Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Vô Hạn Huyền Thoại - 레전드 오브 레전드
  3. Chương 3 : Kẻ thô lỗ
Trước /18 Sau

[Dịch] Vô Hạn Huyền Thoại - 레전드 오브 레전드

Chương 3 : Kẻ thô lỗ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dịch: Lynkatie

Edit: Cloudyting

“Chàng trai, liệu có ổn không đó?”

Khi chiếc xe rơi từ nóc nó đã chia xe buýt thành hai phần, trước và sau. Có năm người ở phía sau. Hắn quyết định đưa năm người đó ra khỏi xe buýt trước, rồi đi ra phía trước.

“Hãy cứ tin là có thể đi” dù là nói như thế nhưng hắn cũng đang tự nói với chính mình, đập mạnh vào cửa sổ với cây búa trong tay.

Junhyuk có thể tìm cách nhảy ra cửa sổ bị đập vỡ, nhưng việc này sẽ rất khó khăn đối với người già. Hắn ta chạy khỏi chiếc cửa kính sắp bị đập vỡ. Sau đó, hắn cởi áo khoác đưa lên phù hợp và đặt chiếc búa vào bên trong. Xoay người nhìn lại:

“Cháu sẽ nâng từng người một vượt ra khỏi chỗ này.”

Ông lão quân nhân đi dẫn đầu. Ông ta tay vẫn cầm một số đồ gốm, nhìn một chút đặt nó sang một bên bắt đầu leo qua cửa sổ. Junhyuk nắm tay ông già, giúp ông ta vượt qua cửa sổ. Đột nhiên, hắn có thể thấy một khuôn mặt quen thuộc. Đó là ông chú có vẻ ngoài thô lỗ, người vừa được hắn đẩy ra lúc trước, tay hắn đang giữ lấy chân ông già.

"Nhanh lên ta có thể giúp cậu!"

"Cảm ơn ngài."

Trong khi ông chú chăm sóc ông già, Junhyuk vội vàng giúp đỡ những người khác. Hắn giúp bốn người qua cửa sổ. Người cuối cùng là một bà lão, bà ta đang run rẩy.

Sẽ có chút khó khăn đây.

"Chỉ còn cậu?."

"Vẫn còn người."

Junhyuk nhìn vào mui xe ô tô đâm xuyên qua nóc xe buýt và nói:

“Có thể chiếc xe ô tô có thể bị nổ”

Bà cụ do dự một hồi. Junhyuk đi đến và nâng tay bà cụ lên vai hắn. Chân trái của hắn lúc này đã ướt đẫm máu, hắn không thể lo lắng cho chiếc chân của mình vào lúc này.

Junhyuk đã có thể đưa bà già ra ngoài. Người đàn ông có vẻ ngoài thô lỗ cầm lấy bà già và nói:

“Tôi nghĩ nó đang rò rĩ gas, mau chóng rời khỏi nhanh”

“Chờ một chút!”

Junhyuk đến gần chiếc xe rơi qua xe buýt. Người lái xe đang có một cơn mê man bất thường ngồi thoải mái trên ghế của mình, nhìn vẻ mặt của hắn lúc này thật an nhiên, mặc dù chiếc xe của hắn ta đã bị phá hủy hoàn toàn. Nhìn người lái xe có vẻ không sao, Junhyuk vội vàng nghĩ đến cứu những người còn lại.

Hắn đi qua chiếc xe bị đâm ở giữa, đi thẳng ra đầu xe buýt. Những người ở phía trước thấy hắn vội vàng lên tiếng:

“Cậu bạn, cánh cửa này thật không thể mở được.”

“Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện đó, nên có mang theo cây búa này.”

Junhyuk cười toe toét và nhanh chóng tiến đến một cửa sổ, dùng búa phá cửa. Sau đó, hắn dọn sạch mảnh vỡ từ cửa sổ và nhận ra mình đã bỏ quên chiếc áo khoác ngoài dung để đi phỏng vấn.

“Chết tiệt!”

Hắn chuẩn bị quay lại, nhưng một chiếc áo khoác da đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa sổ vỡ. Ông chú có vẻ ngoài thô lỗ đang mỉm cười với hắn.

“Khoác lên và nhanh chân nhảy ra”

Junhyuk đã đưa tất cả ra khỏi xe buýt. Chỉ có mình hắn, tài xế xe buýt, và người điều khiển chiếc xe ở giữa xe buýt vẫn còn.

Junhyuk quyết định giải cứu tài xế xe buýt trước. Hắn ta cố gắng tháo dây an toàn cho tài xế xe buýt, nhưng dường như nó bị kẹt và không mở được.

“Sao lại rắc rối vậy nè”

Hắn ta dùng búa đập nó và nó đã bị vỡ ra. Junhyuk kéo tài xế xe buýt về phía mình vội vàng. Cơ thể người lái xe bất tỉnh khá nặng. Junhyuk nghiến răng và kéo mạnh hơn. Hắn dường như không còn một tí sức lực nào để kéo tên tài xế ra khỏi cửa xe nữa, dừng lại một chút và thở mạnh.

Chiếc khăn choàng đã bị lỏng lẻo, tụt xuống chân hắn. Junhyuk đẩy tài xế qua cửa sổ và nói:

“Bệnh nhân mê man bất thường.”

“Chỉ vì hắn ngủ gục mà tôi có thể xuống địa ngục trong tai nạn vừa rồi” tuy ông chú có chút cứng miệng nhưng tay vẫn không ngừng kéo người tài xế ra khỏi xe.

Junhyuk đưa cho xong lão tài xế xe buýt và nhìn lại. Người duy nhất còn lại là người lái xe trong chiếc ô tô rõ ràng ngủ một cách rất vui vẻ. Người lái xe hơi đã bị kẹt hoàn toàn. Junhyuk có thể cứu hắn ta không?

"Hey, đây là lúc ra khỏi xe rồi”

Nhìn ông chú đang la hét bên ngoài, Junhyuk nói ngắn gọn:

“Chờ tôi kiểm tra một chút, liệu có thể mang hắn ta ra khỏi đó không?”

Junhyuk đến gần và liếc nhìn cánh cửa bị vỡ. Hắn ta sẽ có thể mở nó, vì vậy trong suy nghĩ của hắn lúc này là mau chóng kéo bả vai của tên kia ra khỏi chiếc kính chiếu hậu đâm xuyên vào người.

Cọt kẹt!

Tất cả những gì hắn làm là đập vào kính, nhưng chiếc xe đang bị trượt khỏi. Những cái kính vỡ bén nhọn đang chỉa vào hắn ta, nếu như vừa rồi hắn ra khỏi có thể đã thoát khỏi chiếc xe này.

Ngay lúc đó, hắn gần như đã khóc. Hắn không cảm thấy điều đó trước đây, lưng và ngực của hắn đã bị kính đâm tới, vô cùng đau đớn. Một chút nữa thôi, xương sường của hắn sẽ bị phá vỡ.

“Mày … là thành viên của đội cứu hộ sao?”

Đột nhiên, Junhyuk có thể nghe thấy giọng nói của ông chú có vẻ ngoài thô lỗ.

"Chưa,,, chưa từng."

“Có phải mày nghĩ mày là anh hùng? Mày nghĩ mày là chúa cứu thế? Tránh sang một bên."

Ông chú nắm lấy kính chắn gió bị vỡ và kéo nó ra trong một lần. Sau đó, ông ta kéo tên tài xế ra và nói:

“Hey, tao sẽ kéo thằng cốt đột này, mày nghĩ sao?”

“Tôi sẽ cố ngăn lấy nó, mau chóng cứu hắn ta.”

“Thằng ngu này, mày nghĩ mày đỡ được chiếc xe sao, nó đã bị nghiên và trượt xuống. Chiếc xe nặng như chó. Bằng cách nào mày nghĩ sẽ làm được”

“Dù sao tôi cũng nên thử một lần.”

Junhyuk đặt tay lên mui xe và đặt vai hắn bên dưới. Nhìn hắn, ông chú có vẻ ngoài thô lỗ lắc đầu và bắt đầu kéo tài xế ra từ từ.

Cót ót ét!

Khi người lái xe bị kéo ra, chiếc xe tạo ra những tiếng động dữ dội hơn. Ông chú dừng lại một lúc, rồi thực sự kéo tài xế ra. Junhyuk cảm thấy bị shock áp lực nhất là trên bả vai.

May mắn thay, chiếc xe đã không trượt ra cùng một lúc. Ông chú thật sự đã cứu thoát được tên lái xe.

Junhyuk nghĩ rằng tình hình đã được kiểm soát, và sau đó áp lực tăng lên. Hắn cảm thấy vai mình như bị xé toạc và co giật liên tục.

RẦM ẦM!

Nếu Junhyuk chỉ trễ một lát, hắn sẽ bị xe đè bẹp. Khi hắn thở phào nhẹ nhõm, ông chú lại hét lên:

“Này gas đang rò rỉ! Chạy ra ngoài, ngay!"

"Được."

Junhyuk đi đến cửa sổ bị vỡ. Hắn ta thấy ông già dẫn đầu và lấy bình gốm đưa ra.

Khi hắn chạm đất, cơ thể hắn hấp thụ tất cả các tác động, Junhyuk nhăn mặt. Hắn lấy chiếc áo vét từ khung cửa sổ và giữ nó trước ngực, bước chân loạng choạng không thể bình tĩnh nữa.

Quảng cáo
Trước /18 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Sách Còn Bị Bắt Đi Cày

Copyright © 2022 - MTruyện.net