Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Vô Cực Ma Đạo
  3. Chương 4 : Sơ nhập sơn môn
Trước /112 Sau

[Dịch] Vô Cực Ma Đạo

Chương 4 : Sơ nhập sơn môn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sư đồ hai người thu gom toàn bộ chiến lợi phẩm rồi chuẩn bị trở về Vô Cực Ma Tông.

Tu vi của Trần Lĩnh hiện là Nguyên Anh trung kỳ, tuy có chút miễn cưỡng nhưng cũng có thể dùng phi kiếm đưa Đinh Hạo cùng bay đi, dù cho tốc độ không được nhanh lắm nhưng như vậy cũng đủ để cho Đinh Hạo được đại khai nhãn giới, cảm giác rất thích thú, quyết tâm tu ma lại kiên định thêm rất nhiều.

Đinh Hạo lúc này mới biết nơi mình đang sống có dạng hình cầu, trên “quả cầu” này chỉ ba phần là lục địa, còn lại là đại dương mênh mông. Lục địa được chia làm bốn khối lớn phân biệt ở đông tây nam nắc, các khối lục địa ngăn cách với nhau bởi biển cả mênh mông, ngoài ra xen giữa chúng còn có vô số đảo nhỏ.

Tổng đàn của Vô Cực Ma Tông nằm trên Đại Hồn sơn ở Tây lục địa, danh sơn ở Tây lục địa tuy nhiều nhưng nơi có lượng linh khí lớn và thích hợp cho người tu đạo dùng tu luyện lại khá ít. Hơn nữa, trên Đoạn Hồn sơn cũng không phải chỉ có Vô Cực Ma Tông là môn phái tu chân duy nhất, các môn phái lớn nhỏ khác phải có đến hàng ngàn, tăng đa mễ thiểu (dịch nguyên nghĩa là “sư nhiều gạo ít”, các bạn có thể hiểu nôm na là “mật ít ruồi nhiều”) tranh đoạt đều ở trên này.

Môn phái lớn nhất tại Đoạn Hồn sơn là Luyện Ngục Ma Tông, trên Trường Hận sơn là Thiên Sát Ma Cung và ở Hắc Vân sơn là Kiếm Ma Cung cùng xưng là Tam Đại Thánh Địa của Ma môn, mỗi một môn phái đều có hơn ngàn đệ tử, cao thủ như mây, mấy ngàn năm nay vẫn đứng vững ở vị trí chí tôn của Ma môn.

Ngoài Luyện Ngục Ma Tông còn có mấy môn phái nữa gồm Âm Dương Hoà Hợp Tông, Huyết Sát Tông, Hắc Ma Tông, Thị Hồn Tông, Phù Chú Tông và Vô Cực Ma Tông là nổi danh và cùng nhau tu ma tại Đoạn Hồn sơn.

Những tiểu môn phái này cứ một trăm năm một lần đều phải cống nạp cho Luyện Ngục Ma Tông một ít linh thạch, thiên tài dị bảo, luyện khí dụng cụ và các thứ khác thu hoạch được ở Đoạn Hồn sơn mới được tiếp tục tu luyện tại đây.

Trong các phái này, Âm Dương Hoà Hợp Tông cùng Huyết Sát Tông là mạnh nhất, Hắc Ma Tông, Thị Hồn Tông và Phù Chú Tông đứng hàng thứ hai, còn Vô Cực Ma Tông là tông phái yếu kém nhất.

Các môn phái kia đều có một người là Phân Thần trung kỳ cao thủ, một vài Phân Thần sơ kỳ cao thủ, còn Vô Cực Ma Tông môn nhân có tu vi cao nhất mới vượt qua Xuất Khiếu hậu kỳ, chuẩn bị tiến nhập Phân Thần sơ kỳ, bốn trưởng lão cũng chỉ ở Xuất Khiếu hậu kỳ, so với các môn phái khác thật lấy làm hổ thẹn.

Hơn nữa Vô Cực Ma Tông cả thảy chỉ có mười môn nhân trong khi các phái khác đều hơn một trăm, thậm chí Âm Dương Hoà Hợp Tông còn có hơn năm trăm môn nhân.

Do thực lực quá kém cỏi, môn nhân của Vô Cực Ma Tông khi hành sự rất cẩn thận, nếu một người không cẩn thận có thể gây họa diệt môn do người trong ma đạo khi hành sự chỉ quan tâm đến đạo hạnh, không nói đúng sai. Chính vì vậy, đại môn của Vô Cực Ma Tông thường đóng kín, môn chủ Lý Nam Thiên cả ngày đều bế quan, dường như muốn trốn tránh, không muốn tự rước nhục về mình, luôn dặn dò môn nhân phải chăm chỉ tu luyện, không dính dáng đến thị phi, tránh đưa đến cho môn phái đại họa di thiên.

Bên trong Vô Cực Ma Tông, phòng ốc đều tụ lại một chỗ, trong đó đồ sộ nhất là Vô Cực điện, bất quá do nhân số quá ít nên mỗi người đều có một gian phòng riêng, kể cả Đinh Hạo mới đến cũng có một gian.

Phía sau điện có một hồ rất sâu và lạnh, cho dù mùa hè đứng ở trên bờ cũng cảm thấy hàn khí bức nhân, hơi lạnh cùng không khí trên mặt hồ giao thoa tạo thành hơi nước cao tới ba thước, phiêu phiêu hốt hốt, như mộng như ảo, thực sự có vài phần khí phái tu đạo.

Ở phía sau hồ là một ngọn tiểu sơn, chính giữa đỉnh núi có một trăm mười sơn động để cho môn nhân sử dụng. Lúc chỉ còn lại một mình và có điều kiện xem xét, Đinh Hạo cảm thấy rất vừa lòng, có điều là môn nhân Vô Cực Ma Tông không có nhiều mà họ lại đều chú tâm tu luyện nên hắn cảm thấy trống vắng dị thường.

Trên đường đi tới đây hắn cũng chỉ gặp mặt hai sư thúc cùng bảy vị tam đại đệ tử (đệ tử đời thứ ba), mấy người này đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái. Khi đó một tam đại đệ tử còn khẽ kêu lên kinh ngạc:

- Qua hai mươi lăm năm mới có đệ tử mới gia nhập!

Những lời này sau khi nghe xong làm Đinh Hạo có cảm giác như vào nhầm chỗ của sơn tặc (Nguyên tác là “tặc thuyền – thuyền của cướp biển” nhưng mình thấy kỳ kỳ, đang ở trên núi mà, để sơn tặc hay hơn – vandai79).

Qua một vị sư thúc, Trần Lĩnh biết được Mã Phong sắp xuất quan liền tranh thủ đưa Đinh Hạo đến gặp.

Mã Phong cao khoảng thước sáu lăm, khuôn mặt khô gầy, đầu tóc bù xù xõa trên vai, mặc một trường bào màu xám, cái trán dô cùng đôi mắt híp kết hợp với nét mặt không đổi sắc khi nói, quả thật làm cho Mã Phong có chút “Phong” phạm.

Khi nghe Trần Lĩnh nói đã nhận Đinh Hạo làm đồ đệ mà mặt hắn không đổi sắc, chỉ khi Trần Lĩnh đưa ra vài tấm lân phiến - trong tám miếng Sí Tử Mãng thì đôi mắt đột nhiên phát sáng, hai tay khô gầy cầm lấy lân phiến khẽ run run kích động.

- Làm sao mà ngươi có được vật này, những cái khác đâu rồi, thành thật nói mau!

Thanh âm the thé như dạ ưng kêu khóc làm tai người khác khó chịu vô cùng.

Trần Lĩnh nhất mực nói là tự mình đi du lịch ngẫu nhiên có được, không còn vật nào khác ngoài mấy tấm lân phiến này.

Mã Phong nhìn xong liền đem lân phiến cất vào giới chỉ:

- Ngươi biết vật này trân quý mà lại mang đến cho ta, niệm tình ngươi có hiếu tâm nên ta sẽ không xử tệ với ngươi đâu. Ngọc giản này là phương pháp để tu luyện Xuất Khiếu kỳ của Vô Cực Ma Tông, trong đó có ba đạo phù chú để sử dụng, còn ngọc thạch này ta cũng cho ngươi, linh khí trong đó cũng đủ cho ngươi tu luyện mười năm. Cốt cách đồ đệ mới thu nhận của ngươi không tồi, bổn môn cũng đã lâu không có đệ tử gia nhập, ngươi phải dạy dỗ tốt mới đúng.

Tiếp đó Trần Lĩnh liên tục xác nhận theo Mã Phong mới có hảo sự về sau rồi mới dẫn Đinh Hạo cáo lui.

Sau khi đưa Đinh Hạo về nơi ở, Trần Lĩnh nhân tiện đưa một ngọc giản cho hắn rồi nói phương pháp tu luyện của Vô Cực Ma Tông, y nói đây là công pháp nhập môn cơ bản nhất, đồng thời nói là pháp quyết tu luyện không phân chia tốt xấu, đạo hạnh tinh tiến là phụ thuộc vào thiên phú và cơ duyên của mỗi người. Nghe vậy làm Đinh Hạo chột dạ, xem ra công pháp của Vô Cực Ma Tông không phải là phương pháp tu luyện tốt nhất!

Đinh Hạo vốn tưởng Mã Phong ban cho Trần Lĩnh ngọc thạch để hỗ trợ mình tu luyện nhưng lại nghĩ nội đan của Bát Sí Tử Mãng trong cơ thể cũng cung cấp linh lực đủ cho mình nên không tiện nhắc tới.

Chỉ là hắn nghĩ mình cũng học vài năm tư thục, nhưng lúc đó thấy học hành thật vô dụng nên chưa bao giờ quan tâm đến nó. Bây giờ công pháp tu luyện thì có nhưng hắn cũng chỉ nhận biết được vài chữ, càng xem càng cảm thấy khó hiểu, đến lúc này hắn mới biết cơ sở để tu luyện của hắn còn thiếu nhiều lắm.

Xem biểu tình trên mặt thì Trần Lĩnh không có vẻ là lương sư có tính nhẫn nại, mới giảng vài câu đã khiến Đinh Hạo phải đi tới thư phòng tra cứu tài liệu biết bao lần, y cũng chẳng hỏi hắn đã hiểu chưa mà chỉ luôn dặn dò muốn tu luyện tốt thì phải hiểu tu đạo chính là ngộ, y muốn Đinh Hạo tự mình lĩnh ngộ.

Đinh Hạo vốn chẳng phải là người nhiều lời, những lúc Trần Lĩnh không giảng thêm, tránh cho y phải khó xử, biết mình còn thiếu sót, phải tận lực bù lại liền nhanh chóng thẳng hướng tàng thư lâu mà đi.

Trong tàng thư lâu chỉ có một tam đại đệ tử trông coi ở cửa, Đinh Hạo thấy hắn đang nhắm mắt, khoanh chân ngồi, không biết là đang tu luyện hay là ngủ. Khi hắn nghe thấy tiếng Đinh Hạo đi vào cũng chỉ liếc nhìn một lần rồi tiếp tục ngồi xuống cứ như là Đinh Hạo không tồn tại.

Đinh Hạo không biết tên hắn và cũng chẳng muốn hỏi tới, nhanh chóng hướng thẳng vào bên trong. Thông thường tàng thư phòng của một môn phái tu đạo không thể không có một ít sách căn bản về công pháp tu chân, những công pháp cao thâm nhất sẽ không có tại đây mà chỉ dùng miệng mà truyền đạt.

Cho dù là vậy thì tàng thư phòng cũng không phải là nơi mà người bình thường nào cũng có thể tự nhiên ra vào, nhưng Vô Cực Ma Tông với việc quản lý thư phòng này cũng chẳng mấy để ý. Tuy chỉ là nhị lưu tu chân phái nhưng tàng thư phòng của Vô Cực Ma Tông cũng có tới hơn ngàn bộ sách. Không biết có phải tại công pháp cao thâm của Vô Cực Ma Tông quá ít hay không nhưng ở tàng thư phòng này đa phần là sách tu luyện cơ bản. Ở các môn phái bình thường khác, chỉ có một quyển giới thiệu cách tu luện căn bản, nhiều lắm cũng chỉ có hai ba loại, nhưng tại đây Đinh Hạo lại phát hiện thấy có tận bảy phương pháp.

Đinh Hạo nghĩ rằng có thể công pháp cao cấp quá ít liền tìm trong thư phòng mười bộ thư tịch trông không được tốt lắm rồi kiếm bừa mấy thư tịch cơ sở rồi mới đi ra.

Hắn không vội nhìn tới công pháp tu luyện cơ bản mà lập tức tìm sách từ điển để tra “chữ”, không chỉ riêng Đinh Hạo mà nhiều môn nhân khác cũng biết rất ít chữ nên bên trong tàng thư phòng đã chuẩn bị một ít công cụ hỗ trợ để tra từ. (Tớ nói thật, đã biết ít chữ thì làm sao mà có thể tra từ điển, chả hiểu tác giả có ý định gì? – vandai79)

Nhờ từ điển giúp đỡ Đinh Hạo mới biết phương pháp Luyện Khí kỳ ở ngọc giản, theo đó là có ba kỳ tu luyện là hoàn tất.

Khởi đầu không khó khăn lắm, Đinh Hạo mặc dù trí nhớ bình thường nhưng năng lực lý giải quả thực bất phàm, tưởng là khó hiểu nhưng nhờ từ điển nên từng câu chữ dần dần hiểu rõ.

Tiếp đó, hắn đem nội dung công pháp trong thư tịch đã được các tu ma giả (nguyên tác là tu chân giả, nhưng ko hợp lý) hiệu đính ra xem liền ba canh giờ rồi mới cất vào ngọc giản và trở về phòng riêng.

Ngồi xếp bằng trên giường, ngẫm lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua hắn vẫn nhớ được trong đầu, ngày hôm kia mới chỉ là thợ săn nơi thôn dã bình thường, nhưng hôm nay đã bước vào giới tu đạo, sự tình phát triển quả thật ngoài dự đoán của con người. Kinh nghiệm hai ngày này đã làm cho hắn được mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng làm hắn sợ hãi không ít, ở thế giới này ai cũng có năng lực đưa hắn vào chỗ chết, loại uy hiếp này làm cho hắn bất an nhưng cũng đầy hưng phấn. Đinh Hạo biết mình thích cảm giác này, “có lẽ mình không muốn sống bình lặng qua ngày” Đinh Hạo không khỏi thầm nghĩ.

Đầu tiên, hắn nghĩ về sư phụ Trần Lĩnh, hắn căn bản không tin Trần Lĩnh vì yêu quý tính mạng của hắn mới nhận đồ đệ, người trong ma đạo vốn tự tư tự lợi, sẽ không làm điều gì mà không có lý do.

Bát Sí Tử Mãng theo lời hắn trân quý là vậy, tại sao hắn lại phóng tâm đưa cho mình, hay là mình có cái gì hắn muốn, nội đan của Bát Sí Tử Mãng ư? Không phải, mặc dù mình đã nuốt vào bên trong nhưng chưa thể hấp thu được hết, hắn hoàn toàn có thể giết mình lấy nó ra nhưng công hiệu của nội đan sẽ giảm...

Công hiệu giảm đi, đúng rồi, hắn bây giờ là Nguyên Anh sơ kỳ, khi hắn đến kỳ nguyên anh xuất khiếu, chờ mình hấp thu xong nội đan của Bát Sí Tử Mãng thì hắn có thể đánh tan hồn phách của mình, chiếm lấy thân thể mình mới có thể có được công hiệu lớn nhất của nội đan. Đây mới chính là mục đích của hắn!

Đinh Hạo hoàn toàn khẳng định là như vậy, tuy nghĩ thông suốt được điều này nhưng hắn chẳng sợ, đối với hắn khi bước vào tu chân giới, gặp vấn đề khó khăn đầu tiên này, hắn nghĩ phải phá giải thế nào đây?

Suy nghĩ hồi lâu thấy tạm thời vẫn chưa nghĩ ra phương pháp nào tốt, biện pháp trước mắt dù muốn dù không cũng phải mau chóng phải đề cao thực lực bản thân.

Thực lực, thực lực! Đây chính là bằng chứng xem bản thân có tồn tại được hay không ở tu chân giới!

Quảng cáo
Trước /112 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy

Copyright © 2022 - MTruyện.net