Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Phi trừng mắt nhìn cô gái, cô ta cũng không khách khí nhìn lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Loại trò chơi tâm lý này, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
Nhìn Cố Phi nhất thời không có phản ứng, cô gái kia đang chuẩn bị nói hai câu, đột nhiên Cố Phi gật đầu một cái: "Được, để tôi đưa cô qua đó"
Cô gái cười cười, đưa một tay cho Cố Phi: "Làm phiền ông rồi"
"Không cần khách khí" Cố Phi cũng cười cười, thò tay bắt lấy cánh tay cô gái, ra sức kéo một phát, cả người cô gái đều dán qua.
"Này! Ông..." Cô gái cho rằng Cố Phi có ý niệm xấu, Cố Phi cong chân xoay người, bả vai chỉa vào bên hông cô gái, nhấc lên vai.
"Ách, nặng thế!" Cố Phi nhịn không được nói. Cô gái này dáng người yểu điệu, không thể nặng thế. Vấn đề thì ra là do Cố Phi. Một Pháp Sư yếu đuối, tuy đã cấp 16, nhưng cũng chỉ đa phần cộng điểm Nhanh Nhẹn, Sức Mạnh như thỏa đầu game vô cùng ít ỏi. Việc nâng một người qua vai thế này, vô cùng tốn thể lực.
Cố Phi thở dài, nếu là ở ngoài đời, chỉ một cô gái nhỏ này, đừng nói là khiêng, đem làm túi xách trong tay mang theo đều ngại nhẹ.
Cố Phi trong nội tâm phàn nàn người ta quá nặng, kỳ thật cô gái cũng không chịu nổi. Phần bụng là phần thân thể mềm mại, đem sức nặng cả người đều dồn lên, cái cảm giác này rất khó chịu. Huống chi, khiêng mình đi lại là một Pháp Sư, rõ ràng Sức Mạnh chống đỡ hết nổi, đi lại hết sức miễn cưỡng, chân loạng choạng, thật sự là quá nguy hiểm! Có điều bác sĩ cách nơi này cũng không xa, cô gái cắn răng không có lên tiếng. Một khi yếu thế, đối phương rất có thể sẽ phán một câu: "Sao vậy? Muốn xuống hả? Trước tiên đem 'Hồi ức sương chi' trả lại đi rồi nói tiếp!" Mình đương nhiên là không chịu rồi, cho nên cô gái cũng không muốn rắc rối, nhịn một chút cũng được.
Cô gái dự đoán không sai, Cố Phi vốn là muốn "tra tấn" cô ta một phen. Đường gần? Vậy thì làm cho đường xa ra là được!
Nhưng hiện tại, Cố Phi thiếu chút nữa là chịu hết nổi rồi, hối hận vì phán đoán thể lực chưa đủ. Đừng nói là muốn đi xa, chính mình còn muốn nhanh đến đích.
Trong trò chơi có một nghề nghiệp phụ trợ: Mục Sư.
Chữa bệnh cũng là một loại kỹ năng phụ trợ. Vì người chơi cho nên có một NPC chuyên trị thương miễn phí, cách học viện Mục Sư không xa. Người chơi cấp nhỏ thường rất nghèo, mà lại không có thứ gì có thể chữa thương, bởi vậy lúc bị thương quá nặng, phải về thành tìm bác sĩ trị liệu.
Đây gọi lại "Trạng thái bị thương nặng", không phải HP bị hạ thấp trong chiến đấu bình thường. Loại này chỉ là bị thương nhẹ, chỉ cần rời khỏi chiến trường, nghĩ ngơi một chốc sẽ tăng lại HP cùng hồi phục vết thương. Mà bị thương nặng, không chỉ HP hạ thấp, đồng thời còn hạ thấp lượng máu lớn nhất, loại tình huống này cho dù ngồi nghĩ ngơi cũng không hồi phục như cũ. Quan trọng hơn là bị thương loại này thì đau đớn vô cùng.
Khu vực xung quanh bác sĩ, ngoại trừ tổn thương và đau nhức, còn có máu và nước mắt, nói là tiếng khóc văng khắp nơi cũng không khoa trương chút nào.
Ở khu vực này, khi Cố Phi khiêng cô gái kia từ đường tắt loạng choạng đi ra, cũng không làm ai chú ý. Cảnh này quá bình thường, đa phần người tới nơi này chữa thương, một nửa cũng là do người ta khiêng về.
Thật vất vả tìm được chỗ trống, Cố Phi hướng phía trước vừa nhìn, đám người này còn náo nhiệt hơn chỗ bán chổi ở học viện Pháp Sư nữa, lúc này mới quay đầu hướng về cô gái nói: "Đến rồi, cô ở chỗ này xếp hàng đi. 'Hồi Ức Sương Chi' trả lại cho tôi"
"Nhiều người nhìn tui quá kìa!" Cô gái nháy mắt mấy cái nói. Mỹ nữ đi đến chỗ nào đều bị người ta chú ý, tuy nhiên người nơi này mỗi người đều đau đến nhe răng nhếch miệng, đã không tâm tình nghĩ chuyện khác. Nhưng lợi dụng thưởng thức mỹ nữ để chuyển dời sự chú ý nhằm giảm bớt đau đớn, đây chính là cách mà Quan Vũ thời Tam Quốc dùng khi nạo xương đấy. Nhưng người ta là đánh cờ tương đối cao nhã, còn thưởng thức mỹ nữ là một môn nghệ thuật khác.
Cố Phi lại không nhúc nhích chút nào, xòe bàn tay ra, lạnh lùng nói: "Lấy ra"
"Thật sự có người đang nhìn tui! Ông nhìn bên kia đi!" Cô gái rất sốt ruột, âm lượng cũng cao dần lên, vừa nói vừa chỉ ngón tay. Vốn không có ai chú ý sang bên này, nhưng nghe cô gái gào to, cũng tò mò nhìn sang.
Kết quả mấy người nhìn sang con mắt sáng người, bước nhanh tới. Trong khu vực đông đúc này, bước nhanh như thế cũng không dễ dàng gì à!
"Quả nhiên là nó!" Năm người vừa đi tới gần đã bước nhanh hơn, Cố Phi cũng chưa rõ ràng gì lắm, năm người nọ đã bước tới gần, trợn mắt nhìn.
Cố Phi không biết bọn hắn, bọn hắn trừng mắt cũng không phải nhìn Cố Phi. Nhưng cô gái kia vừa động, lập tức thu hút sự chú ý của họ. Cô ta bắt lấy tay Cố Phi, vừa lắc lắc vừa nói: "Ách, bọn hắn tìm được rồi, chạy mau!"
"Còn muốn chạy!" Năm người động tác nhanh chóng, chớp mắt đã vây quanh hai người.
Móa! Lại bị lừa rồi! Cố Phi dĩ nhiên minh bạch, mấy tên trước mặt cũng là nếm qua đau khổ từ cô gái này rồi. Không nghĩ mình lại bị kéo vào, bị coi như là đồng bọn luôn.
"Mọi người đừng manh động! Tôi không có quen biết cô ta" Cố Phi vội vàng giải thích.
"Không quen? Vậy sao dao găm của tao lại ở trên tay mày?" Một người quát.
Dao găm? Cố Phi khẽ giật mình, mới lưu ý đến tay mình.
Đây là cái mà cô ta quăng qua cho mình, mình còn dùng nó để phóng vào cô ta, sau khi rút ra, vẫn còn cầm trên tay.
Con dao găm này cũng không phải là Hồi Ức Sương Chi, cũng chưa nhìn kỹ. Lúc này hắn mới cẩn thận xem: Nộ Chi Hào Khiếu, lực sát thương còn cao hơn còn cao hơn Hồi Ức Sương Chi, ngoài ra sát thương +5%, tốc độ đánh +5%. So với Hồi Ức Sương Chi thì không bằng, nhưng cũng là một vật phẩm khó gặp. Cố Phi đã minh bạch, con dao găm này khẳng định cũng là bị cô gái này lừa gạt người ta, nhưng ngặt một nỗi, nó lại nằm trong tay mình.
Vừa rồi cô ta còn lắc lắc cánh tay mình, cũng là để đối phương chú ý đến. Con dao găm này không giống Hồi Ức Sương Chi có hào quang dễ phân biệt, nhưng chỉ cần chú ý một chút vẫn có thể nhận ra, huống hồ còn là chủ nhân của món đồ này.
Mình lại bị tính kế, lúc này có nói cũng không thể giải oan được.
"Nhanh, giết ra ngoài!" Cô gái cao giọng thét to, lôi kéo Cố Phi hướng phía trước xông tới.
Như vậy ngược lại sẽ tạo thành thế cục 2 vs 1, đối phương nhiều người, đương nhiên sẽ chia qua trợ giúp. Kết quả lại tạo ra lỗ hổng lớn, cô gái kia lập tức buông tay Cố Phi, lắc mình một cái đã chui ra khỏi khe hở, cũng không quay lại mà vừa chạy vừa la lên: "Tui phải ông trái, gặp ở chỗ cũ!"
Cố Phi cười khổ. Nếu như cô ta sớm nháy mắt ra hiệu, thì mình có thể cùng cô ta bỏ chạy rồi, dù sau cũng tăng Nhanh Nhẹn. Nhưng động thái này của cô ta hiển nhiên là đem hắn vứt bỏ làm người chịu tội thay, cái gì mà tui phải ông trái gặp ở chỗ cũ, đơn giản là làm cho đối phương càng tin tưởng hắn và cô ta là đồng bọn. Cô ta một thân Nhanh Nhẹn, càng dễ chạy thoát, chẳng qua là đem mình chôn ở chỗ này, đem kẻ địch của cô ta quăng qua cho mình. Nha đầu chết tiệt này, thật sự bị cô ta tính kế sắp đặt rồi.
Cô gái kia rất nhanh chạy khỏi quảng trường, chạy rẽ ngoặt vào mấy cái hẻm nhỏ, cuối cùng đem một tên được đối phương phân ra đuổi theo cắt đuôi.
Như là hết sức, cô gái đặt mông ngồi ngay đó. Nâng chỗ bị Cố Phi đâm tổn thương lên, máu đã sớm thấm ướt băng gạc. Cô gái cắn răng, đem băng gạc xé ra, trong nội tâm âm thầm nguyền rủa trò chơi ở những phương diện khác làm cho giống thực tế, mà có nhiều chỗ lại trái ngược lẽ thường. Lại nói mình nặng cân, Pháp Sư chết tiệt. Cô gái thầm mắng.
Từ trong túi móc ra cái băng gạc, đem miệng vết thương lại băng bó lần nữa.
Nếu như chỉ nằm im, cái băng gạc này sẽ phát huy tác dụng, đem thương tổn phục hồi lại như cũ. Nhưng đây chỉ là cái băng gạc cấp thấp nhất, vết thương càng lớn, thời gian trị liệu càng lâu, lúc tại khu trị thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi. Có điều, vì một cái dao găm cực phẩm, nhịn đau chạy xa thế cũng đáng, cái này so với cái gì mà Nộ Chi Hào Khiếu càng ngon hơn. Có điều phải nhanh tay bán một chút. Loại trang bị cấp thấp này, để càng lâu thì giá tiền sẽ càng giảm.
Cô gái nghĩ đến, vịn tường đứng dậy, khập khiễng mà hướng đến chỗ mà cô muốn đến.
Nhà giao dịch.
Cùng nhà đấu giá giống nhau, đều là nơi để người chơi giao dịch với nhau. Nhưng hai chỗ này có điểm khác nhau.
Nhà đấu giá, là chỗ cho người chơi nộp một ít phí tổn, đem đồ vật muốn bán niêm yết giá rồi gửi lên để hệ thống bán hộ. Trong thời gian mà người chơi định trước, người chơi khác có thể tiến hành đấu giá, cuối cùng người trả giá cao nhất sẽ được.
Mà nhà giao dịch, tại đây người chơi có thể dùng tiền thật giao dịch.
Game Online phát triển cho tới hôm nay, vật phẩm ảo bán bằng tiền thật đã không còn là tin tức mới mẻ. Đối với cái này công ty trò chơi cũng không dị nghị. Nhưng bởi vì con đường giao dịch đủ loại, làm cho tính an toàn khá thấp. Cho nên, lần này Thế giới song song trực tiếp cung cấp một chỗ giao dịch tiền thật. Bên trong nhà giao dịch là một dàn máy tính, có thể thông qua máy chủ kết nối trực tiếp với internet. Người chơi thông qua chỗ này để kết nối ngân hàng chi trả tiền mặt.
Mà người bán phải đem vật phẩm của mình giao lên khu triển lãm, sau khi tiến hành thiết lập giá cả, cũng cung cấp số tài khoản ngân hàng. Sau khi làm xong, tin tức sẽ được truyền lên mạng.
Người mua có thể tại Website xem xét tin tức, cũng có thể vào khu triển lãm xem. Xác nhận muốn mua, thì thông qua ngân hàng trên mạng chuyển khoản vào hệ thống, sau đó vào Khu triển lãm nhận vật phẩm. Số tiền sau đó sẽ được chuyển vào tài khoản người bán.
Đây cũng là hình thức giống một số giao dịch trên mạng, có điều là do hệ thống cung cấp, do đó cũng uy tín hơn nhiều.
Cô gái đi vào sảnh giao dịch, đem Hồi Ức Sương Chi giao cho khu triển lãm, bắt đầu trên máy vi tính nhập vào tài khoản ngân hàng, rồi cuối cùng là thiết lập giá.
Bởi vì trò chơi mới mở không bao lâu, thị trường còn chưa chính thức hình thành. Cô gái chỉ có thể bằng kinh nghiệm của mình mà phán đoán giá cả. Cái thanh Hồi Ức Sương Chi này, bây giờ tuyệt đối là vũ khí cao nhất trong trò chơi, không ít đại gia sẽ bỏ tiền vì nó. Cô gái nghĩ nghĩ, trên bàn phím nhập vào 50000. Hít một hơi, đang chuẩn bị ấn xác nhận, bên cạnh một cánh tay duỗi ra cực nhanh, nhấn vào phím ESC, hủy bỏ thao tác.
Cô gái chấn động, xoay đầu lại, thấy Cố Phi mặt như cười mà không phải cười nhìn cô.
"Thứ này, cô chuẩn bị mua nó bằng năm vạn tệ à?" Cố Phi rất quan tâm mà hỏi thăm.