Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày đó khi học viện Hoàng Gia xác nhập cùng với võ phủ Thần Tướng thì liền có tin tức truyền ra ngoài rằng thái tử của nước Tuyết Vân sắp sửa đính hôn cùng với công chúa điện hạ của nước Sở.
Công chúa nước Sở rất có khả năng sẽ trở thành thái tử phi của nước Tuyết Vân.
Nhưng Tiêu Luật dường như không dễ dàng từ bỏ như vậy. Hắn cùng lúc phái người đến trước học viện Đế Tinh đòi người, nói Tần Dao chính là người được đề cử vào vị trí thái tử phi của nước Tuyết Vân nên cần phải trở về.
Đương nhiên học viện Đế Tinh không đồng ý rồi, thế là hoàng thất nước Sở bèn ra mặt, đưa người qua học viện Đế Tinh kính cẩn hỏi thăm.
Tình thế như vậy khiến cho đám người nhạy cảm đánh hơi được một tia nguy hiểm, đây là hoàng thất nước Sở muốn động thủ với học viện Đế Tinh.
Đây vẫn chưa phải là biến cố lớn nhất, ngày thứ hai sau khi Tần Hạo được cứu ra. Chiến trường của Tần phủ và hoàng thất truyền tới một tin tức, hoàng thất đã phát động tấn công, đồng thời có cường giả ám sát Tần Hà cùng Tần Dã, kết cục là Tần Hà bị gãy một cánh tay, hai cánh tay đều bị huỷ diệt, thương thế vô cùng nghiêm trọng. Nnếu như không có cường giả thần bí cứu thì chỉ sợ là đã chết ngay tại chỗ.
Ngoài ra ở biên cương còn có lời đồn đại nhảm nhí truyền đến, các đại quân đoàn trấn thủ biên cảnh nước Sở đang rục rịch, thậm chí đã đi đến tận hoàng thành.
Lá cờ khẩu hiệu của bọn họ là, Sở vương vô đạo, giết trung liệt, diệt lương tướng, điểu tận cung tàn, vận số đã tận.
Thứ nhất, năm đó tin tức Tần Vũ chính là bị quân vương ban cho cái chết bắt đầu bao phủ khắp nước Sở, dẫn đến xáo động trong dư luận và trong lòng dân chúng. Thêm vào những chuyện hoàng thất nước Sở làm với Tần phủ ở thành Thiên Ung, dường như hình thành nên một tình thế, hoàng thất vô đạo, giang sơn cần phải đổi chủ.
Tin tức có lợi duy nhất đối với hoàng thất nước Sở là nước Tuyết Vân xuất binh bảo vệ mấy vùng biên cảnh nước Sở, lấy núi sông làm ranh giới, tuyệt đối không thừa thời cơ mà xâm lấn, tựa như đang nói cho những nước khác biết rằng hiện giờ nước Tuyết Vân đang là đồng minh của nước Sở.
Những nhân vật lớn trong hoàng thành cũng chính thức đánh hơi được bão tố đang ập đến, bọn họ không ngờ tới chỉ một đợt Quân Lâm yến ngoài ý muốn thôi cũng sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyển kinh khủng như vậy.
Tần Vấn Thiên đang ở sân thí luyện thú linh đương nhiên không hề hay biết gìđối với cơn bão diễn ra ngoài kia.
Ở trong này được một ngày trời, hắn cũng dần dần quen thuộc với sân thí luyện này, ở đây có không ít Chiến Thú chi linh, hơn nữa sức mạnh còn cực kỳ cường hãn.
Hắn cũng biết được một điều, sân thí luyện không phải là thế giới chân thực. Hắn cũng giống như những yêu thú đó, đều là ý thức thể ở trong mộng, một luồng ý thức của hắn đều theo giấc mộng mà tiến vào trong sân thí luyện, không chỉ là có đủ khả năng thôn tính thú linh, Chiến Thú cũng có thể nuốt sạch ý thức của hắn.
Lúc này, hắn liên thủ cùng với đám người Nhạc Thanh Phong, lại săn giết một con Chiến Thú thêm lần nữa.
Xếp hạng của con Chiến Thú này không thấp, chính là Hoa Nham Lạp báo xếp thứ hai trăm bốn mươi trong Chiến Thú phổ, nếu như có thể dùng nó để ngưng tụ Tinh Hồn, cả người có thể hoá thành nham thạch cứng rắn, khiến lực phòng ngự của bản thân cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa tốc độ và công kích cũng sẽ mạnh vô cùng.
- Tần huynh, chỗ ta bên này vẫn còn ba người nữa, đợi đến khi bọn họ thôn tính được thú linh thì kế tiếp liền đến lượt ngươi, suy cho cùng thì ngươi vừa đến đây đã tự mình giành được thú linh rồi.
Nhạc Thanh Phong nói với Tần Vấn Thiên, đây đã là con Chiến Thú thứ năm mà bọn họ săn bắt rồi.
- Không cần đâu, ta muốn lên đường một mình.
Tần Vấn Thiên đáp lại, đồng hành cả một ngày, mặc dù có thể coi Nhạc Thanh Phong có chút khách khí với hắn như cũ nhưng hắn mơ hồ có thể cảm nhận được những người của Thương Vương cung tuy cùng một mạch với người đến từ học viện Đế Tinh như hắn, thế nhưng vẫn có phần xem thường hắn, trong lúc lơ đãng vẫn lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Dù sao thì tuy cùng thuộc một mạch nhưng địa vị hoàn toàn không giống nhau, bọn họ đến từ Thương Vương cung mà hắn lại đến từ học viện của một tiểu quốc.
Điểm này có thể trông thấy rõ ràng từ cách bọn họ phân chia Chiến Thú chi linh, nhưng Tần Vấn Thiên cũng sẽ không nói nhiều làm gì, hắn cũng chẳng có cách nào thay đổi được cách nghĩ của người khác, cùng lắm thì hắn đi một mình là được thôi.
- Tần huynh hẳn là ngươi nên biết sân thí luyện thú linh này rất nguy hiểm mới phải chứ.
Nhạc Thanh Phong khuyên nhủ.
- Ta sẽ cẩn thận.
Tần Vấn Thiên tuỳ ý nói.
- Nếu đã như vậy thì ta cũng không ngăn cản Tần huynh nữa, chỉ là chớ có vì nhất thời tức giận mà làm ảnh hưởng đến của mình đấy. Hợp tác vốn là vì thu lợi, chỉ là phân trước phân sau mà thôi.
Nhạc Thanh Phong lại nói tiếp.
Tần Vấn Thiên hơi nhíu mày, lời của đối phương cũng đã huỵch toẹt cả rồi. Tần Vấn Thiên không nói thêm lời nào liền xoay người rời đi.
- Thật là không biết sống chết, một kẻ của học viện Đế Tinh như thế, được chúng ta cứu mạng mà hắn còn không biết điều.Lại còn muốn ngồi ngang hàng với Thiên Thương cung, cũng không hiểu sao năm đó Thương Vương lại sáng lập nên một học viện như vậy nhỉ?
Người đứng bên cạnh Nhạc Thanh Phong nói không chú khách khí, cũng không áp chế thanh âm của mình đủ để cho Tần Vấn Thiên nghe được.
Nhanh chóng rời đi, Tần Vấn Thiên lại độc hành một lần nữa, mặc dù hắn biết nếu tách ra khỏi người của Thương Vương cung thì nguy hiểm sẽ càng tăng thêm nhưng lại không muốn bị xem thường.
Tần Vấn Thiên đi tới một bãi cỏ rộng lớn, trước mặt có một dãysơn mạch, nhưng lúc này hắn có thể cảm nhận được rõ nguy hiểm đang cận kề.
Đằng trước có một con yêu thú chậm rãi đi ra từ trong sơn mạch
Đó là một con chim đại bàng, toàn thân toả ra thứ ánh sáng chói loá, đôi mắt sắc bén lạnh như băng.
“Ngân Bằng, xếp thứ chín mươi tám trong Chiến Thú phổ.” Đồng tử Tần Vấn Thiên co rút lại, đây là lần đầu tiên hắn gặp được Chiến Thú hạng một trăm trở lên.
Hơn nữa từ đằng sau hắn cũng truyền tới một mối nguy.
Xoay người lại liền trông thấy một hùng yêu bàng đại đề tỉnh, cả người phóng ra yêu khí đáng sợ.
Trên người hùng yêu này phảng phất như đang khoác lên mình áo giáp màu bạc, móng nhọn hoắc cũng đều là màu bạc.
“Hùng Vương ngân giáp, hạng chín mươi bảy trong Chiến Thú phổ.” Ánh mắt Tần Vấn Thiên khựng lại, hai con Chiến Thú xếp hạng gần nhau đều cường hãn không bì được, lại còn giáp kích trước sau, quả thật là đen đủi.
- Hừ!
Thân thể Tần Vấn Thiên chạy như điên về phía trước như một con chim đại bàng.
Ngân Bằng dùng đôi cánh màu bạc hoá thành tia chớp bạc còn nhanh hơn cả Tần Vấn Thiên, mà móng sắt của Hùng Vương ngân giáp khiến mặt đất chấn động, vang lên âm thanh đùng đùng vô cùng đáng sợ. Tốc độ cũng không chậm là mấy so với Tần Vấn Thiên.
Yêu Thú xếp thứ một trăm trở lên trong Chiến Thú phổ tuyệt đối thuộc cấp khủng bố.
Ngân Bằng đã bay lượn trên đầu Tấn Vấn Thiên, trong tay hắn xuất hiện một thanh Phương Thiên Hoạ Kích, tuy đây không phải là thế giới thật nhưng thật ra thì cũng không khác nhau mấy so với thế giới thật, trong nhẫn thần văn của hắn luôn ẩn giấu thần binh Phương Thiên Họa Kích.
- Phập!
Ngân Bằng phun ra kiếm quang màu bạc, điên cuồng đánh giết về phía Tần Vấn Thiên, cước bộ của hắn đột ngột dừng lại, đưa tay đánh ra một đạo chưởng ấn, va vào kiếm mang bạc của đối phương.
Cuồng phong gào thét, móng bạc nhọn hoắc của Ngân Bằng trực tiếp chụp vào đầu Tần Vấn Thiên, nhanh như chớp.
Phương Thiên Hoạ Kích thức khai sơn của Tần Vấn Thiên hung mãnh đánh ra, va vào móng bạc nhọn hoắc của đối phương nhưng lại phát ra âm thanh va chạm của kim khí.
- Mạnh thật.
Tần Vấn Thiên trông thấy Ngân Bằng bị chấn động một hồi mà cánh tay của hắn cũng run lên một trận, mặt đất rung chuyển, thân thể khổng lồ của Hùng Vương ngân giáp nhảy lên, Hùng chưởng ngân sắc lao nhanh về phía hắn.
- Lạc Sơn chưởng.
Tay trái Tần Vấn Thiên phẫn nộ đập ra, thần nguyên điên cuồng bộc phát, nhưng cả người lại bị đánh bay ra ngoài, hung hăng té lăn trên nền đất, cánh tay tựa như muốn dập nát.
Lực công kích của Chiến Thú xếp hạng một trăm trở lên quá mãnh liệt.
Tần Vấn Thiên ngã xuống nhưng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, Ngân Bằng đáp xuống, lợi kiếm màu bạc điên cuồng ám sát hắn, đôi mắt lạnh như băng như có khả năng giết người.
“Chết là không có cơ hội như thế này rồi.”
Tần Vấn Thiên nghĩ thầm trong lòng, chỉ cần hắn chết một cái liền mất đi tư cách bước vào sân thí luyện, e là lúc đầu Lạc Thiên Nhai chính là chết ở đây cho nên mới hy vọng Lạc Thiên Thu lại bước vào trong này một lần nữa.
Cuồng Thú Kích pháp thức Huyền Vũ thức được huy động, mưa gió không thấu. Huyết mạch của Tần Vấn Thiên như đang bị thiêu đốt, thân thể của hắn cơ hồ đều to ra, tóc đen tung bay, Phương Thiên Hoạ Kích trong tay bay thẳng lên hư không.
Ngân Bằng va xuống dưới một lần nữa lúc này đã bị chấn động mà bay trở về không trung, móng bạc nhọn như bị nghiền nát, có vết rách.
Nhưng tình hình của Tần Vấn Thiên lại càng không tốt, Hùng Vương ngân giáp lại hùng mãnh đánh đến lần nữa.
- Cút ngay!
Phá Vọng ấn được đẩy lên đến cực hạn, bên trong còn chứa huyết mạch chi lực, vang lên một tiếng nổ cực lớn, thân hình khổng lồ của Hùng Vương ngân giáp bị ngăn lại, nhưng Tần Vấn Thiên bị chấn động, lại lần nữa ngã xuống mặt đất.
“Mười yêu thú đứng đầu, Thương Vương ngươi cũng thật là tàn nhẫn.”
Nếu muốn đi lên Thiên Tinh các tầng thứ tám, cần phải giành được thú linh ở vị trí thứ mười trở lên trong Chiến Thú phổ.
Hắn quả thực không dám nghĩ tới mười thú linh đứng đầu sẽ mạnh liệt như thế nào, hơn nữa ngôi sao Võ Mệnh mà bọn chúng tượng trưng cũng đều ở tầng trời thứ năm, nếu như có thể dùng để ngưng tụ Tinh Hồn thì sẽ đáng sợ như nào chứ, tương lai sẽ trở thành cường giả của Thiên Cương cảnh, triệu hoán ra Thiên Cương Chiến Thú, lại còn vô cùng cuồng bạo.
Hai Chiến Thú một lần nữa đánh về phía Tần Vấn Thiên, hắn lau vết máu trên khoé miệng, cả người lập tức loé ra như ảo ảnh, đẩy Cửu Thiên Côn Bằng quyết lên đến cực điểm, đồng thời bộc phát Phương Thiên Hoạ Kích cùng chưởng ấn, nhưng rất nhanh liền vết thương chồng chất vết thương, trong sự bao vây của hai Chiến Thú, sợ là hắn sớm muộn gì cũng bị giết chết.
Đúng lúc này, một đạo cuồng phong loé lên, một thân ảnh kiều diễm màu lam xuất hiện, chỉ thấy trong tay cô xuất hiện lợi kiếm, trực tiếp phi thẳng đến Ngân Bằng, kiếm khí va vào móng nhọn của Ngân Bằng, giao nhau tại một chỗ, nhưng kiếm thế vẫn chưa bị tiêu diệt, kiếm ý được tái sinh, lại có ý tái sinh không ngừng nghỉ.
Áp lực của Tần Vấn Thiên được giảm đi, chuyên tâm ứng phó với Hùng Vương thiết giáp, không có Ngân Bằng hiệp trợ, công kích của Hùng Vương thiết giáp mặc dù mãnh liệt nhưng độ nhạy cảm không đủ, Tần Vấn Thiên trong náy mắt đánh đối phương một kích khiến Hùng Vương thiết giáp gặp trở ngại.
Trận đấu bên này giằng co trong một thời gian không ngắn, bên ngoài có hai hàng thân ảnh xuất hiện nhưng bọn họ không có tiến lên hỗ trợ, chỉ là loáng thoáng vây quét Chiến Thú cùng Tần Vấn Thiên và Thiên Mộng Ngữ trong một phạm vi nhất định.
Bọn họ chia ra thành hai phe, một bên là đám người của thanh niên từng đối phó với Tần Vấn Thiên lần đầu, còn lại là đám người Nhạc Thanh Phong của Thương Vương cung.
Ngân Bằng trông thấy cục diện này liền phóng lên cao, nó có năng lực phòng ngự trên không, đám người này cũng không đuổi kịp nó.
Nhưng Hùng Vương thiết giáp thì táo bạo, bất an mà điên cuồng công kích, Thiên Mộng Ngữ nhìn Tần Vấn Thiên, mở miệng nói:
- Bỏ đi, kể cả ngươi có thắng nó đi chăng nữa thì cũng đừng nghĩ tới thú linh này.
Tần Vấn Thiên đương nhiên cũng thấy đám người đang nhìn chằm chằm, ánh mắt hắn loé lên, vừa đánh vừa lui, lúc này mà muốn hắn phải từ bỏ thì thật là không cam lòng.
- Phập!
Phương Thiên Hoạ Kích của Tần Vấn Thiên đột ngột cắm vào mắt Hùng Vương thiết giáp khiếp nó giận dữ rống lên, sau đó Phương Thiên Hoạ Kích của Tần Vấn Thiên khuấy động trong mắt nó, rất nhanh, thân ảnh nó liền từ từ biến thành hư ảo.
Bàn tay run lên một hồi, giữa lòng bàn tay xuất hiện một đường vân, hoá thành dòng nước xoáy, nuốt sạch thú linh, vẻ yêu tuấn càng ngày càng mãnh liệt, tóc dài bay theo gió.
- Thật là một tên gia hoả không biết sống chết là gì!
Người của Thương Vương cung nhìn thấy lúc này mà Tần Vấn Thiên còn dám nuốt thú linh liền lộ ra ý trào phúng.
Nuốt thì đã sao nào, mọi người ở chỗ này đều là ý thức thể.
Chỉ có thôn tính ý thức của Tần Vấn Thiên thì thú linh trong người hắn cũng sẽ bị nuốt trọn.