Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Vô Hạn Thự Quang
  3. Chương 24 : Năng lực
Trước /241 Sau

[Dịch] Vô Hạn Thự Quang

Chương 24 : Năng lực

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thompson là một gã phóng viên xuất sắc. Hắn từng đạt giải thưởng Pulitzer nhờ những bài báo vạch trần tham ô trong quốc hội, đã từng bị Mafia bắt cóc, hay như việc phỏng vấn hai đời tổng thống… Với số tuổi 31, ngần ấy ‘chiến tích’ quả xứng đáng tự ngạo. Thompson trong giới báo chí có thể nói là người nổi tiếng.

Chẳng qua hắn không phải phóng viên chiến trường, lúc bình thường làm sao gặp cảnh đấu súng thế này. Từ khi tiếng nổ đầu tiên vang lên, hắn đã rơi vào trạng thái ‘ngốc một nửa’, mặc tình Sở Hạo xoay trái kéo phải, thoạt nhìn nhếch nhác không chịu nổi.

Chỗ bọn họ đứng là một quảng trường rộng lớn, xa hơn mới là các tòa nhà cao tầng, có thể nói Sở Hạo hiện giờ tứ phía là địch, chắp cánh cũng khó thoát. Xung quanh quảng trường, mười mấy chiếc xe cảnh sát liên tục xuất hiện, lính đặc nhiệm chốt chặt các vị trí quan trọng, đồng thời bầu trời còn bị 3 chiếc trực thăng giám sát. Mặc dù Sở Hạo đã kéo Thompson chạy vào sâu hơn nhưng cảnh sát và đặc nhiệm vẫn không ngừng xiết chặt vòng vây, ước chừng mười giây sau là hết đường thoát.

Thompson đã sợ đơ người nhưng miệng vẫn điên cuồng gào thét: “Sở Hạo, chuyện gì vậy? Tại sao nhiều cảnh sát như vậy? Anh rốt cuộc là ai? Anh rốt cuộc đã làm chuyện gì?”

Đúng lúc này, cảnh sát bên ngoài dùng loa phóng thanh nói vọng vào: “Người đánh bom sân bay quốc tế nghe đây, anh đã bị bao vây, chắp cánh cũng không thoát được đâu, lập tức bỏ vũ khí đầu hàng, lập tức bỏ vũ khí đầu hàng!”

Thompson choáng váng, mặt nhăn nhó quay sang Sở Hạo gằn từng chữ một: “Anh đánh bom sân bay New York?”

Sở Hạo thoáng mỉm cười: “Đúng vậy, lúc đó tôi bị theo dõi, nếu không làm thế sẽ lập tức bị bắt, mà thế giới này cũng coi như xong!”

Thompson tức sùi bọt mép: “Anh có biết mình làm gì không? Thần kinh à! Anh đã giết mấy chục người đấy, người già, trẻ nhỏ, đứa bé nhất mới mười một tuổi thôi… Anh đã tự tay giết chúng!”

Sở Hạo ngừng bước nhưng nụ cười trên khóe môi vẫn không dứt, hắn nhìn sâu vào mắt Thompson: “Tôi biết, đó là mấy chục mạng người… Nhưng nếu so với ngày tận thế, vậy có đáng gì. Tôi nếu không gây ra vụ nổ đó thì sẽ không còn là chuyện chết mười mấy mạng người nữa…”

Thompson nghe vậy càng trở nên ‘kiên cường’ hơn, không ngờ dù biết đối diện là phần tử khủng bố nhưng tinh thần vẫn cao ngất, hắn mở miệng mắng to, tay chân thì không ngừng quẫy đạp… Song đúng lúc này, một chiếc trực thăng trên trời đột nhiên nổ tung, rơi đè vào hai chiếc ô tô cảnh sát dưới mặt đất tạo thành bạo tạc khủng khiếp.

Thompson ngây người cả kinh: “Sao, sao có thể? Anh… anh còn đồng bọn ở gần đây ư?”

“Đúng vậy.” Sở Hạo mỉm cười: “Tôi lúc trước có nói rồi mà, phe kháng chiến gửi về đây hẳn một tiểu đội tinh nhuệ nhất, tiểu đội được đào tạo chuyên để đối kháng quân đoàn người máy…. Tất nhiên là phải làm việc nhóm rồi, sao có thể hoạt động một mình được?”

Thompson vừa muốn nói thêm gì đó thì từ chỗ chiếc trực thăng rơi, một đoàn thủy ngân sáng bạc từ từ trồi lên, tốc độ không nhanh không chậm, vừa vặn để Thompson thấy rõ. Lần này, gã phóng viên quả thật không biết nói gì nữa, chỉ biết trơ mắt ngây ngốc nhìn cảnh ấy.

Trước sau chỉ tầm 10 giây, đoàn thủy ngân đã hoàn toàn biến thành hình người, màu sắc cũng được tái thiết… chẳng mấy chốc mà hiện ra trước mặt bọn họ là một gã đặc nhiệm với đầy đủ đường nét của loài người, thật khó mà nhận ra bất cứ dấu hiệu kim loại nào…

“Chuyện này, chuyện này…”

Thompson lắp bắp không thành tiếng, mọi thường thức hắn biết từ trước đến giờ đã bị phá vỡ… Mà gã đặc nhiệm vừa xuất hiện kia cũng đang vọt tới chỗ bọn hắn với tốc độ cực nhanh, song vừa chạy được mấy mét đã bị một tiếng bạo tạc ngăn cản, nửa người trên hoàn toàn nổ nát nên phải dừng lại để tiến vào trạng thái khôi phục.

“Thấy rồi chứ, đây chính là ‘kỳ quan’ trong ‘hang thỏ’, là sự thật của thế giới này…”

Sở Hạo thoáng mỉm cười, hai mắt nhắm lại, đến khi mở ra, hắn đã tiến vào trạng thái cơ nhân tỏa. Sở Hạo kéo Thompson tránh trái lách phải, vượt qua làn đạn dày đặc của cảnh sát thoát về một góc quảng trường. Khi vừa chạy qua một hàng cây, chiếc trực thăng thứ hai nổ tung vì một mũi tên mang theo xoáy lốc….

Mượn ánh lửa từ vụ bạo tạc này yểm hộ, Sở Hạo thành công dẫn theo Thompson chạy tới mép quảng trường. Song bọn họ vẫn bị gần chục chiếc xe chặn đường, cảnh sát thì trang bị tận răng. Sở Hạo không chút nao núng lập tức giơ tay về phía này, chú ngữ trong miệng cũng lập tức vang lên. Đám cảnh sát và xe cộ kia lập tức rơi vào bóng tối tuyệt đối, nhưng như thế vẫn không ngăn được đối phương nổ súng.

Sở Hạo ngay lập tức vận dụng một ma pháp khác, trước sau chỉ mới một giây nhưng hộ thuẫn thuật cấp 1 đã được dựng lên. Trong thế giới D&D, ma pháp ấy giúp tăng chỉ số phòng ngự và ngăn chặn các loại ma pháp phi đạn, nhưng khi đặt trong thế giới thật, các loại sát thương gây ra bởi động năng cũng đều bị cản lại, ví dụ súng ống, cung tiễn đều nằm trong phạm trù này. Thompson lập tức được chứng kiến một cảnh cả đời khó quên, trước mặt Sở Hạo dường như có một bức tường vô hình ngăn cản mọi viên đạn bắn tới. Còn Sở Hạo, hắn tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội ấy, vội kéo Thompson tránh khỏi khu vực ‘bóng tối’ bao trùm, trốn vào một ngõ nhỏ gần đấy…. Sau lưng, tiếng súng nổ vẫn đì đùng không dứt…

***

Thompson ngây ngốc ngồi bệt dưới đất ngước nhìn Sợ Hạo cùng một nam một nữ khác. Cả ba người này đều có tên trên bản tin mới nhất, thủ phạm đánh bom quảng trường New York…

“… Trên báo viết, hơn sáu mươi nhân viên cảnh sát và lính đặc nhiệm đã hi sinh… Đâu có chết nhiều như vậy?” Thompson cố lấy dũng khí hỏi.

Sở Hạo liếc nhìn Trương Hằng và Lục Tử Tuyết, cả hai đều lắc đầu. Sở Hạo đành cười khổ với Thompson: “Chúng tôi chắc chắn không giết nhiều người thế, anh cũng có mặt ở hiện trường mà, tính cả hai chiếc trực thăng bị bắn hạ cùng những người gặp phải ngộ thương do bóng tối, chết cùng lắm 20 người… Con số 60, hẳn là nạn nhân của việc trông thấy người máy. Dù thấy T1000 hay T800 thì những cảnh sát ấy đều bị chính phủ bí mật thủ tiêu cả rồi… Bọn tôi cũng hết cách.”

Thompson buông tờ báo trong tay , cắn răng hỏi: “T800 là mẫu robot có lớp tế bào hoạt tính bao phủ bên ngoài, mà T1000 thì là kim loại ‘mô phỏng’, có thể biến thành bất cứ kẻ nào. Quân đoàn người máy của Skynet đại loại là vậy phải không?”

Sở Hạo lộ vẻ đắng chát, cười tuyệt vọng: “Không chỉ có vậy, trước đó còn mẫu T600 thuần túy kim loại, máy bay chiến đấu, mô tô trinh sát, người máy gián điệp, robot khổng lồ cao 10m, thủy quái… Nói chung, tốc độ tiến hóa của Skynet vượt qua khả năng trang bị của nhân loại chúng ta.

“Là đầu thế kỷ 21 ư?” Thompson đứng lên, cắn răng hỏi: “Skynet ra đời và ngày phán xét đều diễn ra vào đầu thế kỷ 21? Loài người chết mất vài tỷ?”

“Đúng vậy… Cho nên chúng ta mới phải tìm cách thay đổi tương lai, dù hi sinh một ngàn hay mười ngàn người cũng phải hoàn thành mục tiêu này.” Sở Hạo đáp.

Thompson thở hắt một hơi, cuối cùng ánh mắt nghiêm túc đặt lên người Sở Hạo: “Tôi hiểu, tuy tôi không đồng ý việc hi sinh nhiều người thế nhưng tôi sẽ làm hết sức mình để ngăn cản ngày tận thế… Tôi có các mối quan hệ, phương thức liên lạc, ‘lực lượng’ của riêng mình… Vì vậy, tôi hi vọng anh phái một người đi theo bảo vệ cho tôi, ít nhất là trước khi tôi hoàn thành công việc, đừng để gã người máy nào tới gần.

Sở Hạo quay sang Trương Hằng gật đầu, gã sát thủ khôi hài này liền cười với Thompson, song Thompson chẳng hề vui vẻ, hắn nhìn thật sâu vào mắt ba người đối diện rồi lầm lũi đi về phía cầu thang dẫn lên tầng trệt…

Sau lưng hắn, xếp trên bàn là một tờ báo chiều, ngoại trừ hình mấy người Sở Hạo bị ghép tội khủng bố, Thompson cũng góp mặt với tội danh…

Đồng lõa, phản bội quốc gia, phản bội nhân loại…

Thompson đã trở thành tội phạm truy nã!

Quảng cáo
Trước /241 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Liệu Tôi Có Đúng Khi Yêu Một Cô Giáo

Copyright © 2022 - MTruyện.net