Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn lại nghe được tiếng của Gahee.
“Tôi chúc cho tất cả các bạn hôm nay có một ngày mới thật tốt lành, công việc sẽ thuận lợi nhất, hi vọng sẽ gặp lại các bạn vào tuần tới, tạm biệt.”
Nghe cô nói, Junhyuk cảm thấy như cuộc phỏng vấn của hắn ngày hôm nay sẽ diễn ra tốt đẹp, vội nhét chiếc smartphone của mình vào trong túi áo. Người phụ nữ lớn tuổi ngồi xuống gọi hắn ta:
"Chàng trai trẻ."
"Vâng thưa bà."
“Có phải xe buýt này đã chạy qua làn xe màu vàng không?” Bà ta nói, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vàng?” Junhyuk quay đầu lại và nhìn thẳng về phía trước. Ngay lúc đó, chiếc xe buýt đang băng qua làn đường màu vàng một cách chậm chạp. Hắn nhanh chóng đi đến chỗ tài xế, bác tài đã ngủ mất rồi.
“Chết tiệt”
Họ đã nói hội chứng bất thường này chỉ ảnh hưởng đến những người dưới 40 tuổi.
Junhyuk nhanh chóng quay tay lái cho chiếc xe buýt nhanh chóng đi vào trong làn đường màu vàng, chân người lái xe vẫn đạp ga chưa rời khỏi, khoảng cách với chiếc xe phía trước đang nhanh chóng khép lại.
Junhyuk bấm còi.
Bấm còi!
Nghe tiếng còi xe, cửa sổ xe hơi mở ra và tài xế đưa ngón tay giữa cho hắn ta.
“Tránh ra!”
Mặc cho hắn ta hét lên, chiếc xe vẫn tiếp tục đi thẳng. Junhyuk đã cố gắng xoay bánh lái và muốn vòng xe qua chiếc xe đó. Tuy nhiên, xe buýt tiếp tục tăng tốc và đâm vào phần cán sau của chiếc xe hơi.
Băng!
Chiếc xe của người đàn ông đã bị đâm trúng, ông ta đưa đầu ra ngoài cửa sổ và hét lên:
“THẰNG KHỐN, THẰNG CHẾT BẰM, CHIẾC XE CỦA MÀ CÓ….”
Khi chuẩn bị nguyền rủa thêm một chút, ông ta thấy người lái xe đang ngủ và Junhyuk đang cầm tay lái xe. Trước cảnh đó, ông trở nên ngạc nhiên và ngừng chửi rủa. Chứng rối loạn giấc ngủ bất thường đã là một vấn đề trên toàn thế giới. Ông ta đã nghe rất nhiều thông tin về nó.
“Tránh ra đi.”
Ông ta đã di chuyển chiếc xe của mình.
“Có vẻ một vài chỗ đã hư loạn cả rồi” Ngay Junhyuk cầm vô lăng và hét vào mặt các hành khách khác. "Làm ơn giúp tôi!"
“Có chuyện gì không ổn sao?”
Hầu hết các hành khách đều đã già, nhưng một trong số họ trông có vẻ đã ngoài bốn mươi tuổi. Hắn ta đến và bắt đầu tát tài xế.
"Hey, thức dậy đi!"
BÓP BÓP
Mặc dù tên tài xế bị tát, tài xế vẫn không tỉnh dậy. Đó rõ ràng là một trường hợp chứng rối loạn giấc ngủ bất thường.
Junhyuk cố gắng bình tĩnh lại.
“Chúng ta cần ngừng chiếc xe này lại. Cầm giúp tôi vô lăng được chứ?”
"ĐƯỢC."
Ông chú cầm lấy tay lái trong khi Junhyuk cố nhấc chân tài xế ra khỏi chân ga, chân kia thì cố đạp vào chân thắng, chân của hắn cuối cùng cũng duỗi tới thắng xe.
Screeeeech!
Đồng hồ tốc độ đang ở mức 120km / h, nhưng có thể thấy tình hình đang giảm lại. Cuối cùng xe buýt cũng dừng lại, Junhyuk lúc này chỉ có thể thở ra một ngụm trọc khí.
Đó là một khoảnh khắc đáng sợ.
Roẹt! KÉT!
Một tiếng động lớn phát ra, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Junhyuk quay lại nhìn và trở nên cứng đờ. Làn xe đối diện bên đường có một người lái xe mặt gục tại vô lăng. Chiếc xe đâm vào một chiếc xe khác, và nó đang bay về phía xe buýt. Chiếc xe bật lên khỏi mặt đất bay về phía ghế lái xe buýt. Nhìn vào tất cả những điều này, Junhyuk cảm thấy thời gian trôi chậm.
Hắn vội vàng đẩy ông chú đang cầm tay lái xe sang một bên và nhận ra không còn thời gian để bản thân hắn trốn thoát.
Chiếc xe bay đã ở cửa sổ.
Ngay lúc đó, Junhyuk nghĩ về các triệu chứng của chứng rối loạn giấc ngủ bất thường. Khi một người ngủ, người đó có thể chịu được bất kỳ cú sốc vật lý nào. Đài phát thanh đã từng nhắc tới loại thông tin này, có thể đó là một cách để trốn thoát.
Junhyuk lùi về sau ghế tài xế. Sau đó, chiếc ô tô bay từ làn đường đối diện đâm vào cửa sổ.
RẦM, RẦM !
Cửa sổ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, chiếc xe buýt rung chuyển từ bên này sang bên kia. Trốn đằng sau ghế tài xế, Junhyuk cảm thấy choáng váng, hoa mắt và trở nên mất phương hướng.
Tình huống va chạm khá may mắn, chiếc ô tô bay đâm vào cửa sổ và bật lên vượt qua chiếc xe buýt. Nếu lúc đó, chiếc xe phóng thẳng vào mặt kính đâm vào ghế tài xế, Junhyuk chắc chắn đã chết.
Bằng tất cả sức lực của mình, Junhyuk đẩy người lái xe ra khỏi ghế và đứng dậy. Ngay lúc đó, hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng và loạng choạng. Hắn ta mượn sức của tay vịn và có thể đứng dậy.
Nhìn phía sau hắn ta, mọi người đều có vẻ sợ hãi, nhưng không ai chết. Ông chú lúc trước cầm vô lăng có vẻ bị thương một chút, cơ thể không có vấn đề gì, một số mảnh thủy tinh còn đính trên cánh tay. Junhyuk đã cố đẩy ông ta ra khỏi trước khi mọi thứ trở nên nghiêm trọng.
“Mọi người ổn chứ?”
“Chàng trai trẻ, ngươi ổn mới là quan trọng nhất”
"Tôi ổn."
Người phụ nữ lớn tuổi ngồi ở ghế trước của hắn rút ra một chiếc khăn tay và nói:
“Trán cậu đang chảy máu.”
Thảo nào hắn cảm thấy chóng mặt! Cơ thể hắn ta ở trong hình dạng khủng khiếp. Junhyuk lấy chiếc khăn tay từ bà già và áp vào trán.
"Cảm ơn bà."
“ Đừng cảm ơn chúng tôi! Cậu mới là người được chúng tôi cảm ơn!”
Junhyuk thở ra một cài cười:
“Dù sao đi nữa, chúng ta nên tìm một phương tiện khác. Chúng ta xuống xe nhanh thôi!”
Mọi người đứng dậy từ chỗ ngồi của họ một cách cẩn thận.
Cót két!
Có thể đó là do trọng lượng trên đầu xe buýt, nóc xe đang có nguy cơ chuối lên phía trên. Hắn ta có thể thấy một ông già lúng túng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đang cầm một cái túi.
Junhyuk chạy đến bên lão, ôm và lăn ra khỏi xe.
RẦM ẦM ẦM
Nóc xe bị trũng xuống phá vỡ toàn bộ đầu xe buýt, chiếc ô tô đang ngồi trên xe buýt rơi thẳng xuống, đập vào chỗ ngồi mà ông già đứng. Junhyuk thở phào nhẹ nhõm.
Ông già nói: “Chàng trai trẻ, ngươi có sao không?”
“Không sao cả, ông có ổn chứ?”
"Chân của ngươi..."
Junhyuk nhìn xuống chân hắn ta, chiếc quần tây giờ đã rách một bên, bên kia thì không ngừng chảy máu.
Ông lão rút ra một chiếc khăn choàng và quấn nó quanh ống chân Junhyuk.
"Để tôi làm cho." Ông lão nói.
“Khi còn trẻ, tôi từng đi lính, mọi thứ lúc đó rất dễ dàng.” Lão già quấn chặt lấy vết thương.
Sau đó nhìn lại hoàn cảnh cười khổ, “Chúng ta đang gặp rắc rối lớn, hiện tại khó mà xuống được xe.” Junhyuk đứng dậy và lấy búa khẩn cấp để phá cửa sổ.
“Xin vui lòng, bước sang một bên. Tôi sẽ phá vỡ cửa sổ.”