Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Vô Cực Ma Đạo
  3. Chương 9 : Sư đồ đấu trí
Trước /112 Sau

[Dịch] Vô Cực Ma Đạo

Chương 9 : Sư đồ đấu trí

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

- Ồ, nguyên lai là Trần sư thúc tới, Đinh sư đệ vô cớ nhiễu loạn tông quy nên ta giáo huấn một chút thì có gì là sai? Trần sư thúc vừa mới đạt tới Nguyên Anh kỳ mà không tăng thêm thời gian bế quan để củng cố mà lại nhàn nhã đi chơi sao?

Trương Lợi lời nói tuy vẫn ngạo mạn như cũ, nhưng cũng vẫn hành một lễ!

- Hắc hắc, đúng là chuyện cười, Đinh Hạo nhiễu loạn sự thanh tịnh của tông môn? Trương sư điệt xuất thủ giáo huấn, khiến cho cả Vô Cực Ma Tông ầm ầm tiếng đánh đấm, lão phu vốn đang bế quan cũng bị ngươi làm cho tỉnh dậy. Không biết là ngươi làm như vậy có tính là làm nhiễu loạn sự thanh tịnh của tông môn không hả? Ba người các ngươi đánh một mình hắn, huống chi tu vi của ngươi còn cao hơn hắn một bậc, vậy có tính là lấy lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khi ít không hả? Ngươi nói cho ta nghe thử xem? Ta có nên xuất thủ giáo huấn mấy người các ngươi một chút không?

Nhãn tình của Trần Lĩnh đã biến thành màu xanh lục như quỷ hỏa.

Bị cặp quỷ nhãn kia của lão chiếu vào, Trương Lợi cảm thấy một cỗ khí lãnh khí dâng lên trong lòng, toàn thân cảm giác không tự nhiên. Trần Lĩnh trước đây không thu đồ đệ, hành sự ác độ cdị thường, chỉ là bản thân từ trước đến nay chưa tiếp xúc và cũng không có quan hệ gì với lão. Bây giờ hắn đánh Đinh Hạo, không liệu được Trần Lĩnh lại đến nhanh như vậy. thực sự là có chút ngoài dự liệu. Bất quá ngoài dự liệu thì mặc ngoài dự liệu, Trương Lợi ỷ vào sự yêu thương của ông nội nên cũng không e ngại hắn sẽ như thế nào với mình, chỉ là Trần Lĩnh theo sư phụ Mã Phong nên cũng sẽ không quá nể mặt Trương Hoành, lấy tính mạng của hắn thì lão không dám nhưng giở chút thủ đoạn thì nhất định là có!

- Trần sư thúc! Chúng ta thực cũng có chỗ không đúng nhưng Đái Trinh Quân cũng đã thụ trọng thương, xem bên ngoài thì cũng không nhẹ hơn Đinh Hạo bao nhiêu, đồ đệ này của ngươi xuống tay cũng quả là ác độc. Hắn và ta đều là đệ tử đời thứ ba, ta ra tay với hắn cũng không thể nói là lấy lớn hiếp nhỏ, nếu như Trần sư thúc muốn ra tay giáo huấn ta, như vậy mới là lấy lớn hiếp nhỏ đấy!

Trương Lợi lải nhải nói.

Hắn nhìn nộ khí của Trần Lĩnh đã giảm bớt, lại liếc nhìn Đinh Hạo đang khoanh chân điều tức một cái rồi nói tiếp:

- Đã như vậy... ở đây ta có một khối trung phẩm linh thạch tặng cho Đinh sư đệ coi như là lễ xin lỗi với Trần sư thúc, người xem như vậy có được không?

Sắc mặt Trần Lĩnh âm trầm bất định, với tính cách của hắn vốn là sẽ không vì một đồ đệ mà đắc tội với Trương Hoành, dù sao ngoài trừ tông chủ ra thì Trương Hoành cũng là người có tu vi cao nhất, cho dù cùng là trưởng lão nhưng Mã Phong cũng không thể so sánh. Mặc dù có Mã Phong che chở nhưng với mức độ yêu thương của Trương Hoành với Trương Lợi, chỉ sợ khi có đại sự thì cả Mã Phong cũng không kham nổi.

Chỉ là Đinh Hạo đã nuốt được nội đan ngàn năm của Bát Sí Tử Mãng, hiện giờ đã qua nhiều ngày như vậy thì chắc đã tiêu hóa xong. Gần đây bản thân Trần Lĩnh vẫn không tu luyện mà chờ đến khi Đinh Hạo tiêu hóa hết rồi sẽ cưỡng chiếm thân thể của hắn, như vậy tu vi của Trần Lĩnh sẽ tiến thêm một bậc, sau khi chiếm hữu thân thể của hắn đến ngay cả Bát Sí Tử Mãng con cũng có thể hưởng dụng, chỗ tốt đối với Trần Lĩnh có thể nói là lớn không thể tưởng tượng được!

Bây giờ Đinh Hạo đã vất vả đem nội đan của Bát Sí Tử Mãng tiêu hóa xong, bản thân lão có thể lập tức có được thân thể cường đại đó, chỉ nghĩ đến đã khiến toàn thân kích động không thôi. Bây giờ lại bị ba người này đánh thành trọng thương, bây giờ cho dù chiếm được thì công hiệu cũng giảm đi, chỉ có thể chờ hắn hoàn toàn khôi phục mới được, như vậy làm sao mà Trần Lĩnh chẳng tức giận.

Bất quá xem cách làm của Trương Lợi cũng có điểm chấp nhận được, bản thân lão cũng không thể ép hắn quá đáng, nếu không vạn nhất chọc giận Trương Hoành không phải là được không bằng mất sao?

- Đã như vậy ta cũng nể mặt mũi Trương sư bá, ngươi đưa ngọc thạch trực tiếp cho ta là được. Chuyện này ta cũng không so đo với ngươi nữa, ngươi mau mau mang Đái Trinh Quân đi dưỡng thương đi!

Trong lòng lão lại thầm khen tiểu tử Đinh Hạo này thật sự không tệ, bằng vào tu vi Tích Cốc trung kỳ thế nhưng lại có thể biến Đái Trinh Quân thành như vậy, thật sự là ngoài dự liệu. Trần Lĩnh đem kỳ tích này âm thầm quy cho sự thần diệu của nội đan Bát Sí Tử Mãng, trong lòng không khỏi càng thêm chờ mong có thể sớm chiếm được thân thể của Đinh Hạo!

Trần Lĩnh đợi khi ba người Trương Lợi ba người đi rồi liền mang linh thạch cho vào trữ vật đại (thắt lưng) của mình, cứ như vật đó vốn là của hắn rồi đi đến trước mặt Đinh Hạo:

- Tiểu tử, ngươi bớt làm bộ trước mặt ta đi, trông bộ dạng ngươi thì chắc đã đem nội đan của Bát Sí Tử Mãng tiêu hóa hoàn toàn rồi, một chưởng Trần Lợi đánh ngươi ta cũng trông thấy, bằng vào thân thể của ngươi bây giờ, như thế nào có thể cả đứng cũng không đứng dậy nổi. Nhìn công lực và thân pháp của ngươi sử dụng không phải là đến từ Vô Cực Ma Tông, rốt cuộc tình huống là như thế nào thành thật nói ra cho ta, nếu không đừng trách vi sư sẽ lập tức thanh lí môn hộ!

Nhìn Đinh Hạo, Trần Lĩnh trầm giọng nói.

Đinh Hạo trong lòng thầm kêu khổ, mặc dù hắn nghĩ được Trần Lĩnh có lẽ sẽ đi tìm mình, nhưng không nghĩ rằng vừa rồi đánh nhau lại bị hắn nấp ở bên cạnh nhìn được, mấy người bọn hắn so với cảnh giới của Trần Lĩnh thì kém quá xa, căn bản không thể phát hiện. Ba người Trương Lợi không biết công pháp hắn tu luyện thì còn tưởng là Trần Lĩnh truyền cho, nhưng Trần Lĩnh há lại có thể không biết mình truyền là công pháp gì.

- Bẩm sư phụ, công pháp mà ta sử dụng vốn đúng là của Vô Cực Ma Tông, chỉ là ta sau khi tiêu hóa nội đan của Bát Sí Tử Mãng có thể là cùng nó sinh ra biến dị gì đó, liền khiến cho công pháp này biến thành bất luân bất loại (không giống loại gì cả), khiến cho sư phụ hiểu lầm rồi.

Đinh Hạo lập tức quyết định dù có chết cũng không thừa nhận, hắn biết Trần Lĩnh muốn chiếm dụng thân thể của mình mà đạt được hiệu quả cao nhất thì khẳng định sẽ không lập tức xuống tay.

- Ồ, ta chưa từng nghe qua Vô Cực ma công thế nhưng lại có công năng có thể cùng thứ khác sinh ra biến dị, ngươi là người đầu tiên phát hiện ra a, cho dù như vậy, thân pháp như quỷ mị mà ngươi vừa sử dụng thì giải thích như thế nào?

Trần Lĩnh lạnh lùng nói.

- Quỷ mị? Sư phụ thật là thích nói đùa, chỉ là sau khi ta hấp thụ nội đan của Bát Sí Tử Mãng thì cường độ của thân thể được đề cao một chút, tốc độ cũng nhanh một chút mà thôi, sao có thể nói là quỷ mị được? Sư phụ đối với công hiệu của nội đan Bát Sí Tử Mãng hiểu biết còn nhiều hơn ta, hẳn là biết đồ nhi không nói dối!

Đinh Hạo lập tức bổ sung!

Trần Lĩnh đương nhiên không tin mấy lời ma quỷ đó, từ lần đầu tiên gặp mặt hắn đã biết Đinh Hạo không phải người thật thà gì. Trẫn Lĩnh thấy cũng không moi ra được tin tức gì hữu dụng mà bản thân cũng không thể lập tức giết hắn để tìm hiểu liền phân phó Đinh Hạo đi dưỡng thương. Lão còn nói muốn thương thế mau khỏi thì tìm đến chỗ của mình, lúc đó lão sẽ có một ít công pháp khác muốn truyền cho Đinh Hạo!

Đinh Hạo đương nhiên cũng sẽ không tin lão lại có hảo tâm như vậy nên không tranh biện, trước mắt chuyện trọng yếu nhất là chữa thương cho tốt, đến lúc đó có chuyện gì phát sinh thì mình cũng có một chút dựa dẫm.

Thấy Trần Lĩnh đi rồi Đinh Hạo liền bắt đầu chữa thương. Đúng nhue lời Trần Lĩnh nói, thương thế của Đinh Hạo thật ra không nghiêm trọng như vẻ ngoài, Đinh Hạo vốn có thân thể cường tráng lại thêm được Vô Cực ma công rèn luyện nên thân thể lại càng cứng rắn. Một kích của Trương Lợi mặc dù khiến cho hắn bị nội thương, nhưng cũng tịnh không thể làm mất đi hoàn toàn cơ hội phản kích, chỉ là biết cảnh giới hơn kém quá lớn, phản kích cũng chỉ phí công nên mới giả ra là thương thế nghiêm trọng. Mà cũng vì Trương Lợi rất tự tin, không thừa thắng truy kích nên thương thế của Đinh Hạo cũng không bị tăng thêm.

Khi Trần Lĩnh và Trương Lợi đang tranh cãi thì Đinh Hạo đã sử dụng ma công để trị thương. Đến khi bọn họ tranh cãi xong thì thương thế của Đinh Hạo kỳ thật đã khỏi được hơn phân nửa, chỉ là hắn sợ Trần Lĩnh lại hạ độc thủ nên mới làm ra vẻ thân thể hư nhược!

Qua một đêm điều tức, thương thế đã khỏi hẳn, công lực của hắn lại còn ẩn ước có dấu hiệu muốn đột phá lên Tích Cốc trung kỳ, có thể là do ngày hôm qua đánh nhau khiến cho ma công tiêu hao qúa lớn làm cho dược lực của Bát Sí Tử Mãng còn lắng lại trong thân thể hoàn toàn được kích phát. Xem ra đánh nhau cũng là một loại phương pháp làm cho tu vi tăng tiến hữu hiệu!

Ỷ vào tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm nên Đinh Hạo không sợ lão, nhưng việc này cũng cần phải giải quyết sớm nên hắn nghĩ “Mặc dù nhược điểm của mình vẫn còn trong tay lão, nhưng trong tay lão cũng có nhãn giác và lân phiến của Bát Sí Tử Mãng, những vật này đều là tài liệu tốt để luyện khí, nếu mình truyền ra ngoài, bằng vào tu vi của lão ở Đoạn Hồn sơn thì muốn giữ được vật ấy nhất định là không thể, Mã Phong sẽ là kẻ đầu tiên không bỏ qua cho hắn! Hắc hắc… đã như vậy, mình đàm phán với hắn cũng không phải là điều không thể.”

Nghĩ thông điểm này, Đinh Hạo kiểm tra lại trang bị trên người rồi đi đến nơi ở của Trần Lĩnh!

- Sư phụ, đồ nhi Đinh Hạo đến xin bái kiến!

Đinh Hạo ở trước cửa chỗ của Trần Lĩnh nói.

- Vào đi, Bát Sí Tử Mãng quả nhiên là thần kỳ a, xem thần sắc của ngươi, thương thế mới qua một đêm thế nhưng đã khỏi hẳn rồi. Đã như vậy, đi theo vi sư tới sau núi, ta sẽ truyền cho ngươi vài bí pháp của ma môn!

Nhìn vẻ mặt của Trần Lĩnh phảng phất như là một khắc cũng không đợi được nữa rồi.

- Đồ nhi xin tạ ơn sư phụ!

Đinh Hạo đi theo Trần Lĩnh đến một cửa động bí mật ở phía sau núi nhưng không đi vào!

- Vì sao còn không vào động đi, chẳng lẽ sợ vi sư hãm hại ngươi hay sao?

Đinh Hạo đột nhiên lại cười, xem ra lòng tham lam quả nhiên là thứ làm mờ mắt người ta. Đến người xảo trá như Trần Lĩnh, cũng vì vậy mà phạm phải thứ sai lầm nhỏ như vậy, hắn nói câu đó không phải là chưa đánh đã khai sao? Nhìn dáng vẻ hắn như vậy xem ra cũng không cần diễn kịch với hắn nữa!

- Không sai! Đinh Hạo đúng là sợ sư phụ sẽ hãm hại ta. Nơi này phi thường an tĩnh, sư phụ nếu muốn truyền công thì hiện tại đã có thể rồi, ở trong động tối om như vậy, đồ nhi sợ rằng không nhìn được rõ ràng, ngược lại lại phụ mất hảo ý của sư phụ!

Đinh Hạo không nhanh không chậm nói.

Trần Lĩnh không giận mà lại cười, chỉ là tiếng cười lại giống như sói tru quỷ khóc:

- Tốt, tốt, tuổi còn nhỏ mà đã cẩn thận như vậy, hiến thấy, hiếm thấy. Chỉ là chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới chỉ bằng vào tu vi Tích Cốc kỳ của ngươi, cho dù là ở chỗ này cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của vi sư sao? Buồn cười, buồn cười a, hôm nay vi sư sẽ tiễn ngươi đi một đoạn đường. Ha ha, vi sư cho ngươi chỗ tốt rất lớn, hôm nay liền sẽ một lần thu hồi về.

Trong tiếng cường, Trần Lĩnh rốt cuộc cũng đã trở mặt, trong mắt bắn ra lục mang, giống như ác quỷ đánh về phía Đinh Hạo.

Đinh Hạo sớm đã có chuẩn bị, Nghịch Thiên Ma Kiếm đen thui đã nằm sẵn trong tay, cơ hồ đồng thời với lúc Trần Lĩnh đánh tới đã ngự kiếm mà bay. Trần Lĩnh còn chưa tới trước mặt Đinh Hạo đã không thấy thân ảnh của Đinh Hạo đâu nữa, chỉ có thanh âm từ xa xa truyền đến:

- Hắc hắc, sư phụ có thể nghĩ đến, đồ nhi đương nhiên cũng đã nghĩ đến. Gần đây đồ nhi may mắn có được một thanh kiếm, đồ nhi mặc dù còn chưa tới Nguyên Anh kỳ mà cũng đã có thể ngự kiếm mà bay, tốc độ lại cực nhanh. Chẳng biết với tu vi Nguyên Anh kỳ của sư phụ ngự kiếm phi hành có thể đuổi kịp đồ nhi không? Đồ nhi rất là tò mò.... À, sư phụ mau mau một chút, đây còn chưa phải là tốc độ cực hạn của thanh kiếm này đâu.

Tiếng trêu chọc của Đinh Hạo thỉnh thoảng truyền đến, Trần Lĩnh mặc dù đã sử toàn lực nhưng vẫn không thể đuổi kịp, ngược lại còn tức giận thiếu chút nữa ngã từ trên kiếm xuống!

- Thật là tốt, lại đám đối với vi sư như vậy. Cho dù vi sư đuổi không kịp ngươi, liều mạng không cần chỗ tốt của nội đan Bát Sí Tử Mãng, cũng phải mang việc ngươi có Bát Sí Tử Mãng này nói cho tất cả các môn phái tu ma ở Đoạn Hồn sơn này, nhất định phải cho ngươi hồn phi phách tán, chết không có đất chôn!

Trần Lĩnh tức giận đến mức cả ngũ thần cũng đều loạn lên, lửa giận công tâm đánh mất cả lý trí.

- Sư phụ làm vậy làm gì, nói thế nào thì ta và ngươi cũng đã là thầy trò một thời gian, làm như vậy không khỏi khiến cho Đinh Hạo lạnh lòng hay sao. Nếu như đồ nhi quá mức sợ hãi, đem chuyện ngươi có nhãn giác và lân phiến của Bát Sí Tử Mãng nói cho mọi người, tin rằng mọi người đều sẽ cảm thấy hứng thú. Nhìn biểu tình sư tôn Mã Phong đối với lân phiến lúc đó, đồ nhi cũng phải lo lắng cho an nguy của sư phụ a! Như vậy sư đồ ta cùng vong, lại tiện nghi cho người khác, thực sự là không làm cho người ta thoải mái.

Đinh Hạo vẫn không chút hoảng hốt.

Trần Lĩnh rốt cuộc từ trên không hạ xuống, tâm thần trấn tĩnh lại một chút rồi chậm rãi nói:

- Hảo đồ nhi, nhãn quang của vi sư quả nhiên không tệ, may mắn có được một đồ đệ độc ác xảo trá như ngươi, thật sự là ngoài dự liệu của vi sư a. Cũng được, đã như vậy ngươi dừng lại đi, sư đồ chúng ta nói chuyện một chút.

Đã biết không làm gì được Đinh Hạo, Trần Lĩnh cũng chỉ có thể lực chọn thỏa hiệp!

- Ồ, sư phụ đứng ở đó là được rồi, không cần gần quá mức, ngươi nói ta vẫn nghe được rõ ràng!

Trông thấy Trần Lĩnh vẫn tiếp tục tiến tới gần hắn liền vội nói!

Đinh Hạo cẩn thận như vậy khiến Trần Lĩnh có một loại cảm giác vô lực không thể làm gì, mình đã hoàn toàn không nắm được thế chủ động nữa rồi.

Thấy Trần lĩnh không tiếp cận nữa, Đinh Hạo lần đầu nghiêm túc nói:

- Sư phụ nhận Đinh Hạo làm đồ đệ, còn mang Đinh Hạo tiến vào Tu Chân giới và truyền cho Đinh Hạo Vô Cực ma công chống lại sự phát tác của nội đan của Bát Sí Tử Mãng. Tuy biết sư phụ không có hảo ý, nhưng Đinh Hạo vẫn như cũ vô cùng cảm kích. Đinh Hạo tuy có kỳ ngộ không tiện lộ ra với sư phụ, nhưng Đinh Hạo cam đoan quyết không thiếu chỗ tốt dành cho sư phụ, đây là vài khối cực phẩm linh thạch mà Đinh Hạo vô tình tìm được, còn có một nửa bộ ma công pháp quyết công kích cực mạnh, Đinh Hạo xin hiếu kính với sư phụ. Đinh Hạo mặc dù tôn trọng sư phụ, nhưng nếu sư phụ lại dám ra tay gia hại ta, Đinh Hạo nhất định sẽ cá chết lưới rách, cam đoan sư phụ cũng sẽ chết thi cốt không còn!

Nói đến đây Đinh Hạo thần sắc âm lãnh, chậm rãi lui về phía sau!

Trần Lĩnh cầm lây linh thạch và pháp quyết ma công mà Đinh Hạo để lại dưới mặt đất, một lát sau vẻ mặt lão mừng như điên, thanh âm run rẩy nói:

- Vi sư thực sự không nhận lầm tên đồ đệ ngươi, sớm biết ngươi không phải là vật trong ao (ngu dốt, thiếu tầm nhìn), nhưng vận khí của đồ nhi thật sự tốt đến mức làm vi sư phải cảm khái. Đã có hai vật này, vi sư tu vi tiến bộ có thể thấy từng ngày. Đã như vậy, vi sư cam đoan từ nay về sau quyết sẽ không nhân cơ hội hãm hại ngươi, hơn nữa còn tài bồi cho tốt. Vi sư cũng mang tâm đắc nhiều năm chính mình tu luyện cấp cho ngươi để biểu đạt thành ý. Mặc dù không được thần ký như công pháp này, nhưng lại là một chút tiểu pháp môn mà bây giờ ngươi có thể sử dụng! Hy vọng ngươi tu luyện cho tốt, vi sư biết ngươi sẽ không tin ta, công pháp ta cũng để lại nơi này, bây giờ phải đi bế quan, ngươi tự lo lấy mình cho tốt nhé!

Trần Lĩnh vẻ mặt tràn ngập vui mừng, ngự phi kiếm đằng không mà bay, thế nhưng lại so với lúc đuổi Đinh Hạo còn nhanh hơn một chút!

Bây giờ Đinh Hạo mới hoàn toàn thờ phào một hơi, mặc dù không biết lời của Trần Lĩnh là thật hay giả, nhưng xem ra trước mắt tạm thời giải quyết được nguy cơ lớn nhất! Cầm lấy ngọc giản chứa công pháp mà Trần Lĩnh lưu lại, đem tâm thần chìm vào trong đó, vẻ mặt mừng như điên của Trần Lĩnh vừa rồi lại hiện lên trên mặt Đinh Hạo!

Quảng cáo
Trước /112 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Du Hành Sang Các Thế Giới

Copyright © 2022 - MTruyện.net