Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ding dong!
“Xin chào”
Soyeon đã cúi đầu xuống xin chào, sau đó cô nhìn lên và thấy hốt hoảng:
"Anh có ổn không?!"
Junhyuk quần caro đã thấm máu hoàn toàn, trên người có nhiều chỗ băng bó.
Soyeon lo lắng, nhìn hắn ta với những vết thương loang lỗ trong chết khiếp.
Anh gãi đầu và nói:
“Hôm nay, có một tai nạn liên quan đến chiếc xe buýt mình đang đi.”
Cô ra khỏi phía sau quầy và kiểm tra anh từ trên xuống dưới, nhăn nhăn lông mày nói:
“Anh có đến bệnh viện chưa đấy?”
“Anh đã đến đó rồi, mọi chi phí điều có bảo hiểm cả, phù thật may mắn.” Joonhuyk chu mỏ thở ra một hơi.
“Dù nó chi trả lại một phần, mình cảm thấy nó thật nghiêm trọng, vết thương này này”
“Mình thật hạnh phúc khi thấy cậu lo lắng cho mình.”
Mặt Soyeon có một chút nóng đỏ, cô ấy quay lại phía sau quầy. Junhyuk nhếch mép và đi về phía tủ lạnh lấy ra hai lon bia, lấy một ít đồ ăn đóng hộp có hương vị tôm và đặt mọi thứ lên quầy thanh toán, khiến Soyeon hơi nhăn mặt.
“Anh thật muốn uống thứ này?”
“Anh đã không làm tốt trong cuộc phỏng vấn hôm nay.”
Soyeon bước ra khỏi quầy, đặt hai lon bia vào tủ lạnh và mang ra một lon nước ép táo. Cô đem cất toàn bộ những thứ lặt vặt kia chỉ soát tiền một bịch bánh nhỏ và nước ép táo vào trong một cái túi.
"Anh đang bị thương, cần uống thuốc kháng sinh, thứ này không thể uống, thay vào đó có thể uống nước ép táo này, nếu muốn có ga thì nó cũng có, Ok chứ?"
Junhyuk nghĩ về cử chỉ của cô ấy khi cho hắn uống nước ép táo, mặc dù lúc này hắn chỉ uống một ít cồn thay vì bia là loại nước uống có ga, tuy nhiên điều này hắn không nói với cô.
“Thôi được tính tiền lon nước này đi.”
“Lon nước này xem như là món quà an ủi của em dành cho anh đi.” Ánh mắt Soyeon quan sát hắn ta.
Hắn gãi đầu khi cô nói điều đó và khẽ gật đầu.
"Cảm ơn, anh phải đi ngay bây giờ.”
Hắn cầm chiếc túi lên và chuẩn bị rời đi thì Soyeon gọi anh.
"Chờ chút!"
Hắn quay đầu lại. Soyeon nở một nụ cười, làm lúm đồng tiền lớn trên má hiện lên và nói:
"Lấy lại tinh thần nha, lần sau sẽ không như thế nữa, em rất có lòng tin.”
Khi nghe điều đó, hắn nở một nụ cười lớn. Hắn nghĩ hôm nay là một ngày tồi tệ, thế nhưng, trong cái rủi cũng có cái hên, không xui xẻo như hắn nghĩ.
"Cảm ơn…! Khi anh có việc làm mình sẽ mua bình sữa chuối này và mấy cuộn sushi tặng em.”
“Em sẽ giữ chúng tới lúc đó.”
Junhyuk cảm thấy phấn khích đi về phía căn hộ của mình. Hắn mở cửa bước vào, ý định đó chưa kịp lúc thì hắn cảm thấy ớn lạnh!
Hây da!
Hắn thở dài đi vào và bật đèn lên. Không có ai đón hắn ở trước cửa hay chờ hắn ở nhà. Mọi thứ vẫn sạch sẽ gọn gàng, như lúc hắn ta ra đi vào buổi sáng hôm nay.
Junhyuk mỉm cười và thay quần áo. Chấn thương của hắn được bảo hiểm chi trả, nhưng quần áo của hắn thì không được như vậy. Hắn lắc đầu rồi thay một chiếc quần cộc cùng một chiếc áo sơ mi ngồi trên mặt sàn và mở nước ép táo, uống nó trong khi bật tivi.
Tin tức đập vào mắt anh ta về vụ tai nạn xe buýt, lúc anh ấy đã cứu những vị trưởng bối.
“Nhìn thật chướng mắt!”
Hắn ta đã cứu hết những người này, nhưng hắn lại không trông mong nghe được những tin tức như thế này, quá kinh khủng, và còn vì nó mà hắn mất luôn việc làm.
Ngay sau đó, các cuộc phỏng vấn xuất hiện. Một trong những người được phỏng vấn là Park Chulho.
“Cậu có đang xem tivi không Lee Jeo Hyuk?”
Junhyuk ngớ ngẩn một chút, không nghĩ tới Chulho tên này lại đọc sai tên của hắn, và hắn cũng đang lo lắng suy nghĩ không biết chuyện tiếp theo mà tên Chulho này nói ra sẽ là thừ gì.
"Cậu thật tuyệt vời"
Junhyuk cảm thấy hơi khó xử và gãi đầu. Sau đó, hắn lấy khăn giấy để dọn sạch một số nước ép táo mà hắn đã làm rơi xuống mặt sàn. Lắc đầu cúi xuống để lau mặt sàn, mọi thứ xung quanh hắn bây giờ liền trở nên tối đen!
Thình thịch!
Âm thanh này cứ liên tục vang lên, Junhyuk không thể mở mắt vì phía trước dường như có thật nhiều ánh sáng. Các loại ánh sáng theo hình tròn như đom đóm.
Hắn cố nhắm mắt lại, nhưng ánh sáng này cứ rọi thẳng vào mí mắt hắn, có cảm giác như chúng muốn thiêu đốt đôi mắt của hắn ta.
“ Ahhhh!”
Sau tiếng hét, Junhyuk gục xuống mặt đất và bất tỉnh.
“Đã qua bao lâu rồi nhỉ?”
Võng mạc của hắn không còn bị thiêu đốt nữa, cảm giác đau đớn kia đã hoàn toàn biến mất, bàn tay xoa xoa hai mắt, rồi từ từ hắn mở mắt ra, đưa tay ra và lúc lắc đầu nhìn xung quanh.
"Chuyện gì xảy ra?"
Một nơi xa lạ, hắn cố nâng cơ thể lên đứng lên, có thể thấy những gì? Trông nơi này giống như một ký túc xá, tuy lớn hơn một chút so với phòng của hắn.
Đèn phòng được chiếu sáng thông qua một cái gì đó không hình thù nhưng có ánh sáng màu bạc, Junhyuk cố gắng lấy bình tĩnh rằng hắn không hoa mắt.
"Đây là?"
Hắn mặc áo giáp, thứ mà hắn chưa từng thấy trước đây. Trông có vẻ như nó có thể xuất hiện trong một bộ phim giả tưởng, hắn gõ vào chiếc áo giáp vang lên nhiều âm thanh leng keng.
Junhyuk lúc này chết lặng, nhanh chóng tập trung lại tinh thần lần nữa. Lại một sự ngạc nhiên khác:
“Vết thương trên người như thế nào mất rồi?”
Những vết thương trên chân hắn đã được chữa lành. Hắn di chuyển đôi chân của mình và hét lớn lên:
“Có ai biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Hắn nghiêng đầu sang một bên, sau đó nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng, rất lôi cuốn, là giọng của phụ nữ, nhưng nội dung mà giọng nữ này nói lại có chút hoang mang.
[Chào mừng quý khách đến với Thung Lũng Tử Thần.]
"Khách? Thung Lũng của Tử Thần?"
Hắn ngẩng đầu lên, tìm kiếm giọng nói phát ra từ đâu, nhưng chỉ tìm thấy một thanh kiếm cùng khiên trước mặt.
[Bạn có thể đi ra bằng lối đi này.]
Đột nhiên, một cánh cửa xuất hiện từ một góc phòng. Anh cố đi qua cửa thì nghe thấy một giọng nói khác. Junhyuk nhặt thanh kiếm và khiên theo quán tính, không biết ai đang giở trò gì sau cánh cửa kia.
[Lính quèn mã số 01011210 đã thiết lập.]
Vừa bước ra khỏi cửa, Junhyuk có thể thấy nhiều người trước mặt hắn, cách ăn mặc của họ đều giống như hắn ta. Và cái biểu cảm trên gương mặt của họ đều là một: Không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Chuyện này hay rồi, vô hạn lưu đây sao?"