Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Phong nói:
- Cây trúc lục sắc và phiến lá hoàng kim này chưa tính đến là vật hi hữu gì, chỉ nói đến hai loài này được sinh ra từ hàn khí của hàn đàm đã thấy chúng là thứ thực vật vô cùng đặc biệt, sức sống rất ngoan cường. Ba vị cự thụ nhân bằng hữu của ta nhất định sẽ rất hoan hỉ bởi vậy mà ta mới thuận tay lấy chúng để mang về cho họ
Hải Phi Tư biết lời Lâm Phong là không thật lòng, bất quá mục đích chính của hắn là một gốc huyền âm thảo, tịnh không có lòng tham đối với bảo vật, nghe rồi cũng không chất vấn thêm, nói:
- Không biết cự thú bị phong ấn dưới đầm là giống gì, liệu lĩnh chủ đại nhân ngài có khả năng tru sát nó không?
Lâm Phong thầm nghĩ:
- Trong lòng thủy đàm này khẳng định còn có vài món đồ tốt, có thể nào lại để cho Hải Phi Tư cùng đám thủ hạ tiến vào trước, biết đâu chúng lại chẳng có ý chiếm hữu mất?
Nghĩ rồi đáp luôn:
- Để ta tới đó xem xét trước rồi mới nói được!
Ở đó ngoại trừ mười hai mĩ nữ chiến thần, chúng nhân đều là loại sắp thành tinh, đương nhiên đều biết đạo lý “trâu chậm uống nước đục”. Trong đầm khẳng định có không ít bảo bối, hiển nhiên là ai cũng muốn có phần, đều là không cam tâm để Lâm Phong một mình lấy cả, bất quá ở đây đại đa số đều là người có vị thế, đương nhiên không thể chủ động tự mình nói ra. Còn đối với Hải Phi Tư mà nói, chỉ cần lấy được huyền âm thảo là đã đủ để hắn sụp xuống bái tạ quang minh thần rồi. Hắn là người thông minh, chưa đạt được mục đích chính, hắn chưa cần cầu thêm thứ gì khác.
Cuối cùng thì một vị ma pháp sư cao cấp không cầm lòng được mà lên tiếng đề nghị:
- Trước tiên để lĩnh chủ đại nhân phá giải ma pháp lạc ấn, chúng ta sẽ hợp lực tru diệt cự thú bị phong ấn đó rồi cùng xuống dưới. Như vậy sẽ an toàn hơn!
Lâm Phong chửi thầm, mặt vẫn không đổi sắc, thoải mái nói:
- Như vậy cũng không ổn, cự thú tiềm phục ở đáy đầm. Như quả trước tiên giải khai ma pháp lạc ấn này, vạn nhất để cự thú đó mang huyền âm thảo mà hủy đi có phải đáng tiếc không. Bởi vậy, để ta xuống đó xem xét trước đã.
Nghe thấy vậy, chúng nhân đều há miệng mắc quai, Lâm Phong nói đích thực là rất có đạo lý. Đám bọn họ đến đây mục đích chính chỉ là huyền âm thảo, như quả mang cự thú phóng xuất, biết đâu thứ tạp chủng đó chẳng thuận tiện mà nuốt huyền âm thảo vào bụng rồi khiến tam hoàng tử điện hạ không được việc mà tức đến phát điên.
Hải Phi Tư vốn là không muốn tranh đoạt gì cả, nghe vậy liền nói:
- Bằng hữu thân ái, như vậy thì thật phiền cho ngài!
Lâm Phong trong lòng nghĩ:
- Tên khốn này cũng là loại người biết lấy đại sự làm trọng!
Lịch sự nói một tiếng rồi vung tay, hàn khí trên mặt thủy đàm lập tức khu thối, để lộ ra mặt hồ xanh biếc tĩnh lặng. Mắt mọi người chợt hoa lên, bóng Lâm Phong đã biến mất, mặt hồ vẫn tĩnh lặng như một tấm gương, chúng nhân không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này thì Ngải Lâm Uy Na mới tỉnh lại cũng đã đến, Hải Phi Tư hành lễ quý tộc, ưu nhã hỏi:
- Ngải Lâm Uy Na, tiểu thư tôn quý, ta đang muốn nhờ nàng xác minh lại, hàn đàm này có phải là Bích Thủy hàn đàm không?
Ngải Lâm Uy Na từ sau khi hồi tỉnh đã có những biến đổi rõ ràng, mặc dù khuôn mặt vẫn giá băng, nhưng đã không còn cái khí thế ép người như trước, bình tĩnh nhìn xuống mặt hồ tĩnh lặng, gật đầu nói:
- Không sai, thủy đàm này chính là Bích Thủy hàn đàm, bên trong phong ấn một đám cự thú tiền sử băng sương hệ là Cửu Tử Băng Ma (chín đứa con trai của Băng Ma)
- Cửu Tử Băng Ma?
Hải Phi Tư nghe vậy, muốn hiểu cho rõ liền hỏi luôn:
- Ngải Lâm Uy Na, tiểu thư liệu có thể giải thích rõ hơn được không?
Sử sách về thời kỳ viễn cổ hiện giờ không lưu giữ được bao nhiêu, cả với những ma pháp sư tri thức uyên bác thì hiểu biết về những cự thú tiền sử đó cũng không nhiều. chỉ nói ngay như sự tồn tại của Ngải Lâm Uy Na, người đã sinh tồn trên đại lục từ thời Chúng Thần Đại Chiến, thì những nhân vật uyên bác nhất cũng không thể giải thích một cách tường tận được.
Mọi người xung quanh liền vểnh tai lên, sợ rằng sẽ bỏ lỡ mất cơ hội hiếm hoi để có thêm những hiểu biết về lịch sử thời kỳ viễn cổ này. Ngay cả vị đại sách pháp sư Ti Đồ Gia Đặc cũng không phải ngoại lệ, lòng ham hiểu biết khiến y không thể không cố bình tĩnh mà nghe lý giải được.
Chỉ có mười một vị mỹ nữ chiến thần khi nghe đến Cửu Tử Băng Ma liền nhíu mày lại. Hiển nhiên là họ đều biết lai lịch của ma thú này, chỉ là họ không ngờ rằng hàn đàm bên trong lại phong ấn Cửu Tử Băng Ma.
Ngải Lâm Uy Na nói:
- Từ xưa truyền lại, Băng Tuyết nữ thần có một ma thú tọa kị là Băng Bạo Ma Quân. Ta có lần nghe một vị bằng hữu cự nhân của ta nói Băng Bạo Ma Quân ngẫu nhiên đào thoát được tới Thản Tang đại lục này, rồi lại dung thứ cho 9 đứa con trai của mình làm ác. Rốt cuộc khiến cho Băng Tuyết nữ thần tức giận, đem chúng phong ấn tại Hồng Thập Tự Sâm Lâm, Bích Thủy hàn đàm này chính là do nước mắt của Băng Tuyết Nữ Thần tạo thành.
Khắc Lâm Đê Na lạnh lùng nói:
- Nếu quả đúng là Băng Bạo Ma Quân thì ngoại trừ công tử của chúng ta không ai có thể đối phó được. Chín đứa con của hắn thực lực cũng không kém hơn Thụy Đức Lạp bao nhiêu, còn Băng Bạo lão ma thực lực còn mạnh hơn cả hoàng kim cự long cấp 6, ngay như Kha La Đa cũng chưa phải là đối thủ.
Chúng nhân nghe vậy vội hít một hơi khí băng lạnh, họ đều có thể tưởng tượng được đối phó với chúng sẽ khó khăn thế nào.
Ngải Lâm Uy Na hốt nhiên nhíu mày nói:
- Có lẽ cũng không chỉ đơn giản như vậy đâu, Băng Bạo Ma Quân hiện đã tu luyện thành công đạt đến cấp thần thú, thực lực không dưới cự long cấp 7.
Một sự im lặng lạ thường bao trùm lên tất cả!
Hải Phi Tư không còn giữ được phong độ kị sĩ, không gì quan trọng hơn là tính mệnh lão nương của hắn, vội vàng hỏi:
- Ngải Lâm Uy Na, tiểu thư tôn kính, nàng thật sự chắc chắn cự thú tiền sử đó đã thành công đạt đến cấp độ thần thú?
Ngải Lâm Uy Na mặt không chút biểu tình chỉ gật đầu, trong lòng cảm thấy thắc mắc, không minh bạch vì sao tinh thần lực của mình lại đột nhiên trở nên cường đại như vậy.
Bích Thủy hàn đàm sâu có tới 110 mét, có hình hồ lô, không gian bên dưới lớn hơn, Lâm Phong vận chuyển pháp lực đẩy làn nước lạnh thấu xương của hàn đàm bức sang hai bên, từ từ chìm dưới hàng chục mét nước. Chu vi không gian rộng hơn 20 mét vuông nhưng khi hắn xuống được khoảng 80 mét thì không gian bỗng trở nên vô cùng rộng lớn.
Lâm Phong nhắm mặt lại, dùng thần niệm thám xét toàn bộ chu vi xung quanh. Đáy đầm ẩn phục 9 ma thú cực kì cường đại nhưng hắn lại cảm giác rất rõ có mười cặp mục quang hung tàn đang đóng đinh trên người mình, bởi vậy mà ở độ sâu 80 mét này, hắn dừng lại trụ vững thân hình.
Thần niệm cẩn thận kiểm tra từng góc đầm, mười cường đại ma thú đó bị thần niệm của hắn quét tới liền không dám cử động, cực lực che giấu khí tức trên cơ thể.
Lâm Phong cũng không thèm để tâm, tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng ở một bên thân thể của ma thú cường đại nhất hắn phát hiện ra một loại thực vật màu sáng xanh, còn có một cái hộp màu vàng nhỏ cỡ lòng bàn tay.
Cái hộp nhỏ đó phát ra kim quang ảm đạm, có vẽ hoa văn bên ngoài, nhìn cũng khá lâu năm, không biết là bên trong chứa loại bảo bối gì, đóan chừng cũng không tệ hơn loài thực vật lục sắc đó.
Loài thực vật màu sáng xanh đó chính là loại cây được ghi lại trong điển tịch- huyền âm thảo, nguyên tố sinh mệnh rất mạnh mẽ, quả nhiên là tuyệt thế trân phẩm có khả năng cải tử hoàn sinh.
Thần niệm quét qua một góc khác, đột nhiên phát hiện ra một khối thạch bích dày 10 mét phía trong có chia thành hai ngăn. Khối thạch bích do thiên nhiên tạo thành này cao 2 mét, dài 10 mét, rộng khoảng 3 mét, từ những kẽ đá nứt ở hai bên rỉ ra những hạt nước kỳ lạ vào trong các ngăn bên trong.
Ở bên trái chảy ra những hạt nước không màu sắc, ở bên phải lại là những hạt nước có màu trắng như sữa bò.
Hai ngăn bên này đích thực rất nhỏ, đường kính chỉ khoảng một mét.
Những hạt thủy châu đó rỉ ra trên lớp nham tầng vô cùng chậm, mỗi giọt nước để xuống đến được ngăn bên trong phải mất đến một giờ, thật không dám tưởng tượng hai cái ngăn đựng đó đã mất bao nhiêu thời gian để có được lượng nước như vậy.
Thứ dịch thể vô sắc trong suốt đó nhất định là một thứ sinh cơ tán cực kỳ linh nghiệm, nguyên tố sinh mệnh cường đại của nó khiến Lâm Phong không khỏi biến đổi sắc mặt, chỉ là hắn không thể nhớ ra đó là thứ gì. Cũng bởi thời gian hắn nghiên cứu ma pháp quá ít nên những sự vật, hiện tượng mà hắn có hiểu biết ở thế giới này quả là không nhiều.
Còn thứ chất lỏng màu trắng chính là ma lực chi nguyên rất tinh thuần. Hắn đã nghe Tạp Lạp Kì và Pháp Lạp Đế hai lão đầu từ từng đề cập đến, nghe nói bất kể ma lực tiêu hao nhiều đến mức độ nào, chỉ cần sử dụng một giọt ma lực chi nguyên này đã có thể khôi phục lại toàn bộ ma lực, chính là thứ vô thượng trân phẩm mà bất cứ ma pháp sư nào cũng mơ có được, so ra còn quý giá hơn trang bị ma pháp rất nhiều
Lâm Phong tính toán qua một lượt, số ma lực chi nguyên đó ít cũng phải trên 100 cân, từng giọt từng giọt tích lũy, e rằng phải mất cả vạn năm mới tích lũy được chừng đó. Trời! Đúng là mèo mù với cá rán, phen này nhất định phát tài rồi, Lâm Phong cảm thấy sung sướng đến phát cuồng.
Một cỗ tinh thần ba động quét qua, Lâm Phong biết Ngải Lâm Uy Na chưa thể chế ngự được tinh thần lực có được, vô ý phóng xuất ra mà không để ý thấy, hắn không còn tâm tư chú ý đến ánh mắt thèm thuồng của đám ma thú cường đại, tay chớp động, một tiếng nổ lớn vang lên, khối thạch bích mười mét đó đã bị đánh thủng.
Đá văng tung tóe, Lâm Phong động tay, cái hộp kim sắc cùng huyền âm thảo liền bay tới nằm trong tay hắn. Chuẩn bị rời khỏi chốn này thì một âm thanh rống giận kinh thiên vang lên, toàn bộ nước đầm lạnh thấu xương cốt đột ngột đóng băng cầm giữ Lâm Phong ở bên trong.
- Thứ khốn kiếp này cũng có chút thực lực!
Lâm Phong thóa mạ một tiếng, toàn thân rung động, một đạo kim quang lóe lên, thái cực đồ ở trên đỉnh đầu tỏa sáng rực rỡ, nước đầm đang đóng băng lập tức tan chảy, Lâm Phong không chút chần chừ mang một đạo kim quang xuyên thủng vào trong khối thạch bích.
Thò tay lấy ra một tử kim hồ lô, “bang” lên một tiếng toàn bộ số ma lực chi nguyên bị thu vào trong hồ lô.
Lâm Phong lấy thêm 5 chiếc lọ vốn dùng để đựng rượu, đem thứ dung dịch trong suốt trong chứa đầy vào trong đó, để sau khi trở về mang hỏi hai lão già đầu xem đó là thứ gì. Ma lực chi nguyên là vật bất phàm thì thứ dịch thể vô sắc này ắt hẳn không phải là món tầm thường.
Trở lại đáy đầm, Lâm Phong không có tâm tư khảo sát xem vì sao làn nước đầm lạnh thấu xương cổt lại không chảy vào lỗ thủng mà hắn để lại, lôi quang ầm ầm phóng ra, mang 10 ma thú đánh bật qua hai bên, dùng thái cực đồ rẽ làn nước đầm trực tiếp tiến ra, trong lúc rời đi vẫn còn đưa mắt hiếu kì nhìn vào khối băng có hình dáng của một tiểu hài nhi.
Chín con ma thú rất kì quái, bọn chúng hình thể đều rất to lớn, đích thị là ma thú siêu cấp, chỉ có tiểu hài đó là không có chút uy mãnh nào, nhưng so với hoàng kim cự long cấp 6 Kha La Đa lại còn mạnh hơn, đánh giá đây là thần thú thì cũng chẳng sai là mấy. Lâm Phong trước tiên phải trở về báo bình an với mấy người ở trên rồi mới quay lại đây thu thập thứ khốn kiếp này được.
Ở bên ngoài, mọi người trước tiên nghe thấy một tiếng rống giận, sau lại thấy nước đầm đóng băng, người người đều vô cùng lo lắng. Đến lúc thấy Lâm Phong đạp nước phóng lên, động tác tiêu sái, càng không thể tin nổi trên người lại không dính chút nước nào.
Tam hoàng tử điện hạ liền thấy nhẹ nhõm, lập tức tiến tới nghênh đón:
- Bằng hữu thân ái, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, tình huống dưới đó thế nào, ngươi có cùng Băng Bạo Ma Quân giao thủ không?
Lâm Phong ngạc nhiên:
- Băng Bạo Ma Quân?
Ngải Lâm Uy Na liền giải thích qua một lượt.
Lâm Phong hơi bất ngờ, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, tiểu hài đó chính thực là một thần thú, thuận tay mang gốc cỏ màu sáng xanh đưa cho Hải Phi Tư nói:
- Ta nghĩ rằng đây chính là huyền âm thảo, tam hoang tử điện hạ trước tiên xem xem có phải không.
Lão pháp sư học thức uyên bác chỉ nhìn thoáng qua liền lên tiếng xác định:
- Đích xác là huyền âm thảo!