Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn ta đã đi phỏng vấn, nhưng trường hợp của hắn, chính là thất bại trong việc trả lời phản ứng của người nhân viên.
Junhyuk nhìn vào tivi. "Bởi vì tin tức của hắn sao?"
SNS bài viết và tin tức rất khác nhau. Junhyuk đã tìm kiếm video của mình trên SNS, trong lúc này hắn chỉ có thể thở hồng hộc một cách khó khăn như bị ép tim đột ngột.
20.000.000 lượt truy cập?
Chỉ ba ngày đã trôi qua kể từ vụ tai nạn. Đó là một lượng truy cập không thể tin được. Junhyuk kiểm tra ngày định hướng khi hắn cố gắng bình tĩnh lại.
"Trong tuần này, chỉ từ thứ tư đến thứ sáu, duy nhất trong 2 đêm 3 ngày..."
Hắn thậm chí còn hạnh phúc hơn lúc hắn còn sống. Hắn quyết định gọi mẹ. Điện thoại reo, và bố hắn nhấc máy.
"Junhyuk sao?"
"Vâng thưa cha."
"Sao con lại gọi cho ta lúc này?"
"Con, con đã trúng tuyển vào ST Capsule rồi."
Bố hắn im lặng một lúc. "Ta nghĩ con đã từng không dự buổi phỏng vấn."
"Thật ra, con đã đi phỏng vấn sau tai nạn. Con đã không muốn mẹ lo lắng."
"Là thật? Chúc mừng con trai,"
"Con có một buổi định hướng cần tham dự. Con sẽ về thăm nhà vào cuối tuần này."
"Hứa rồi đó."
Junhyuk cúp điện thoại và nghĩ một chút về cha hắn. Sau đó, hắn đứng bật dậy, cười cười: "Giờ mình đã có công việc, hiện tại là lúc thực hiện lời hứa rồi."
Mặc quần áo tập thể dục, Junhyuk chạy đến cửa hàng tạp hóa. Trời vẫn còn sáng. So Yeon vẫn còn ở đó, khi đến nơi hắn nhìn qua cánh cửa kính mờ, thấy Soyeon sắp xếp đồ đạc và hắn ưỡn ngực bước vào bên trong.
Ding Dong ! "Xin chào!"
Soyeon đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ngạc nhiên nhìn thấy hắn ta, vội lên tiếng quan tâm: "Anh khỏe rồi chưa?"
"Anh đã bay cao và bình phục bằng rượu táo của ai đó cho anh đấy."
"Chỉ là một chút giúp đỡ." Cô bắt đầu sắp xếp cuộn sushi. Anh lấy hai cuộn sushi và hai hộp sữa chuối, rồi đặt chúng lên quầy thanh toán. Soyeon lên tiếng nói và nhìn anh.
Sau khi thanh toán hóa đơn, Junhyuk đưa cho cô một cuộn sushi và một hộp sữa chuối. "Anh đã giữ đúng lời hứa rồi nhé."
"Có phải anh lại có buổi phỏng vấn khác vào cuối tuần không?"
Anh mở cuộn sushi của mình.
"Không." Đôi mắt Soyeon mở to. "Chẳng lẽ... ai sẽ thuê anh?"
"Là ST Capsule" Junhyuk nhếch môi cười cợt
"Thật, chuyện này thật sao?"
Đó là công ty lớn thứ ba ở Hàn Quốc. Soyeon có một đôi mắt lấp lánh khi cô nghe thấy rằng hắn ta đã được thuê rồi.
Junhyuk cắn miếng sushi và mỉm cười. "Đáng giá chính là cuộc sống này" anh nói.
Soyeon nhìn vào hắn, mím môi và nhìn xung quanh. Không có bất kỳ khách hàng nào khác. Cô cũng cắn một miếng sushi cuộn. Cô đói bụng vì cô đã không ăn sáng. Nhìn cuộn sushi của mình, cô nói: "Thật ngon."
Junhyuk nhìn So Yeon ăn cuộc sushi mà hắn đưa cho cô, rồi sau đó uống hết một hộp sữa chuối của hắn đưa cho cô... đột nhiên hắn mỉm cười nghĩ về những ngày tháng ở thung lũng, lúc hắn tìm kiếm một lý do để sống sót, hắn thường nghĩ đến So Yeon.
Lần cuối cùng hắn có bạn gái là học cấp ba. Khi hắn ở trong quân đội, bạn gái đã lừa dối hắn. Vì sự phản bội đó, hắn không hẹn hò với ai khi trở về trường đại học và sau quân đội. Nhờ đó, hắn nhận được điểm cao trong các lớp học của mình.
Tuy nhiên, khi hắn đối mặt với cái chết, hắn thật đã nghĩ về Soyeon. Có lẽ là do tính cách sáng sủa và năng động của cô. Hắn ta chắc chắn cảm thấy một chút gì đó về cô, tuy hắn không biết gì về cô ấy, nhưng nghĩ đến cô ấy, hắn lại cảm thấy tốt.
Junhyuk đem mọi thứ đưa vào thùng rác, nhìn về hướng So Yeon: "Khi anh nhận được tiền lương đầu tiên của mình, anh sẽ mua thứ gì đó hay ho tặng em."
Soyeon có chút xấu hổ. Cô không nghĩ gì về cuộc sushi và hộp sữa chuối kia của hắn, nhưng khi hắn nói như thế này, lại làm cô có chút ngại ngùng.
"Anh đang nói tới hẹn hò với em?"
Junhyuk thậm chí còn xấu hổ hơn cô ấy. Anh gãi đầu và lầm bầm:
"Đây chưa thể gọi là ngày hẹn hò. Vì em đã cứu trợ anh rất nhiều lần, vì lẽ đó anh nghĩ đây là sự biết ơn"
Soyeon có vẻ xấu hổ, và Junhyuk cười rạng rỡ. "A... anh chỉ đùa một chút."
Soyeon mỉm cười. "Anh sẽ làm ở một tập đoàn lớn, thế nên sau này nếu dẫn em đi đâu đó, thì cũng sẽ đưa em đi đến nơi tốt hơn rồi."
"Đúng vậy, sẽ giúp cho em thấy những thứ tốt hơn." Junhyuk lấy tay đập đập vào ngực mình như đang chứng tỏ một điều gì đó. "Bắt đầu vào thứ Tư, anh có hai đêm và ba ngày định hướng. Nó kết thúc vào thứ Sáu, có thể anh sẽ không đến đây được. Đừng chờ anh nhé."
"Em sẽ không chờ đâu." Cô nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt to.
Junhyuk nghe xong câu nói của cô, trong lòng có chút mất mác và tổn thương, lầu bầu nói: "Ừ, giờ cũng không cần, tạm biệt."
"Em chỉ đùa thôi! Em đã đợi anh rất lâu, kể từ khi anh nói lời hứa đó."
Tim hắn đập đập, một chút ấm áp lan tràn khắp toàn thân. "Được, anh bắt đầu có lương, anh sẽ lấy cho em một hộp sữa chuối cho mỗi ngày."
Soyeon khẽ thè lưỡi và nói: "Điều này, làm em có thể tăng thêm nhiều lần mệt mỏi đó."
"Sao có thể được?"
"Anh chỉ nên đến thăm em như những ngày trước kia, là tốt nhất rồi."
Sự thật, anh chỉ đến thăm cô khi anh có một cuộc phỏng vấn để cô có thể cổ vũ anh, vì anh là những người thất nghiệp không có tiền.
"Được rồi, anh sẽ như thế giờ anh phải đi rồi. Hẹn gặp lại lần sau!"
Hắn vẫy tay tạm biệt và chạy về nhà nhanh nhất có thể. Dù chỉ được hai ngày, nhưng vì linh hồn hắn đã trải qua một vài cuộc đấu tranh, cơ thể hắn đã đáp ứng tốt với sự huấn luyện mới trong cuộc chiến. Theo Artlan, cơ thể hắn sẽ không thể theo kịp linh hồn hắn và ngược lại.
Artlan cảnh báo hắn về sự mất cân bằng. Vì vậy, để đạt được sự cân bằng, sau khi về nhà, hắn tiếp tục luyện tập cơ bắp.
"Hự, lên, hà, hự lên!"
Trước đây, cơ bắp của hắn ta quá bình thường, nhưng bây giờ hắn ta có thể làm chống đẩy một tay một cách dễ dàng. Khi đưa một tay làm cột đỡ, hắn ta cũng thực hiện các động tác chống đẩy chân và bộ phận cơ thể khác, nhưng hắn ta sớm mất thăng bằng và ngã về phía trước. Hắn nằm trên mặt đất và nhìn lên trần nhà.
"Cô ấy nói đó sẽ là một cuộc hẹn hò?"
Junhyuk đang suy nghĩ về cuộc trò chuyện anh với Soyeon và cười. Bây giờ hắn ta ngồi dậy.
"HỰ HÀ HỰ HÀ"
Nếu hắn ta muốn sống sót lần sau lúc hắn ta được triệu tập, hắn phải rèn cơ thể và tâm trí của mình. Hắn ta cũng đã được thuê và phải làm quen với công ty không nghĩ mình sẽ có thời gian hẹn hò.
-
Hắn ta đang đứng trước tòa nhà mười hai tầng, đó là trụ sở công ty ST Capsule, mặc một bộ đồ và đeo ba lô. Hắn hít một hơi thật sâu và bước vào sảnh tầng 1. Hắn tìm thấy một bàn lễ tân.
"Tôi nên đi đâu để đến chỗ định hướng cho những người tuyển dụng mới?"
"Bạn nên đi vào thang máy hoặc đi bộ xuống một tầng và bạn sẽ thấy một khán phòng."
"Cảm ơn bạn."
Junhyuk di chuyển nhanh chóng. Hắn ta đi xuống cầu thang vào khán phòng. Nó trông lớn hơn bất kỳ khán phòng bình thường nào bạn có thể tìm thấy ở các trường đại học. Hắn mở cửa và thấy mọi người nói chuyện theo nhóm. Hắn nhìn lướt một vòng, rồi bước chân đi vào bên trong.