Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Junhyuk cảm thấy lượt của mình đi rất kém. Họ đã hỏi những câu hỏi dự đoán, liên quan đến công việc cho các ứng viên khác. Tại sao cô lại hỏi anh một câu mà anh không thể thực sự trả lời? Hắn đã trả lời hết khả năng của mình, nhưng không ai để ý.
Junhyuk nghiêng đầu và nhìn qua quần áo của mình. Bất cứ ai cũng sẽ hỏi hắn những gì đã xảy ra. Họ không có bất kỳ câu hỏi nào thêm cho hắn sao?
Chẳng mấy chốc, câu hỏi đã kết thúc và người phụ nữ lại lên tiếng:
“Mọi người đã làm rất tốt. Ứng viên thành công sẽ nhận được tin nhắn cá nhân, vì vậy hãy lưu ý điện thoại của bạn. Câu trả lời của các bạn sẽ được tổ sản phẩm xem qua và chúng tôi cũng bảo lưu hồ sơ cho những ứng viên không thành công tuyển dụng.”
Junhyuk đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chuẩn bị rời khỏi phòng thì người phụ nữ gọi hắn lại:
“Số thứ tự ba mươi lăm, ông Lee Junhyuk.”
Hắn quay lại, nàng nói với anh một cách bình tĩnh.
“Nếu cậu bị thương nặng như cậu hiện nay, tốt nhất cậu nên đến bệnh viện chăm chỉ nghỉ ngơi và mau hồi phục sức khỏe trước đi thì hơn, muốn làm sale cho thiết bị y tế mà cả bản thân mình cũng không chăm sóc được thì làm thế nào?"
Anh cắn môi. Cô ta có vẻ nghĩ sai con người của hắn rồi.
“Cậu có thể về được rồi.”
Junhyuk khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Ngày hôm nay đã quá mệt mỏi, quá hồi hợp, quá nhiều thứ sợ hãi rồi. Chuyện này trong mắt người khác chỉ là một vết bẩn dính trên người hắn, Junhyuk nắm lấy xương sườn và bước ra ngoài.
"ĐƯỢC. Tôi sẽ đến bệnh viện.”
Cuộc phỏng vấn không diễn ra tốt đẹp vì câu hỏi có liên quan chứng ngủ gật bất thường. ST Capsule là công ty có liên quan đến chứng ngủ gật bất thường. Hắn đã tự tin bằng nhiều lý do họ sẽ giang tay thuê hắn, vì những kiến thức hắn có được.
Junhyuk đi về phía tàu điện ngầm mà không có chút năng lượng nào. Vào những ngày này, hắn không nên đi taxi mới phải.
-
Sau khi Junhyuk rời đi, những người phỏng vấn đang nghỉ ngơi thì một người đàn ông bước vào phòng. Khi người đàn ông bước vào, những người phỏng vấn đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chào đón hắn.
Người đàn ông khẽ nhấc tay và nói:
“Làm phiền rời khỏi phòng một lát.”
Khi những người phỏng vấn rời khỏi phòng, người đàn ông ngồi phịch xuống một chiếc ghế trống.
“Tổng giám đốc Kim Eunseo.”
“Mời nói giám đốc Kim.”
Người đàn ông được gọi là Giám đốc Kim cười phá lên và nói:
“Tốt đấy Eunseo.”
“Chúng ta đang ở công ty, anh trai.”
"Tôi biết điều đó."
Giám đốc của ST Capsule, Kim Sukhoon chọt chọt ngón tay trên ứng dụng thông tin ứng viên, đồng thời dừng lại thông tin của Junhyuk.
“Chàng trai này đã tới phỏng vấn sao?”
“Một tên con trai không có kỹ năng, không có hiểu biết và ý nghĩ tệ hại xấu xí.”
Eunseo cắn răng một cái nói, nhưng đáp lại cô từ Sukhoon là:
"Thuê anh ta."
"Gì?"
Sukhoon không chú ý và trả lời:
“Tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau làm chung một công ty?”
“Giám đốc, có phải hay không ngài có nhận thức hắn ta?”
Sukhoon đã chế tạo một chiếc máy bay mô hình từ ứng dụng Junhyuk làm ra, và ném nó vào Eunseo. Đôi mắt của Eunseo trở nên lạnh lùng, và Sukhoon lại nói:
“Nếu hắn ta không thật sự phù hợp tại công ty, cô không thể cho anh ta một vị trí công việc quá tốt, nhưng cô bắt buộc phải thuê anh ta.”
“Tôi có thể biết tại sao?”
Sukhoon gật đầu và rút điện thoại thông minh của mình ra và đưa nó cho Eunseo. Đó là video một chiếc xe buýt với một chiếc xe bị kẹt ở giữa nó.
Ngay sau đó, một cửa sổ bị phá vỡ, và một chàng trai xuất hiện. Anh chàng có vẻ ngoài quen thuộc đang phá cửa sổ và đặt chiếc áo khoác phù hợp lên khung cửa giúp các trưởng bối ra khỏi xe buýt.
Eunseo đang xem video thì nghe giọng nói của Sukhoon.
“Đã khoảng 30 phút kể từ khi video được tải lên, nó nhận được rất nhiều lượt truy cập. Người hùng của thời đại chúng ta?”
Eunseo nhìn Junhyuk giải cứu các trưởng bối và tất cả những người trong xe buýt, bao gồm cả tài xế mắc kẹt trong xe và giữa xe buýt, Junhyuk lăn lộn trên mặt đất khi xe buýt phát nổ.
“Vì vậy, đó là lý do tại sao anh ấy xuất hiện trong bộ dáng đầy ghê gớm tại phòng phỏng vấn.” Cô ấy nghĩ rằng cô ấy đã tìm ra lý do vì sao anh ta có bộ dáng ngu xuẩn vừa rồi.
Đáp lại lời nhận xét lạnh lùng của cô, Sukhoon mỉm cười.
“Cậu ta không đáng yêu sao?”
Eunseo nhìn Sukhoon như thể cô đang nhìn một con côn trùng ghê tởm. Sukhoon nhìn cô một cái bi thương và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Đây là việc phải thuê anh ta, công bình xã hội sẽ cho ta nhiều thứ tuyệt hơn nữa.”
“Vậy ta nên …”
Cô không thích tình huống này, nhưng cô không có lý do gì để không thuê anh. Chỉ cần cho hắn một vị trí trong công ty là không khó để cô ta giao. Ngoài ra, ST Capsule sẽ có được rất nhiều sự ủng hộ bằng cách thuê hắn. Nghĩ về nó theo cách đó thuê hắn chính là một sự đẩy mạnh có lợi cho danh tiếng của công ty.
Sukhoon đứng bật dậy.
“Tốt, về làm việc thôi.”
Sau khi Sukhoon rời đi, Eunseo nhìn chiếc máy bay giấy trên ghế của mình. Nó được tạo ra từ ứng dụng Junhyuk. Eunseo cười.
“Tôi có thể nhìn thấu được anh ta, mặc dù anh ta cũng đáng yêu đấy.”
Chứng ngủ gật bất thường đang tạo ra một luồng sợ hãi trong mọi người, và các công ty kiếm tiền điều trị bệnh nhân hôn mê nhóm không được mọi người đón nhận. Từ vị trí của công ty, việc thuê Junhyuk, là một canh bạc.
Junhyuk đã đến cuộc phỏng vấn với hy vọng sẽ nhận được thêm điểm khi có mặt tại vụ nổ.
“Wow thật tuyệt khi anh ấy đã cứu được rất nhiều người. Anh không quan tâm đến sự an toàn của chính mình. Thay vào đó, anh sẵn sàng mạo hiểm để giải cứu người khác thật đáng ngưỡng mộ, công ty chúng tôi thật may mắn khi có thể thuê anh.” Đó là những điều mà Junhyuk đã tưởng tượng ra được.
---
Junhyuk đến phòng cấp cứu và nhận ba mươi mũi khâu trên chân, rồi sau đó về nhà. Đó là chấn thương lớn nhất hắn từng gặp phải, hắn rời ga tàu điện ngầm đang đi đến gần nhà, hắn nhìn qua cửa hàng tạp hóa như mọi khi, chỗ mà Soyeon làm lúc sáng. Junhyuk đang nhìn vào trong thì mắt hắn mở to. Soyeon, người đã làm việc từ sáng, vẫn ở trong, đang đứng cúi đầu sau quầy làm gì đó.
Hắn cảm thấy vui mừng, mỉm cười rồi mới bước vào bên trong.