Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Vô Tự Thiên Thư
  3. Chương 29 : Chương 29
Trước /209 Sau

[Dịch] Vô Tự Thiên Thư

Chương 29 : Chương 29

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mặc dù chỉ vừa động, nhưng thân hình Phượng Hoàng Thần dài đến trăm thước, chỉ động một chút, đã chấn cả viên cầu chớp động lên, sau đó, mọi người mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy chiếc cánh chậm rãi giương lên, vô số ngọn lửa gào thét từ trong linh mao đủ màu ban lan thoát ra, làm cả thiên địa cháy lên kêu vang.

" Tổ tiên...tổ tiên...hắn..." Phượng hoàng mỹ nữ trừng lớn đôi mắt như thu thủy, thần tình bất khả tư nghị, khó tin, dùng sức hít vào một hơi, run giọng nói: " Tỉnh rồi..."

Đúng vậy, Phượng Hoàng Thần đang ngủ say vĩnh cửu đích xác đã tỉnh, hắn chậm rãi nâng lên móng vuốt, cúi đầu xuống, hai mắt bắn ra hào quang khiến cho kẻ khác hít thở không thông, hai cánh rung lên, tiếng nam thanh trầm thấp vang lên oanh long long trong viên cầu, đó là một tiếng thở dài phảng phất như vô tận: " Ta...Phượng Hoàng Thần vĩ đại...rốt cuộc tỉnh rồi a..."

Tất cả phượng hoàng đều hiện ra bản thể, đồng loạt quỳ xuống, đầu vùi trong hai cánh, trong cả viên cầu, phút chốc không một tiếng động. Chỉ còn lại Phượng Hoàng Thần ung dung thở dài: " Ta...không cam lòng nha...ta...phải đi ra ngoài nha..."

Tiểu Khai mở to hai mắt nhìn, ha ha nói: " Ngươi...ngươi ngủ bao lâu rồi?"

Con ngươi tinh quang lòe lòe của Phượng Hoàng Thần quét tới: " Ta vẫn đang ngủ say, nhưng hết thảy nơi này đều nằm trong linh thức của ta."

Tiểu Khai nói: " Kia..ta đây..."

" Ta biết trên người ngươi có Niết Bàn Tàn Phiến, còn có Hắc Long Nghịch Lân, ta cảm giác được hết thảy vừa rồi đã phát sinh." Thanh âm Phượng Hoàng Thần trầm thấp mà hùng hậu, nghe ra tràn ngập mị lực: " Ta cảm giác được tộc nhân một đời gian nan, một đời phải chảy xuống Phượng Hoàng Lệ tối quý giá, ta vô năng, ta chỉ có đau lòng."

Cả đàn phượng hoàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ bi thương, phượng hoàng mỹ nữ đầu lĩnh cung kính nói: " Tổ tiên đã thức tỉnh, còn thỉnh ngài đưa chúng ta rời khỏi khốn cảnh."

" Ta làm không được." Thanh âm Phượng Hoàng Thần càng trầm thấp, còn mang theo ẩn ẩn bi thống: " Ta bị Cửu Thiên Thần Lực che lại mỗi kinh mạch toàn thân, mỗi một đốt ngón tay, ngay cả lực lượng thức tỉnh đều không có, làm sao có thể mang bọn ngươi đi ra khỏi khốn cảnh, ta...ta thực xin lỗi hậu duệ của ta a."

Tiểu Khai cẩn thận hỏi: " Vậy ngươi có hận Cửu Thiên Huyền Nữ không?"

Phượng Hoàng Thần trầm mặc.

Tiểu Khai trộm liếc mắt nhìn hắn, nói: " Ách...ngươi không muốn nói thì thôi."

Phượng Hoàng Thần lập tức nói: " Không hận."

Tiểu Khai ngạc nhiên hỏi: " Vì sao?"

Phượng Hoàng Thần ngẩng đầu lên, đầu chim cao cao nhìn lên bầu trời, phảng phất có chút xuất thần, chậm rãi nói: " Những năm gần đây, ta vẫn ngủ say, nhưng vẫn tự hỏi, rốt cuộc làm cho ta hiểu được một ít vấn đề..."

" Thật ra, mặc dù không phát sinh chuyện đôi giày, cô ta vẫn ám toán ta, phong ấn ta, bởi vì đây là sứ mạng của cô ta..." Phượng Hoàng Thần thở dài nói: " Cô ta có thể thiết hạ một mê cung mà ngay cả Trí Tuệ Thần cũng phá không xong, ngươi nói cho tộc nhân của ta biết, mê cung này là đến từ Diệt Thế Chi Môn ở một thế giới khác, vì thế cô ta hiển nhiên cũng không phải người của thế giới này a..."

Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, trong lòng biết lời này của Phượng Hoàng Thần, chính là bí ẩn của năm giới, không khỏi lặng lẽ dựng lỗ tai lên.

" Sáng Thế Thần lúc sáng thế, cũng không có nói rõ sáng tạo bao nhiêu thần tộc, bao nhiêu thần ma tộc, sau lại có năm đại thần tộc, tứ đại ma thần, đó là do chúng ta tự phong...đã Chư Cát Thần Hầu có thể từ dị giới xuyên qua mà đến, thuần túy bằng vào chiến đấu xông vào đệ ngũ giới, vậy thì làm sao lại không có sinh linh khác từ dị giới xuyên qua mà đến? Cửu Thiên Huyền Nữ...Cô ta rõ ràng là từ một thế giới khác đi đến a..." Thanh âm của Phượng Hoàng Thần qua lại kích động trong viên cầu, truyền vào trong tai mỗi người: " Cô ta rõ ràng là mang theo sứ mạng mà đến, cô ta tiếp cận ta, để cho ta yêu cô ta, vốn chỉ là một âm mưu, hết thảy những gì cô ta làm ra, chỉ vì mục đích của cô ta, ta cần gì phải hận? Duy nhất mà ta giận, chính là vì tại sao ta không chịu nổi sự dẫn dụ, rồi lại rơi vào mục đích của cô ta, cuối cùng là làm cho hậu duệ của ta rơi vào cảnh ngộ thê thảm như thế."

Tiểu Khai lại nuốt ngụm nước bọt, nói: " Vậy ngươi có biết hay không, cô ta rốt cuộc muốn làm gì?"

Phượng Hoàng Thần trầm mặc hồi lâu, mới hổ ra một chữ: " Biết."

Tiểu Khai hồi hộp, chờ Phượng Hoàng Thần nói ra âm mưu lớn này.

" Chuyện cô ta muốn làm, chính là phá hư di mệnh của Sáng Thế Thần, đem tất cả phục bút của Sáng Thế Thần toàn bộ phá hư, đem tất cả người được thần tuyển toàn bộ hủy diệt." Thanh âm của Phượng Hoàng Thần có chút cao lên: " Mục đích cuối cùng của cô ta chính là không cho Sáng Thế Thần thức tỉnh, muốn thế giới này cuối cùng sụp đổ!"

Tiểu Khai có chút bậm môi, thấp giọng nói: " Ta là người được tuyển...chẳng phải là ta đang rất nguy hiểm?"

Phượng Hoàng Thần hít sâu một hơi, rõ ràng nhổ ra hai chữ: " Đúng vậy."

Tiểu Khai chỉ cảm thấy da đầu run lên, run giọng nói: " Ta đây làm sao bây giờ?"

Phượng Hoàng Thần cười khổ nói: " Ngươi không có biện pháp gì đâu. Vốn người được thần tuyển thì cơ duyên là do trời định, sẽ không bị chếch đi, nhưng Cửu Thiên Huyền Nữ có được lực lượng của ma thần, thực lực của cô ta đủ để thay đổi thiên ý, để con đường được tuyển chọn của ngươi phải nửa đường phá hư."

Tiểu Khai chỉ cảm thấy miệng phát đắng, vốn muốn nói một câu đùa giỡn để điều tiết một chút không khí, nhưng chỉ há mồm, một chữ cũng nói không nên lời. Trong cơn sợ hãi, bỗng nhiên cảm thấy trong tay ấm áp, một bàn tay ngọc mềm mại nhẵn nhụi đang nằm trong tay mình, hắn ghé mắt nhìn lại, Tiểu Trúc đang nhìn hắn khẽ gật đầu, thản nhiên cười.

Tiểu Khai nhất thời trở nên sáng sủa, chỉ cảm thấy tương lai tuy nguy hiểm, lại không có thứ gì nhiễu loạn trong lòng, giờ phút này Tiểu Trúc đang ở bên cạnh, cuộc đời này rốt cuộc không còn gì đáng cầu, thì lại ngại gì sống chết?

Hắn nghĩ tới đây, nhịn không được bật cười, thản nhiên nói: " Sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên, chuyện của ta cứ để tự nhiên đi, nhưng thật ra ngươi, làm sao mới có thể thoát khốn?"

Phượng Hoàng Thần mỉm cười: " Ngươi không cần phải hao tốn tâm tư, nếu trên người ta chỉ có Cửu Thiên Thần Lực, nhiều năm nay ta ngủ say cũng đã có thể tĩnh dưỡng được tinh duệ, đã sớm chậm rãi phá tan rồi, nhưng phong ấn trên người ta, lại do Cửu Thiên Huyền Nữ và Bàn Cổ phong ấn, hai lực lượng của hai ma thần này thẩm thấu cho nhau, sớm đã biến ta thành phế nhân, cho dù lão bằng hữu Trí Tuệ Thần của ta có thể xông vào mê cung, có lẽ cũng phá không xong phong ấn của ta, ta tuy là thần tộc, nhưng kiếp này của ta, có lẽ vô vọng thoát mệt nhọc."

Tiểu Khai hôm nay nghe được nhiều thứ cổ quái có lẽ so với trước kia còn cổ quái nhiều hơn, thứ nào cũng là chuyện bí mật lớn, giờ phút này lại nghe từ miệng Phượng Hoàng Thần phun ra hai chữ " Bàn Cổ", nhịn không được lòng hiếu kỳ lại phát tác, truy vấn: " Bàn Cổ là ai? Một trong tứ đại ma thần phải không? Ta biết Bá Cách gia tộc có một Bàn Cổ Phủ, cũng là thần khí."

" Đúng vậy." Phượng Hoàng Thần nói: " Thực lực của Bàn Cổ, ở trên Cửu Thiên Huyền Nữ, ngày đó Cửu Thiên Huyền Nữ che lại ta xong, sợ hãi ta thoát khốn mà ra, nên gọi Bàn Cổ tới hỗ trợ, ở trên người ta bỏ thêm một trọng phong ấn, Bàn Cổ thằng nhãi này, thèm thuồng sắc đẹp của Cửu Thiên Huyền Nữ, tự nhiên toàn lực ra tay, lại nói, trọng phong ấn gia tăng này, so với Cửu Thiên Thần Lực còn bá đạo hơn nhiều lắm."

Tiểu Khai cười nói: " Xem ra Cửu Thiên Huyền Nữ là một tuyệt sắc mỹ nữ."

Phượng Hoàng Thần a a cười: " Cô ta đương nhiên là tuyệt sắc mỹ nữ, trong năm giới không còn nữ tử nào đẹp hơn cô ta, Bá Cách gia tộc chính là hậu duệ của cô ấy, ngươi xem những nữ tử trẻ tuổi của Bá Cách gia tộc, thì đại khái có thể đoán ra là chỉ được một phần của Cửu Thiên Huyền Nữ thôi."

Tiểu Khai nhớ tới dung mạo tuyệt thế của Vũ Ca tiểu thư, nhịn không được liên tục gật đầu: " Đích xác như thế."

Phượng Hoàng Thần ngạo nghễ nói: " Nhưng Cửu Thiên Huyền Nữ tuy đẹp, nhưng so ra vẫn kém Phượng Hoàng bộ tộc chúng ta."

Tiểu Khai lại nhớ tới Tô Ái Địch, nhịn không được liên tục gật đầu: " Chẳng so sánh được, ân, thật ra chẳng so sánh được a."

Phượng Hoàng Thần bị hắn chọc cười ha ha, sau hồi lâu mới thở dài: " Kỳ thật phong ấn này của ta, cũng không phải không thể phá giải, theo ta được biết, vẫn còn có một người có thể giải được..."

Cả đám phượng hoàng cùng ngẩng đầu lên, Phượng Hoàng mỹ nữ run giọng nói: " Tổ tiên, ngài nói xem."

Phượng Hoàng Thần lắc đầu: " Người này, các ngươi tuyệt đối tìm không được, cho dù là thần tộc chúng ta, năm xưa cũng không dễ gặp hắn, hắn cũng là một trong năm đại thần tộc, Phá Hư Thần."

" Phá Hư Thần..." Phượng hoàng mỹ nữ nói: " Tựa hồ không có nghe các tiền bối nhắc qua."

" Ngươi chưa từng nghe qua." Phượng Hoàng Thần nói: " Ta là lần đầu tiên nhắc trước mặt người ngoài về Phá Hư Thần, bình thường, chúng ta căn bản không có nói tới hắn, bởi vì nghiêm khắc mà nói, hắn căn bản không xem như là thần tộc chính thức."

Phượng hoàng mỹ nữ ngạc nhiên nói: " Đã như vầy, vì sao hắn có thể giải được phong ấn của ngài?"

Phượng hoàng có chút mỉm cười, trầm ngâm hồi lâu, hốt nhiên ngâm lên: " Vạn pháp có tông, vạn vật có nguyên, vạn hóa làm một, vạn pháp giai phá!"

Tiểu Khai có chút vừa động, bỗng nhiên nghĩ thấy có chút quen tai, bật thốt: " Vạn pháp giai phá!"

Phượng Hoàng Thần gật đầu nói: " Mười sáu chữ này, đó là Phá Hư Lực độc nhất vô nhị của Phá Hư Thần."

Tiểu Khai truy hỏi: " Phá Hư Lực có đặc điểm gì?"

" Phư Hư Lực kỳ thật không thể phân biệt, cũng không cảnh giới, không mạnh không yếu, cũng không chính tà, nó thuần túy chỉ là một cỗ lực lượng không nên tồn tại trong thiên địa, cả Sáng Thế Thần từng nói qua, Phá Thư Lực căn bản không phù hợp lực lượng quy tắc của hắn sáng tạo, nhưng Phá Hư Thần, lại không bị Sáng Thế Thần hủy diệt." Ánh mắt Phượng Hoàng Thần thoáng có chút chán ghét: " Người này thật chán ghét, hắn hoàn toàn không có sự tự giác của thần tộc, thường xuyên chạy tới tam giới đảo loạn, còn luôn làm ra những chuyện không giống ai, hắn trộm quải trượng của Trí Tuệ Thần, còn trộm linh mao trên người ta, có một lần, hắn còn muốn trộm lòng khỉ của Chư Cát Thần Hầu, bị hầu tử phát hiện đánh cho một trận, nhưng qua vài năm, thế nhưng hắn thừa dịp hầu tử không chú ý trộm được một sợi lông khỉ của hầu tử chạy trốn mất."

Mặc dù là đang thảo luận vấn đề nghiêm túc, Tiểu Khai nhịn không được bật cười ra tiếng: " Đó chẳng phải là rất lợi hại? Cả lông của Chư Cát Thần Hầu cũng có thể trộm được."

Quảng cáo
Trước /209 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Copyright © 2022 - MTruyện.net