Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm trời hơi se lạnh, người đi đường cũng rất thưa thớt. Từ bến xe ra, Lâm Quân Huyền lưng đeo túi leo núi, thả bước trên đường, đồng thời đưa mắt xem xét cái thị trấn xa xôi hẻo lánh này. Hắn đã từng đi qua nơi này, nhưng do lúc đó còn quá nhỏ nên chỉ còn nhớ được chút ít. Bây giờ, vì thế thị trấn này có chút gì đó hơi lạ lẫm đối với hắn.
Phía sau, Đỗ Nhược Dao kéo một cái va li hành lý to đùng chẳng nói câu nào đi theo Lâm Quân Huyền. Hắn đi nàng cũng đi, hắn dừng nàng cũng dừng.
Lâm Quân Huyền cũng chẳng để ý đến nàng, cứ một mình lửng thững đi phía trước. Lâm gia tại Ngọc Sơn còn có một người bà con xa, từ ba đời trước là anh em ruột thịt nhưng dường như không hoà thuận lắm. Lâm phu nhân bảy năm trước cũng có về nhà một lần, rồi từ đó hai nhà không lui tới với nhau nữa. Hàng năm, Lâm phu nhân đều gửi tặng một ít tiền cho họ bên kia, chứng tỏ lòng thành nhớ tới tổ tiên. Họ hàng bên kia cũng chỉ biết là dường như Lâm gia ở bên ngoài kinh doanh lớn, nhưng rốt cuộc là kinh doanh cái gì lại không rõ lắm. Người ở trên vùng núi cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy!
Lễ tế tổ còn hơn một tuần nữa, nên Lâm Quân Huyền cũng chẳng có gì phải gấp. Đã lâu về, Lâm Quân Huyền cũng chỉ biết địa điểm và tên của người họ hàng mà thôi. Mới đến, có rất nhiều thứ không quen thuộc, Lâm Quân Huyền quyết định tìm một chỗ trú chân trước. Hắn muốn hiểu rõ tình huống nơi này trước đã, sau đó mới quyết định nên làm như thế nào.
Thị trấn không lớn, cũng không phồn hoa. Trên đường đi, Lâm Quân Huyền thấy có rất nhiều khách sạn ở ven đường, nhưng phần lớn không mấy sạch sẽ. Hơn nữa, người qua lại cũng rất hỗn tạp, không phải sở thích của Lâm Quân Huyền. Cũng giống như những địa phương hẻo lánh khác, lưu manh, vô lại, du côn ở Ngọc Sơn đều tụ tập ở một chỗ nho nhỏ trong thị trấn. Lâm Quân Huyền chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được bản chất của bọn người kia. Lâm Quân Huyền cũng không phải là người kén chọn, nhà khách nhỏ cho dù bẩn, loạn một chút cũng không có vấn đề, nhưng vấn đề chính là nhà khách nhỏ không yên tĩnh lắm.Trên đường đi hỏi qua vài người, Lâm Quân Huyền rốt cục cũng chọn được một khách sạn duy nhất trong cái thị trấn hẻo lánh này. Cửa sổ to lớn phủ kín toàn bụi bặm, cũng chẳng có người lau dọn. Lâm Quân Huyền nhìn ngó dò xét bốn bề một lát liền bước vào. Khách sạn rất vắng, chỉ có ba người mặc quần áo phục vụ đang ngồi không tán gẫu sau quầy tiếp tân. Vừa thấy Lâm Quân Huyền đi vào, bọn họ liền chấn chỉnh tinh thần, trên mặt lộ ra nụ cười nghề nghiệp, nói:
- Hoan nghênh quí khách ghé thăm. Tiên sinh có nghỉ ngơi tại đây không?
- Có - Lâm Quân Huyền gật đầu đáp.
- Tiên sinh! Xin ngài vui lòng cho xem chứng minh thư. - Một gã phục vụ mỉm cười nói. Lâm Quân Huyền đi đến trước quầy, cởi túi đeo trên lưng xuống, sau đó lấy chứng minh thư bên trong ra.
- Thâm Thành? - Một nữ nhân viên phục vụ tiếp nhận chứng minh thư, ngẩng đầu kinh ngạc liếc nhìn Lâm Quân Huyền:
- Sao ngài lại đến tiểu thị trấn của chúng ta vậy?
- Thăm viếng. - Lâm Quân Huyền trả lời ngắn gọn.
- Vâng! - Người phục vụ thốt lên một tiếng. Đợi Lâm Quân Huyền đưa tiền ra, nhân viên phục vụ làm thủ tục rất nhanh chóng:
- Đây! Xin gửi tiên sinh chìa khoá gian phòng số 403.
Lâm Quân Huyền nhận chìa khoá, đang chuẩn bị đi vào bên trong khách sạn, liền phát hiện Đỗ Nhược Dao đang đứng trước cửa, yên lặng không nhúc nhích. Trong lúc Lâm Quân Huyền kinh ngạc nhìn, Đỗ Nhược Dao lộ vẻ xấu hổ bất an. Vẻ mặt này Lâm Quân Huyền chưa bao giờ thấy trên khuôn mặt Đỗ đại tiểu thư.
- Cô làm sao vậy? - Lâm Quân Huyền đi ra, hỏi.
- Ta … ta.. - Đỗ đại tiểu thư lắp bắp nói, tựa như thấp gịọng định nói cái gì.
- Cô rốt cuộc muốn nói cái gì? - Lâm Quân Huyền nhíu mày.
- Nơi đây không thể dùng thẻ, mà ta mang theo không nhiều tiền mặt! - Đỗ đại tiểu thư chỉ vào tấm thông báo dán trên cửa kính, nói vội một câu rồi cúi đầu xuống, mặt đỏ như ráng chiều. Trên cửa kính có dán thông báo nói nơi đây không thể dùng thẻ. Đây thật sự là chết người mà, Đỗ đại tiểu thư từ trước đến giờ chưa từng có lần nào xấu hổ như vậy. Lúc Lâm Quân Huyền làm thủ tục thuê phòng, nàng đứng ở một bên nhìn thấy, tiền phòng là hai trăm mà nàng trong túi chỉ có một trăm năm mươi, lại thêm còn cả tiền cơm nữa!
Đỗ Nhược Dao bình thường muốn cái gì có cái đó. Phần lớn là do cha nàng đưa đến, chỉ một ít là do chính mình tự mua, Đỗ đại tiểu thư dùng thẻ tín dụng ở những trung tâm thương mại lớn. Ở Thâm Thành, cơ bản nàng dùng thẻ tín dụng không hề bị hạn chế, ai ngờ đến khách sạn này lại không thể dùng thẻ tín dụng.
- Xin hỏi máy ATM rút thẻ gần nhất ở nơi nào? - Lâm Quân Huyền quay đầu nói với người phục vụ phía sau quầy.
- Cách đây không xa có máy rút tiền ATM của ngân hàng Nông Nghiệp. Nhưng nó đã hỏng rồi, ngân hàng cũng không sửa lại. Còn những cái khác cách đây khá xa. - Người phục vụ trả lời.
Lâm Quân Huyền nhíu mày, liếc nhìn Đỗ Nhược Dao. Đỗ đại tiểu thư giương mắt nhìn hắn, ý cầu xin trong ánh mắt không nói cũng hiểu.
- Cho nàng một phòng khác đi! - Lâm Quân Huyền trở lại quầy, rút trong lưng ra năm trăm. Hai trăm để lên quầy, ba trăm đưa cho Đỗ Nhược Dao. Lần này hắn tổng cộng mang theo hai nghìn, vừa tới nơi đã dùng mất tám trăm.
- Không được! Chẳng lẽ ngươi dám cho một người con gái như ta ở một mình một phòng hả? Nơi này không an toàn lắm, mà ở chỗ này ta lại không quen thuộc. - Đỗ Nhược Dao không nhận tiền của Lâm Quân Huyền đưa. Những lời này nàng nói là thật tâm. Có thể đi theo đến nơi đây, đối nàng mà nói đã cơ bản đã đến giới hạn. Nàng tuy rất mạnh mẽ, nhưng mà dù sao cũng chỉ là một người con gái, ở nơi lạ lẫm như vậy tất nhiên cũng có phần sợ hãi.
Lâm Quân Huyền nhướng mày:
- Không phải cô là muốn ở cùng tôi đấy chứ?
- Ách, chúng ta có thể ở chung một phòng đôi! - Đỗ Nhược Dao nói:
- Ta năn nỉ ngươi đấy.
- Cái này không được! - Lâm Quân Huyền một mực từ chối.
- Có thể, có thể! Khách sạn chúng tôi không quá nghiêm khắc. Tôi thấy các vị cũng là người quen, mặc dù quy củ không để cho ở cùng phòng, nhưng vẫn còn có thể châm chước được. - Lâm Quân Huyền vừa dứt lời, ba người phục vụ sau quầy đã hứng thú đáp lại. Ba người ở không đã quá lâu, bởi người đến đây cũng không nhiều lắm. Ba người nhìn thấy đôi nam nữ trước mắt, nam thì tuấn tú còn nữ thì xinh đẹp, hiển nhiên chính là một đôi tình nhân nhỏ. Mặc dù không đến cùng nhau, nhưng phỏng chừng cũng có tình chàng ý thiếp.
Lâm Quân Huyền chân mày cau lại. Đỗ Nhược Dao vốn nghĩ Lâm Quân Huyền sẽ cự tuyệt, bất ngờ bên tai lại nghe thanh âm:
- Thôi được rồi!
- Thật hả? - Đỗ Nhược Dao kinh ngạc vui mừng nhìn Lâm Quân Huyền. Nàng có chút không dám tin vào lỗ tai mình.
- Ừ! - Câu trả lời của Lâm Quân Huyền càng khiến mấy người phục vụ sau quầy xác nhận đây là một đôi tiểu tình nhân náo loạn. Lâm Quân Huyền trả lại chìa khóa, nhận chìa khóa một cái phòng đôi.
- Đi thôi! - Đỡ lấy va li hành lý to lớn trong tay Đỗ Nhược Dao, hai người theo cầu thang đi lên trên lầu. Đưa mắt nhìn một người nữ phục vụ đang đi tới, Đỗ Nhược Dao cười ngọt ngào thăm hỏi:
- Tỷ tỷ! Xin hỏi ở nơi này chỗ nào giải trí tốt nhất?
- À há! - Người nữ phục vụ ước chừng hai mươi tuổi cười nói:
- Chắc đây là lần đầu tiên các vị đến nơi đây. Muốn giải trí đương nhiên phải đến thành thị lớn. Ở thị trấn nhỏ như thế này không có gì giải trí.
Thấy Đỗ Nhược Dao hơi thất vọng, người phục vụ nói tiếp:
- Ra khỏi nơi này, rẽ trái, đi thẳng về phía trước. Tại ngã tư đường rẽ trái đi thẳng đến một rừng cây, sâu trong rừng cây có một ngọn núi, tên là Linh Quy phong. Trên đỉnh núi có một ngôi chùa cổ. Có lẽ các vị có thể sẽ cảm thấy hứng thú. Đúng rồi, trong chùa một tấm bia cổ, nghe nói khắc vào thời Càn long. Các vị nếu có thời gian hay là đi xem thế nào?
- Linh Quy phong! - Nghe đến cái tên này, Lâm Quân Huyền đột nhiên dừng chân, một cảm giác quen thuộc ập đến. Một ít ký ức mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng - Linh Quy phong hắn vốn đã đi qua! Lúc còn nhỏ, hắn từng cùng mẫu thân đi qua cái chùa cổ trên núi kia.
Lúc lắc đầu, đợi đến lúc Lâm Quân Huyền tỉnh táo lại, mới phát hiện người phục vụ đã đi mất rồi. Còn Đỗ Nhược Dao đang đứng bên cạnh, lộ ra ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Lâm Quân Huyền cũng không giải thích, đi thẳng về phía trước đi.
Một lát sau hai người mở cửa phòng, Lâm Quân Huyền quăng hành lý lên giường, cất tiếng:
- Ta đi ra ngoài một chuyến.
- Đợi một chút, ta cũng đi! - Thấy Lâm Quân Huyền vừa mới vào đến đã đi ra ngoài, Đỗ Nhược Dao vội bỏ túi hành lý ra, cũng đi theo.
- Bác tài, đi Linh Quy phong! - Trên đường, người đi lại đã nhiều hơn. Lâm Quân Huyền mở cửa xe ngồi xuống, đồng thời nói với người lái xe phía trước.
- Ok! - Lái xe lên tiếng.
- Linh Quy phong? Ta cũng muốn đi! - Đỗ đại tiểu thư la lên một tiếng, lập tức cũng mở cửa xe ngồi xuống. Mười phút sau, xe ngừng lại tại một nơi có cây cối tươi tốt.
- Đi dọc theo con đường này tới cuối là được. Phía dưới đường dốc, xe vào không được, các vị phải bắt đầu đi bộ từ đây! - Lái xe quay đầu nói với hai người.
Lâm Quân Huyền không nói gì, thoải mái thanh toán tiền xe. Hai người đi dọc theo con đường dốc gập ghềnh. Trên đường, cách mỗi một đoạn liền có một quầy bán nhang đèn. Một số cư sĩ tuổi khoảng bốn mươi đang rao bán nhang đèn giữa sườn núi. Thấy người liền ngăn lại hỏi xem họ có muốn mua nhang đèn hay không.
Mua vài thẻ hương, hai người tiếp tục đi lên phía trước một đoạn, liền thấy một ngôi miếu thờ mới sửa sang màu đỏ ẩn hiện trong rừng. Chung quanh miếu thờ có rất nhiều công nhân trông rất bận rộn. Lâm Quân Huyền tìm một người nhân công hỏi qua, người nhân công đó chỉ vào đám cổ thụ tùng, bách đối diện nói cho hai người biết đó chính là Linh Quy phong. Nhìn sang phía đó chỉ thấy lớp lớp cây thương, cây tùng che lấp đỉnh núi.
Giữa hai ngọn núi, có một tảng đá nhỏ chỉ dẫn một con đường mòn trong rừng. Hai bên đường mòn có chỗ phủ rêu xanh, rõ ràng đã hơi lâu năm. Trên đường đi, người dần dần nhiều hơn. Tất cả đều là khách hành hương. Tiếp tục tiến tới, hai bên con đường dần trở nên rộng rãi, một số thầy tướng số ngồi, đều có dáng vẻ râu dài sống lâu, ra bộ đắc đạo cao nhân.
- Tiểu thư! Nhìn cô vẻ mặt hồng hào, hai má đỏ như anh đào, đúng là tướng nhân duyên đã đến. Đến đây, hãy để cho lão đạo xem cho cô, xem không đúng không tính tiền! - Hai người vừa mới đến gần, một thầy bói mặc áo đạo sĩ, tóc hoa râm đưa tay vẫy Đỗ Nhược Dao từ rất xa.
Đỗ Nhược Dao vốn đi theo phía sau Lâm Quân Huyền, nghe kia thầy bói nói như vậy, khuôn mặt mừng rỡ, liền ngồi xổm trước thầy bói, đưa bàn tay ra:
- Thật không? Vậy ông xem cho ta đi!"
Lão đạo sĩ nhìn thật tiên phong đạo cốt, nhưng Lâm Quân Huyền trong lúc vô ý lại thoáng thấy bên dưới áo đạo sĩ kia lộ ra một cái điện thoại di động, trong lòng ngầm lắc đầu. Nhưng hắn cũng không nói ra, để Đỗ Nhược Dao tùy ý đưa tay, cùng thầy bói kia hứng thú hừng hực bắt chuyện.
Linh Quy tự ở trên đỉnh núi. Đi dọc theo đường mòn rẽ qua chính là cửa chùa. Để Đỗ Nhược Dao với thầy tướng số, Lâm Quân Huyền bước đi hướng lên đỉnh núi. Trước mắt là một cảnh tượng quen thuộc, Lâm Quân Huyền rốt cục xác định nơi này hắn đã từng đi qua.
Linh Quy phong hướng mặt ra sông, một mặt là dốc núi thẳng đứng, những mặt còn lại là núi rừng rậm rạp. Trên đỉnh núi chỉ có duy nhất tòa Linh Quy tự sừng sững. Xa xa, hương nhang nồng đậm theo gió truyền đến. Từng luồng khói nhang lượn lờ xông thẳng lên bầu trời. Khách hành hương liên tục không ngừng đi xuyên qua cửa núi.
Tại con đường đi qua cửa núi, Lâm Quân Huyền gặp được mục tiêu chủ yếu của mình chính là “Càn long cổ bia”. Đây là một tấm bia đã bị thời gian tàn phá, chung quanh tấm bia đá dầy đặc khói hương lan tỏa. Khách hành hương qua lại không ít, nhưng lại không có người nào chú ý tấm bia cổ này. Ai nấy đều hướng thẳng về phía đại Bồ Tát trong miếu.
Đứng trước tấm bia, Lâm Quân Huyền vươn tay phủi đi tro bụi trên mặt nó, bắt đầu đọc. Đây là một tấm bia ghi chép ký sự, trên bia ghi lại, ngôi cổ miếu này được dựng lên vào năm Càn Long thứ hai mươi. Do trong núi yên tĩnh, nên có rất nhiều văn nhân, mặc khách ưu ái. Về sau cũng có một số hòa thượng tha phương thấy nơi này phong cảnh thanh nhã, dự tính ở lại. Vì thế nơi này liền chính thức có được một ngôi chùa miếu. Năm tháng trôi qua, trong năm năm nghe nói nơi này cháy hết ba lần. Cái miếu này đã nhiều lần phải sửa sang. Hòa thượng trong núi cũng đi rồi, văn nhân mặc khách cũng không đến nữa, thế cho nên dần dần suy tàn.
Văn bia dùng thể chữ đại tự, nội dung cũng rất đơn giản. Cũng không trách được hòa thượng trong chùa để tấm bia phủ kín bụi bặm, cũng không trông nom. Tấm bia này không ghi lại tên người nào, cũng không ghi lại chuyện gì đặc biệt. Nói tóm lại không có gì giá trị, phỏng chừng cho dù đạo tặc cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đối với tấm bia cổ.
Trong miếu đều là tượng Bồ Tát, Lâm Quân Huyền đi dạo một lát trong miếu, thấy Đỗ Nhược Dao còn chưa đến, liền muốn đi ra tìm nàng. Từ sơn môn đi ra, qua một ngã rẽ, Lâm Quân Huyền thấy Đỗ Nhược Dao đang ngồi bên thầy vị bói hoa tay múa chân hưng phấn nói gì đó.
- Quân Huyền! Ngươi mau tới đây. Vị tiên sinh này nói chuyện xưa rất thú vị a! - Đỗ Nhược Dao tinh mắt, mặc dù trò chuyện hưng phấn cùng thầy bói này, cũng kịp thời phát hiện hình bóng Lâm Quân Huyền.
- Kể chuyện xưa? - Lâm Quân Huyền trong lòng kinh ngạc, thầy tướng số làm sao mà kể chuyện xưa. Đi đến bên người hai người, Lâm Quân Huyền nghe xong vài câu, trong lòng không nhịn được sinh ra buồn cười. Vị Đỗ đại tiểu thư rõ ràng tìm thầy tướng số, chẳng biết làm sao bị thầy bói dẫn dụ đến một số câu chuyện kỳ lạ lưu truyền trong sơn thôn.
Lâm Quân Huyền nhìn qua một người thấp lùn đang ngồi bên hai người. Lão đạo sĩ cũng không quan tâm đến người bên cạnh, tiếp tục hứng thú vãi nước bọt không dứt.
- Năm đó ở hương thôn dưới chân núi, lúc đó lão đạo ta còn là một tên thiếu niên, cũng theo trào lưu tham gia một công xã ở Ngọc Sơn Bắc thôn. Ta đi đến đó không lâu, trong công xã đã xảy ra một chuyện lạ. Chuyện này làm huyên náo xôn xao trong xã. Ta lúc ấy cũng ở nơi này, nên nghe được chuyện xưa kia, liền nhớ rất kỹ.
-------------------------------