Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Vô Tự Thiên Thư
  3. Chương 12 :  VÔ TỰ THIÊN THƯ CHƯƠNG 7 CÔNG TỬ TRỮ NGUYỆN ( THƯỢNG) Người Dịch Vô Song
Trước /209 Sau

[Dịch] Vô Tự Thiên Thư

Chương 12 :  VÔ TỰ THIÊN THƯ CHƯƠNG 7 CÔNG TỬ TRỮ NGUYỆN ( THƯỢNG) Người Dịch Vô Song

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cô gái dĩ nhiên nhìn thấy vẻ khờ ngốc của Tiểu Khai nhưng không hề tức giận, ngược lại còn mang theo điểm khiêu khích nhìn hắn thản nhiên cười, sau đó cao ngạo ngẩng đầu lên, hiển lộ phong thái đẹp như một con thiên nga đi thẳng vào, cái eo nhỏ đong đưa, quả nhiên giống như một con rắn, Tiểu Khai hít sâu một hơi, vừa nghĩ đến Tiểu Trúc, vừa thở sâu, tâm tính vững vàng buông lỏng tâm tình, điều chỉnh lại vẻ mặt.

“ Cô…cô là ai?” Thanh âm của Cổ Chánh Kinh có điểm mất tự nhiên, cuối cùng mở miệng hỏi, cúi đầu nhìn lại quần áo coi có sạch sẽ hay không, hắn vốn là một tay háo sắc, bình thường cùng Tần Trăn lêu lổng không chỉ là một hai ngày, tư chất của Tần Trăn miễn cưỡng cũng có thể xem như là đại mỹ nữ, vậy mà nữ nhân này xuất hiện thì y như vịt xiêm gặp thiên nga, nhất thời đầu đầy bụi đất phủ kín, một tia sáng cũng không còn nhìn thấy được nữa.

“ Vị này là Tiêu Vận tiểu thư, là tổng giám tài vụ của Thiên Dật tập đoàn mới nhậm chức, hôm nay ta đưa Tiêu tổng giám xuống đây thị sát..”

Người đi theo phía sau cô gái đột nhiên mở miệng nói chuyện, đến lúc này mọi người mới phát hiện không phải chỉ một người đến, mà là hai người.

Cổ Chánh Kinh thập phần quen thuộc với người vừa nói chuyện: “ Vương..Vương phó tổng, sao ngài đến đây, nga, vị tiểu thư này là Tiêu tổng giám?”

Tiêu Vận căn bản là không để ý tới hắn, chỉ trực tiếp đi tới chỗ Tiểu Khai, Tiểu Khai giương mắt nhìn siêu cấp đại mỹ nữ hấp dẫn trước mắt, thẳng đến lúc này hắn mới kích động chú ý tới, đến lúc mỹ nữ tới sát bên người hắn mới cảm nhận được nàng là người thật, chẳng những đùi ngọc thon dài, uốn lượn như rắn, ngay cả bộ ngự cũng cực kỳ kinh người, theo từng bước chân run lên, Tiểu Khai nhìn thấy thì kinh tâm động phách, theo làn hương thổi thẳng vào mặt, mỹ nữ đến ngay sát bên, sự kiều diễm của nàng cũng đủ làm cho người ta ngạt thở mà chết, từ nụ cười, thần thái, hàm răng, cất tiếng oanh vàng: “ Ngươi đúng là Nghiêm Tiểu Khai a.”

“ Là ta.” Tiểu Khai vô cùng khẩn trương gật đầu, thật sự không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra: “ Cô biết tôi ư?”

“ Đương nhiên.” Mỹ nữ nhìn Tiểu Khai với ánh mắt long lanh, quả thực nhu tình mật ý tràn dâng bao phủ, thanh âm nhu hòa chẳng khác gì mật ong: “ Có lẽ là trước kia ta từng nghe nói qua đại danh của anh.”

Nhìn ánh mắt của nàng sao lại giống như một tổng giám tài vụ đang nói chuyện với một nhân viên nhỏ, rõ ràng là giống như một cô gái nhỏ đang nói chuyện với tiểu tình lang của mình. Tiểu Khai bị ánh mắt này của nàng liếc tới, nghe thanh âm kiều mỵ của nàng thì đầu choáng váng, cơ hồ ba hồn bảy vía đều bay lệch vị trí, hoàn hảo nơi này là văn phòng, Trì Tiểu Trúc còn ở nơi đây, Tiểu Khai dùng hết sức lực cuối cùng của mình nhìn tới chỗ văn phòng quản lý, mới nhìn tới thì dường như đã tỉnh táo lại đôi chút, nói một câu không đầu không đuôi: “ Quá khen, quá khen.”

Cổ Chánh Kinh đứng ở bên cạnh, trên lưng trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, trong đầu liều mạng suy nghĩ: “ Vì sao cô ta biết Nghiêm Tiểu Khai? Chẳng lẽ Nghiêm Tiểu Khai là nhân vật gì đó đang ẩn dấu? Nga, đúng rồi, kể từ ngày đầu tiên Trì Tiểu Trúc vẫn luôn nói giúp cho hắn, với gia thế của Tiểu Trúc, với Tiểu Khai căn bản là không có gì quan hệ, vậy cô ta vì cái gì mà nói giúp cho Tiểu Khai mãi, vậy có nghĩa là cô ta đã sớm biết rõ về hắn, vậy Tiểu Khai khẳng định không phải là người bình thường ! Nga, trời ạ! Vấn đề nằm ở chỗ này ! Một vị công tử mà bình thường bị ta chửi mắng hoài như thế, chỉ sợ không quá ba ngày là đã bỏ việc, nhưng hắn chẳng những chịu được, hơn nữa mỗi ngày đều cười giỡn, căn bản không hề bị đả kích, bây giờ xem ra, hắn cùng với vị nữ nhân tên Tiêu Vận này tựa hồ như rất quen thuộc, vậy hắn ở chỗ này không phải vì làm việc, mà là…”

Đồng chí Cổ Chánh Kinh cắn răng nhéo nhéo nắm tay, cho ra một kết luận đáng sợ: “ Nguyên lai hắn là do tổng bộ phái đến điều tra ta !”

Quản lý đại nhân vừa quay đầu lại nhìn Tần Trăn thì gương mặt đã trắng bệch.

Vào lúc này cánh cửa văn phòng quản lý mở ra, Tiểu Trúc nghi hoặc tiêu sái đi ra: “ Sao lại thế này? Di, Vương phó tổng đã đến.”

“ A a, Tiểu Trúc a, cô tới thật đúng lúc, giới thiệu một chút, vị nỳ chính là tổng giám tài vụ vừa mới nhậm chức của công ty ta, Tiêu Vận tiểu thư.” Vương phó tổng vội vàng nói: “ Tiêu tiểu thư, vị này là đại quản lý của nơi này tên là Trì Tiểu Trúc.”

“ Chào cô.” Tiêu Vận thản nhiên vươn tay cười.

“ Chào cô.” Trì Tiểu Trúc cũng mỉm cười vươn tay bắt lại.

Hai vị đại mỹ nữ vừa cùng đứng chung, giống như hai ngôi sao đang chiếu sáng, hai bàn tay bạch ngọc nắm vào nhau, liền đạt hiệu quả chấn động xung quanh. Tiểu Khai ở một bên tham lam ngắm nhìn Trì Tiểu Trúc,tựu nghĩ trái tim mình vừa rồi bị Tiêu Vận làm cho nhảy bình bịch đã bắt đầu yên ổn trở lại. Tiểu Trúc dĩ nhiên đã nhận ra bên cạnh có ánh mắt cháy bỏng, khuôn mặt trắng như tuyết chợt đỏ ửng, thoạt nhìn càng xinh đẹp.

Cô gái Tiểu Trúc này quả nhiên có một loại mị lực thầm lặng, có thể làm cho người đang nổi sóng chợt bình tĩnh trở lại, Tiểu Khai yêu nhất là khí chất đặc biệt này của nàng.

Tiêu Vận nhạy cảm liền chú ý tới biến hóa của Tiểu Khai, có chút nhíu nhíu mày, nghĩ thầm rằng: “ Xem ra hắn đối với cô Tiểu Trúc này có ý tứ, hắc hắc, ta phải làm cho hắn xuất ra bản tính chân thật mới được.”

Tiểu Khai cũng nghĩ: “ Thật vất vả ngày hôm qua mới có thể tiến triển cùng Tiểu Trúc một chút, hôm nay nói gì cũng phải bảo vệ cho tâm thần tuyệt đối không thể phạm sai lầm !”

Bởi vậy mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Khai và Tiêu Vận bắt đầu tiến hành một đoạn đối thoại của vở kịch hài hoàn toàn sai lệch vị trí.

“ Tiểu Khai, anh ở chỗ này vẫn tốt chứ?”

“ Nga, hoàn hảo, cảm ơn tổng giám đại nhân.”

“ Tiểu Khai, anh ở chỗ này làm mấy tháng, có người nào cố ý khi dễ anh không?”

“ Rất tốt, không ai khi dễ tôi cả, cảm ơn tổng giám đại nhân.”

“ Hì hì, không cần phải nói chuyện khách sáo như vậy, tôi xem tuổi của anh nhỏ hơn tôi, tôi làm xấu gọi anh một tiếng Tiểu Khai đệ đệ nhé, anh gọi tôi là Tiêu Vận là được rồi mà.”

“ Làm sao nói vậy được, chúng ta lần đầu gặp mặt, bình thủy tương phùng, lại cao thấp rõ ràng, nếu xưng hô như vậy thì trong những trường hợp đang công tác như thế này thật là không nghiêm túc chút nào.”

“ Điều đó thì có gì là quan hệ chứ? Tiểu Khai đệ đệ, tỷ tỷ vừa nhìn thấy đệ là đã thấy có duyên, hay là sau khi tan sở ta cùng ăn cơm nhé?

“ Tôi hẹn bạn ăn cơm, có thể không rảnh.”

“ Vậy ngày mai giữa trưa thế nào?”

“ Tôi phải vào bệnh viện khám bệnh thật không rảnh.”

“ Vậy tối mai?”

“ Tôi có công việc phải làm, không rảnh a.”

“ Vậy khi nào thì đệ rảnh, khi nào mới có thể đi ăn cơm với ta, tỷ tỷ chờ đệ nga.”

“ Không phải đâu, vì cái gì nhất định phải ăn cơm mới được?”

Cổ Chánh Kinh nhìn Tần Trăn, Tần Trăn nhìn Vương phó tổng, tất cả mọi người nhìn mặt nhau, rốt cuộc không ai nói ra lời.

Phải nói rằng Tiêu Vận là một đại mỹ nữ kinh thế hãi tục, lại thêm năng lực phi phàm, đúng là đương kim thế giới là một cô gái điển hình của sự hoàn mỹ. Còn Tiểu Khai dung mạo chẳng có gì làm cho người ta kinh ngạc, địa vị thấp kém, đi làm ba tháng biểu hiện rất là bình thường, nhưng hôm này vận tốt lại đến, Tiêu Vận muốn làm quen với hắn vậy mà hắn lại nghĩ đủ mọi biện pháp cự tuyệt.

“ Rối loạn rồi, hết thảy đều rối loạn rồi!” Mồ hôi của Cổ Chánh Kinh không ngừng chảy xuôi, trong lòng ráng đoán thái độ của hai người: “ Không hề nghi ngờ, Tiểu Khai mới vừa đi làm gần đây, hơn nữa lại nảy sinh ra sự việc ngoài tưởng tượng của ta, đã đích thân tổng giám hẹn hò, mà lại còn ba lần bốn lượt không đồng ý. Phóng mắt nhìn ra cả nước, gia tộc có thế lực mạnh đến thế này không đến mười nhà, lại kết hợp với những tin tức gần đây về các công tử con nhà thế gia, có thể kết luận, hắn, Nghiêm Tiểu Khai tên thật chắc chắn là Tư Mã Thính Phong, chính là tiểu công tử của một trong bốn tập đoàn gia tộc lớn nhất! Truyền thuyết nói vị công tử này không thích giang sơn chỉ thích mỹ nhân, thường xuyên ở bên ngoài không về nhà, thay hình đổi dạng chơi đùa nhân gian, vậy là không hề nghi vấn, vị tiểu công tử trong truyền thuyết kia chính là người trước mắt này đây: Nghiêm Tiểu Khai !”

Tiêu Vận cũng không dây dưa với Nghiêm Tiểu Khai, quay đầu nhìn Cổ Chánh Kinh cười, nhất thời làm cho trống ngực hắn đập nhanh hơn: “ Quản lý, ta nhớ rõ là bây giờ do Trì Tiểu Trúc làm đại quản lý thay thế cho ông tạm thời, hình dáng bây giờ của ông còn không ở lại bệnh viện cho tốt, còn chạy tới đây làm gì? Còn để người ta tưởng rằng công ty Thiên Dật ngược đãi nhân viên đó.”

“ Tôi..tôi đến để kiểm tra công tác..” Cổ Chánh Kinh ấp úng nói: “ Bởi vì ngày hôm qua có buổi đấu thầu…”

“ Chuyện đấu thầu đã an bài cho Trì quản lý đi làm rồi.” Tiêu Vận không để cho hắn một chút mặt mũi: “ Chẳng lẽ ông không tin được Trì quản lý?”

“ Tôi không…không…” Cổ Chánh Kinh vô cùng xấu hổ nuốt nước bọt: “ Kỳ thật…ân, tôi có cái gì để quên ở văn phòng nên thuận tiện tới lấy thôi, tôi..đi ngay..đi ngay..”

“ Đừng nóng vội, tôi còn chưa nói xong đâu.” Tiêu Vận lại nói: “ Lần này tôi đến là muốn kiểm tra tình huống của ngành tài vụ một chút, vốn nghĩ ông đang ở trong bệnh viện nên tìm không được ông, nào ngờ ông lại đến đây, cũng vừa đúng lúc, chúng ta đi vào trong nói chuyện đi.”

Mồ hôi Cổ Chánh Kinh càng chảy càng nhiều, mặc dù trên mặt còn đầy băng trắng những vẫn thấy rõ đã ướt đẫm, hắn đã thấy rõ vị nữ thủ trưởng này chắc chắn đang muốn gây phiền toái cho hắn, thuận tiện lấy lòng người bị mình khi dễ suốt ba tháng nay Nghiêm Tiểu Khai, nga, không phải, phải gọi là Tư Mã Thính Phong.

Quảng cáo
Trước /209 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Đan Của Giáo Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net