tay niếp thiên liên tục vung lên, bắn ra vài đạo bạch quang. Bạch quang đi qua, cửa sơn động kia liền hiện ra. Niếp Thiên suy tư một chút rồi cẩn trọng nói:

- Nhìn vào thủ pháp bày trận thì biết thực lực của người này quyết không tầm thường, chúng ta tiến vào trong động sinh tử khó lường, huống chi nghe tiểu ca nói thì cao thủ trong động không phải là ít, không biết các vị rốt cuộc quyết định thế nào ?

Tuy khẩu khí thì là hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt hắn thì biết là hắn đã quyết định xông vào rồi. Còn Phùng Tinh Nhiên thì lại nhìn Đinh Hạo giống như là đang xin ý kiến vậy.

- Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Ta tuy là thực lực không ra sao, nhưng tự có thủ đoạn khác tự bảo vệ mình, khong cần các vị phải chiếu cố, xin mọi người yên tâm !

Đinh Hạo thấy mấy người kia đang nhìn mình thì liền nhàn nhạt nói.

Niếp Thiên nghe Đinh hạo nói vậy thì cũng không nói thêm nữa, gật gật đầu nói :

- Đã như vậy, chúng ta lập tức xông vào, kiếm quyết tiên giới đáng để chúng ta mạo hiểm lần này! Ngươi một lúc nữa đi theo phía sau ta, nếu tình huống có gì không ổn thì lập tức rời đi !

Nói xong dẫn đầu tiến vào trong động.

Niếp thiên vừa động, mấy người cũng nhanh chóng bước theo, Đinh hạo đi cuối cùng ở đắng sau Phùng Tinh Nhiên. Đinh Hạo biết rằng trong đám người này chỉ có Phùng Tinh Nhiên là đáng tin nhất, tuy bình thường thái độ của nàng ta đối với mình khá là ác liệt, nhưng đến thời điểm mấu chốt có thể ra tay giúp mình có lẽ cũng chỉ có nữ nhân này mà thôi.

Vào trong động mọi người liền phát giác ra trong động không phải tối tăm như tưởng tượng, ở đỉnh động có khảm vài hạt dạ minh châu khiến cho cả động sáng sủa dị thường. Cửa động này cao hai thướng, rộng khoảng tầm ba thước, càng đi vào trong lại càng thấy rộng ra. Trong động quái thạch lởm chởm, trên đỉnh đầu thạch nhũ thỉnh thoảng lại nhỏ xuống vài giọt nước tí tách, giống như một đám ác ma đang giương nanh mứa vuốt, trong miệng máu chảy ròng ròng.

Vì đề phòng chân nguyên tản ra khiến cho người trong động chú ý đến nên mấy người không ngự kiếm phi hành mà ngược lại lại dùng cách đi bộ. Nhưng đã đi đến gần trăm trượng mà ngoài trừ cảm giác cái động càng ngày càng rộng thêm ra thì vẫn không có biến hóa gì khác lạ.

- Chúng ta không cần phải cẩn thận dực dực như vậy chứ, cái động này quá sâu, cứ đi như vậy thì bao giờ mới tới cuối !

Lão trưởng lão họ Ngô của Luyện ngục Ma tông kia cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa nói, mặc dù đã cố hết sức nói thật nhỏ, nhưng trong sơn động yên tĩnh này vẫn vô cùng rõ ràng.

Niếp Thiên liếc nhìn lão một cái nhẹ giọng mắng:

- Ngô trưởng lão sao lại không nhẫn nại như vậy, uổng cho tu vi bao năm của ngươi mà định lực ngay đến Đinh Hạo tiểu ca cũng không bằng. Ta đã nói trong động này khẳng định là có tuyệt đỉnh cao thủ ẩn nấp, đối với thứ không biết rõ thì phải cẩn thận mới tốt !

Bị Niếp Thiên giáo huấn, Ngô trưởng lão đỏ mặt lên, cười xòa một tiếng rồi cũng không nói gì nữa mà yên lặng đi theo Niếp Thiên. Lại đi thêm được hơn mười trượng nữa thì Đinh Hao chợt nhướng mày, nói:

- Niếp lão chờ một chút !

- Tiểu ca muốn nói gì ?

Niếp Thiên liền dừng lại hỏi, mấy người khác cũng nghi hoặc nhìn Đinh Hạo.

- Không biết mấy vị có ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt lảng vảng trong không trung không ? Thực không dám dấu, tiểu tử trước khi tu chân chính là thợ săn, đối với loại mùi này vô cùng mẫn cảm !

Đinh Hạo nghiêm mặt nói.

Đinh Hạo vừa nói ra lời này, mấy người còn lại đều hít hít mạnh vài hơi, nhưng nhìn vẻ mặt thì phỏng chừng là không thấy được cái gì.

- Mặc dù ta không ngửi thấy được, nhưng ta tin vào khứu giác của Tiểu ca, Tiểu ca có biết dây là mùi máu của loại động vật nào không ?

Niếp thiên nói.

- Không phải mùi máu của động vật, là người, hơn nữa còn là người vừa mới chết không lâu, trong mùi máu tanh vẫn còn có chút nhiệt, thậm chí không phải chỉ có một người, đại khái hoảng hơn mười ngươi !

Đinh Hạo thận trọng nói. Nghe vậy, mấy người kia biến sắc, Niếp Thiên nói:

- Xem ra trong động này đã có biến hóa khác, đã có mùi máu tươi, khẳng định là cách đây không xa, mọi người lấy pháp bảo ra, cẩn thận đề phòng !

Mọi người lập tức lấy pháp bảo ra cầm trong tay, Đinh Hạo cũng lấy Nghịch thiên Ma kiếm ra cầm sẵn ở trong tay, cả Bát sí tử mãng cũng câu thông một lần. Lại đi vào tiếp mười trượng nữa thì mùi máu tươi đại thịnh, bây giờ thì cho dù là người bình thường không tu đạo cũng có thể ngửi thấy được mùi máu tươi gay mũi này.

Phùng Tinh Nhiên hơi trun cái mũi khả ái lại, lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng nói:

- Người này chẳng lẽ là con chó, xa như vậy mà mũi vẫn ngửi tới được!

Niếp Thiên cười cười không nói câu nào, Đinh Hạo biết nữ nhân này là đang chửi mình nhưng lúc này thật sự là không có thời gian phiền toái với nàng, bèn quay đầu đi chỗ khác làm như chưa từng nghe thấy.

Qua một lúc, ở phía trước huyết khí bạo trướng, huyết khí giống như sương mù tràn ngập khắp không gian. Mấy người rốt cuộc cũng đã đi đến cuối sơn động, khung cảnh đập vào mắt khiến mọi người ngây ra ngay tại đương trường.

Chỉ thấy có một kẻ ngồi ở trung tâm của động, toàn thân đầy máu, bởi vì huyết vụ xung quanh người quá nồng đậm cho nên không thấy rõ được khuôn mặt. ở phía trước mặt của hắn là một huyết trì rộng tầm bốn trượng, bốn góc của huyết trì bày ngổn ngang bảy thi thể của tu chân giả, phương vị của các thi thể ẩn ước như là hợp thành hình Thất tinh bắc đẩu, nhưng tựa hồ lại không giống lắm. Động mạch của bảy cỗ thi thể bị cắt ra, máu tươi phun ra như suối bắn về phía huyết trì, bốn góc huyết trì có bốn đạo huyết khí đại trụ, cứ qua một khắc, huyết trụ lại lớn lên thêm vài phần. Trong không trung ngay phía trên trung tâm của huyết trì chính là chiếc bảo giáp có tiên giới kiếm quyết đang lơ lửng, bảo giáp bị huyết khí vây quanh chậm rãi chuyển động, cái người toàn thân đấy máu kia thỉnh thoảng lại từ trên trán bắn ra một đạo huyết quang hình tam giác, mỗi lần huyết quang tiếp xúc với bảo giáp là huyết vụ xung quanh đều trở nên đại thịnh.

Trong khi mấy người còn đang sửng sốt, chỉ thấy người đó lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra các dạng linh dược trân quý bỏ vào huyết trì. Đúng lúc đó,Đinh Hạo trông thấy huyết vụ bên trong huyết trì tự hồ như nhạt đi một chút, sau đó người kia lại lấy ra một vật, Đinh Hạo vừa nhìn đã biết chính là Khóa Anh hoàn do chính tay mình luyện chế. Chỉ thấy người này từ trong Khóa Anh hoàn lấy ra một nguyên anh của tu chân giả, nguyên anh này đau đến khuôn mặt biến dạng, trong hốc mắt chảy ra nước mắt như màu máu … giống như van xin câu hồn sứ giả từ bi, giống như không thể chịu được mà rên rỉ không ngừng, lại tràn đầy oán hận bất cam, mặc dù hết sức dãy dụa nhưng lại giống như bị một bàn tay vô hình tóm lấy, trốn thế nào cũng không thoát được, lại chính là Âm Phong chân nhân mà Đinh Hạo biết.

Người kia không thèm liếc mắt lấy một cái, trực tiếp vứt nguyên anh của Âm Phong chân nhân vào huyết trì ở trước mặt. Nguyên anh của Âm Phong chân nhân vẻ mặt vô cùng sợ hãi, nhưng lại vô năng vi lực, vừa mới rơi vào huyết trì liền tan ra không thấy đâu nữa, mà huyết khí bên trong huyết trì vốn đã hơi yếu trong khoảnh khắc lại huyết quang đại thịnh.

Sau khi làm xong động tác này, chỉ thấy cái người toàn thân đấy mau kia mở bừng hai mắt ra, hai tròng mắt đỏ như máu căn bản là không phải là của con người, theo con mắt màu máu mở ra là một cỗ khí tức tàn nhẫn, thị huyết, ham muốn giết chóc tràn ngập khắp cả thiên địa.

- Vài vị đã nhìn lâu như vậy, cũng nên biết đủ rồi, ta bây giờ sẽ tiễn các vị lên đường ngay !

Người kia phát ra một âm thanh cuồng bạo nửa giống người nửa giống thú.

- Huyết ma Liệt Sơn ! Ta nên sớm nghĩ đến ngươi mới phải. Không ngờ ngươi lại tu luyện ở chỗ này. Bon ta đi nhầm vào động này cũng chỉ là vô tình, cùng là người trong ma đạo, có thể tha cho bọn ta một lần được chứ ?

Niếp Thiên nói. Mà đây là lần đầu tiên từ khi Đinh Hạo quen biết Niếp Thiên trông thấy hắn chịu mềm mỏng.

Vừa nghe thấy Niếp Thiên nói như vậy, ngoại trừ Đinh Hạo ra mấy người của Luyện ngục Ma tông đều là vẻ mặt hoảng sợ, ngay cả khi đối mặt với người của các tông phái trong đạo môn Đinh Hạo cũng không thấy bọn họ có vẻ mặt này, mặc dù không biết Liệt Sơn là ai nhưng trong lòng lập tức phán đoán người này tuyệt đối là một tồn tại khủng bố, nếu không mấy người kia đã tuyệt đối không có cái vẻ mặt này.

- Hắc hắc, ngươi là thiên Yêu niếp thiên sao ? Mặc dù chưa từng gặp, nhưng tên của Thiên yêu ngươi cũng là như sấm bên tai, tu vi của ngươi so với ta cũng chỉ kém hơn một bậc. Với thân phận của ngươi sao lại có thể nói ra những lời ngây thơ như vậy, Huyết ma ta làm người như thế nào thiên hạ đều biết, không cần phải nhiều lời !

Giọng nói của Liệt Sơn giống như quỷ khóc sói tru, quả thực là vô cùng khó nghe !

- Liệt Sơn, ta cũng không phải là sợ ngươi, cho dù ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cũng chắc chắn có thể an toàn trở ra, chỉ là ta không muốn l cuộc chiến dữa ta và ngươi ảnh hưởng đến đám vãn bối phía sau thôi !

Niếp thiên khẽ cau mày nói.

- Ta hiểu ý của ngươi. Nếu là bình thường ta cũng không làm khó mấy tên tiểu bối này làm gì, nhưng bây giờ không giống, ta phải đảm bảo việc này quyết không thể lộ ra ngoài. Nhiều lời vô ích, hôm nay nhất định ngươi phải chịu nhục ở chỗ này rồi !

Huyết ma vừa dứt lời, mấy đạo huyết quang to như cánh tay từ lòng bàn tay hắn bắn ra, chia ra bắn về phía mấy người Đinh Hạo!

Quảng cáo
Trước /112 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hương Thôn Cực Phẩm Tiểu Tiên Y

Copyright © 2022 - MTruyện.net