Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Phi đang chạy đến vui vẻ, phát hiện bên kia cũng có người chạy đến gần hướng mình, xoay người lại nhìn xem, chính là Kiếm Quỷ.
“Này!” Cố Phi chào hỏi với Kiếm Quỷ: “Giết đi!”
“Chờ một chút!” Kiếm Quỷ như một làn khói đến chặn ngang trước người Cố Phi.
“Làm sao?”
“Xông tới như vầy, nhất định sẽ đụng phải mai phục.” Kiếm Quỷ nói.
“Vậy thì thật là tốt mà! Đỡ mất công phải tìm, quét sạch trong một lần.” Cố Phi đã sôi trào nhiệt huyết, ý đồ muốn dốc hết sức
“Bình tĩnh chốc đã, tôi biết cậu công kích rất cao, nhưng đối mặt một lần mấy chục kẻ địch, cậu có nắm chắc không?” Kiếm Quỷ hỏi.
“Cậu yểm hộ tôi một chút…” Cố Phi nghĩ đến việc phối hợp cùng Tế Yêu Vũ ngày hôm qua.
“Tôi yểm hộ cậu được một lần, cũng không yểm hộ được lần thứ hai.” Kiếm Quỷ vừa nói, chỉ về bốn phía, “Cậu xem.”
Nơi này xung quanh nhiều chỗ đất bằng, tầm mắt tương đối rộng rãi, đã có thể thấy ở xa xa mấy tiểu đội của dong binh đoàn Mục Vân từ các phương hướng từng kẻ giết tới đây rung động đến cả tâm can. Lại nhìn lên đỉnh núi nhỏ, Vân Trung Mục Địch nhấc cự kiếm lên, chỉ về hướng hai người Cố Phi và Kiếm Quỷ, ý khiêu khích nhìn một cái là hiểu không sót miếng nào.
Lúc này dù cho xông lên diệt được Vân Trung Mục Địch đi nữa, tình cảnh kế tiếp tất nhiên là bị vây ở đỉnh núi, tiến lùi đều không được.
Nhưng Cố Phi vẫn rất vui vẻ nâng lên kiếm Ám Dạ Lưu Quang, tiếp nhận sự khiêu khích của Vân Trung Mục Địch: “Có thể giết bao nhiêu thì tính bấy nhiêu đi!” Nói xong liền bước nhanh tiếp tục xông lên đỉnh núi.
Kiếm Quỷ muốn ngăn, khổ nổi tốc độ không bằng Cố Phi. Mặc dù là một đạo tặc, nhưng giày của Kiếm Quỷ cũng không phải là cực phẩm, dù dùng cả Tật Hành đi chăng cũng không đuổi kịp Cố Phi. Chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi sau lưng hắn.
Vân Trung Mục Địch thấy hai người tiếp tục vọt tới, khẽ mỉm cười, nhưng thủy chung giữ nguyên bất động. Ngay lúc Cố Phi cách mình chỉ còn thiếu hai ba mét nữa, đột nhiên hai tay cùng động, mỗi bên đều cầm một cây cự kiếm giương hai bên hông mình.
“Hai tay kiếm! Là đã chuyển chức chiến sĩ cuồng bạo đấy, cẩn thận!” Kiếm Quỷ ở Cố Phi sau lưng hô lên.
Chiến sĩ cấp 40 sau khi chuyển chức chiến sĩ cuồng bạo, học được cái kỹ năng đầu tiên chính là “Tinh thông hai tay”. Hai tay cầm vũ khí đều có thể phát huy ra lực công kích. Bất quá cũng có một sự khác nhau giữa tay thuận và một tay trái, tay thuận thì vẫn như cũ, mà tay mới bổ sung vào giai đoạn đầu chỉ có thể phát huy ra 20% lực công kích, theo đẳng cấp kỹ năng này tăng lên thì phát huy được bao nhiêu cũng sẽ nâng cao. Mà kỹ năng nào tương tự như loại “Tinh thông pháp thuật”, là không cần người chơi tu luyện độ thuần thục, chỉ có thể đến cấp bậc thích hợp, tìm NPC có liên quan tương ứng trong học viện pháp sư để lên cấp.
Tay không thuận của Vân Trung Mục Địch là tay trái, cấp 40. Nên kiếm tay trái chỉ có thể phát huy 20% lực công kích. Nhưng bởi vì kỹ năng này mà xảy ra sự thay đổi, cũng không chỉ riêng 20% lực công kích ấy thôi.
“Toàn Phong Trảm!” Mặc dù Vân Trung Mục Địch là hai tay đều cầm kiếm buông xuôi hai bên, khác với chiến sĩ bình thường. Nhưng dựa vào động tác, Cố Phi vẫn phán đoán được đây là chiêu gì.
Đối với việc chiến sĩ sẽ dùng một chiêu này hắn không có bất kỳ ngạc nhiên gì, hắn bất ngờ chính là thời cơ Vân Trung Mục Địch sử dụng.
Nhiều lần giao thủ cùng chiến sĩ cho tới nay, Cố Phi đã không lựa chọn tư thái phòng ngự với Toàn Phong Trảm nữa, hắn sẽ lợi dụng ưu thế tốc độ và công kích cao của mình, khi nhìn đến đối phương muốn dùng chiêu này liền đoạt trước một bước xuất thủ trực tiếp giết họ trong nháy mắt. Nhưng giờ phút hiện tại, Vân Trung Mục Địch cách hơn ba mét liền phát động Toàn Phong Trảm, khoảng cách này khiến Cố Phi không cách nào công kích được hắn ta.
Chỉ nhờ một xíu chi tiết nhỏ như vậy, đã quyết định được cao thủ và tay mơ có gì khác biệt. Bao nhiêu chiến sĩ ở dưới tay Cố Phi căn bản không có cơ hội phát động Toàn Phong Trảm, nhưng lúc này Toàn Phong Trảm của Vân Trung Mục Địch đã cuốn lên thành cơn lốc.
Mà “Tinh thông hai tay” mang đến sự thay đổi, nhìn từ tình huống sử dụng Toàn Phong Trảm càng thể hiện ra một cách rất trực quan.
Giơ ngang song kiếm để phóng ra Toàn Phong Trảm, tốc độ nghiễm nhiên nhanh và mạnh hơn Toàn Phong Trảm thông thường những gấp đôi.
Hồi trước cũng có người chơi chú ý tới điểm này, sẽ thử dùng hai tay cầm vũ khí để sử dụng Toàn Phong Trảm, nhưng do một tay trong đó không có lực công kích, cho nên một khi vũ khí trên tay còn lại xoáy chém vào đối thủ, không nói đến việc không cách nào tạo thành tổn thương gì, nếu xui xẻo ngược lại sẽ bắn đối thủ ra ngoài. Công kích một tay kia cũng lãng phí rồi.
Nhưng hiện tại, hai tay cũng có tổn thương, Toàn Phong Trảm giờ mới tính là chân chính phát huy ra ưu thế hai tay.
Đồng tử Cố Phi kịch liệt co lại. Hắn trong chớp mắt cũng đã đoán được: Toàn Phong Trảm tăng tốc độ xoay tròn lên gấp đôi, hắn không ngăn cản được!
Suy nghĩ chỉ như tia chớp xẹt qua nhanh vọt, Cố Phi biết rõ không thể ngăn cản, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết, vẫn vung kiếm ra ngoài cản lại.
Đau nhức!
Một kiếm này quả nhiên cản không. Toàn Phong Trảm đã giành trước một bước lau qua trên người Cố Phi. Bất quá ngay sau đó một thanh âm “keng” vang lên, công kích của một kiếm khác đã chém lên trên kiếm Ám Dạ Lưu Quang, Cố Phi “vèo” một cái bị đẩy lùi ra ngoài.
Kiếm Quỷ bước dài một bước xông về phía Cố Phi bay ra, yểm hộ ngay bên cạnh hắn.
“Tôi còn chưa có chết.” Cố Phi sau khi tiếp đất kinh ngạc.
“Công kích của kiếm tay trái chỉ có 20% tổn thương.” Kiếm Quỷ nói cho Cố Phi, thời gian chung đụng lâu như vậy, mấy người trong dong binh đoàn đều biết Cố Phi không giống bọn họ thường xuyên đi nghiên cứu thiết đặt của trò chơi gì cả.
Cố Phi thở phào nhẹ nhõm. Coi như không nghiên cứu thiết lập của trò chơi, nhưng chơi lâu rồi, đối với một vài nguyên lý cơ bản trong trò chơi cũng tính vẫn hiểu được. 20% tổn thương, nếu nó cũng có thể giết người, vậy thì lực công kích của chiến sĩ kia không khỏi quá đáng quá rồi.
Hai người không có thời gian dư thừa thảo luận cái vấn đề này. Trên đỉnh đầu ánh lửa chợt hiện, dưới chân cũng dần dần ấm lên. Còn có tiếng xé gió “vù vù” bên tai không dứt.
“Tránh mau!” Hai người đồng thanh kêu rồi cùng trượt bước sang bên cạnh.
Thiên Hàng Hỏa Luân, Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, Thư Kích, Nhị Liên Tiễn, Truy Tung Tiễn…
Các tiểu đội đã tiến vào phạm vi công kích, chức nghiệp công kích tầm xa đã bắt đầu phát uy.
Hai người né qua xong đợt thứ nhất, nhưng đợt thứ hai thứ ba đã theo nhau mà tới, trên bầu trời vòng lửa xuất hiện liên tiếp, loại phương thức Thiên Hàng Hỏa Luân bị Cố Phi khinh bỉ là năm hoàn hồi trước, lúc này phối hợp thoả đáng, vậy mà có hiệu quả gia tăng phạm vi công kích vô cùng.
Cố Phi bằng vào tốc độ di động cao vượt trội khó khăn lắm mới tránh thoát, Kiếm Quỷ lại không may mắn như vậy, bị một cái Thiên Hàng Hỏa Luân đập vào người. Bất quá người chơi bình thường rốt cuộc không có thương tổn pháp thuật cao vọt như Cố Phi hoặc Phiêu Lưu, một cái Thiên Hàng Hỏa Luân không đến nỗi có thể giết ngay được.
Kiếm Quỷ trên người mang tia lửa chưa tắt, bước nhanh đuổi theo Cố Phi.
“Như vầy không được, chia nhau đi. 156, 217, anh từ cái hướng kia xông ra.” Kiếm Quỷ bỏ lại những lời này xong, dùng Tật Hành đã xông về một đầu khác.
Bây giờ trên đỉnh đầu vòng lửa đã lại bắt đầu xuất hiện, Cố Phi vội vàng liều mạng chạy như bay. Nghĩ đến việc mình dùng chiêu này không biết giết qua bao nhiêu người, bây giờ lại bị nó ép chạy đông trốn tây, đây chính là báo ứng nhân quả trong truyền thuyết sao?
Cố Phi vừa chạy vừa chú ý tình huống vòng lửa trên đỉnh đầu, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng: “Kết thúc rồi!”
Thời gian mình đang chạy một đoạn thì hai cái vòng lửa đều đã đang ngâm xướng xong xuất hiện, lúc mình chạy đến nơi đó, hai cái vòng lửa vừa vặn hạ xuống. Vòng lửa không giết người ngay là thật, nhưng tiếc là Cố Phi không phải đầy máu… Chuyến đi này, dữ nhiều lành ít.
Đoàn đội cùng cao thủ chung quy là không giống nhau. Công kích pháp thuật tính toán trước thời gian và địa điểm rơi, đạo lý này cũng không chỉ Cố Phi hiểu. Hơn nữa người ta người đông thế mạnh, việc phối hợp lại tính toán trước thời gian và địa điểm rơi không cần quá chính xác cũng có người bổ sung thêm, cuối cùng cũng tính chôn Cố Phi được rồi.
“Bực mình quá!” Cố Phi suy nghĩ đến Ngự Thiên Thần Minh ngoài sân còn mặt đầy mong đợi chờ hắn báo thù cho bọn họ, kết quả mình chết còn chật vật hơn họ nhiều.
Tuy đã biết pháp thuật tất trúng, Cố Phi vẫn cứ ôm một chút hy vọng xông về ngoài vòng lửa kia. Có lẽ ăn vòng lửa ấy xong mình vẫn sẽ còn có một tia máu nhỉ? Bấy giờ Cố Phi nắm suy nghĩ chờ mong cuối cùng, đang chờ tuyên bố kết quả đây này, đỉnh đầu vậy mà chậm chạp không thấy động tĩnh.
Một đoạn thời gian ngắn ấy, Cố Phi đã thoát khỏi phạm vi pháp thuật.
Mờ mịt mà quay đầu nhìn xem, lập tức ngẩn ra.
Kiếm Quỷ dùng Tật Hành, cũng không đi phá vòng vây, ngược lại là hứng một cái Thiên Hàng Hỏa Luân xông vào trong trận pháp sư phe đối phương, thành thạo chiến đấu và thời cơ dùng kỹ năng, trong nháy mắt đánh ngã hai tên pháp sư, cái Thiên Hàng Hoả Luân vốn nên đập về phía đỉnh đầu Cố Phi đã bị cắt đứt như thế.
Ngay sau đó pháp sư phe đối phương tản ra tứ hướng tránh né. Cung tiễn thủ hàng sau phát động tấn công, Kiếm Quỷ thành đối tượng làm bia sống, rốt cuộc cũng không thể tránh được đối phương đồng loạt công kích, hóa thân thành ánh sáng trắng đi mất.
“Nghe Công Tử chỉ huy…” Kiếm Quỷ trước khi biến mất gửi tin nhắn riêng cho Cố Phi.
Cố Phi ngẩn người. Trong kênh chat dong binh đoàn có tin nhắn của Hàn Gia Công Tử đã lại lần nữa gửi tới: “Hướng 164, 189… ”
Cố Phi lần này không để ý tới việc suy nghĩ nhiều gì anữa, tiến về phía hướng ấy.
“174, 201.”
“189, 176.”
“201, 176.”
…
Hàn Gia Công Tử báo ra tọa độ cơ hồ là lấy phương thức spam lấy kênh chat chớp động liên tục, Cố Phi không ngừng biến đổi phương hướng quãng đường chạy. Truy binh sau lưng bởi vì vấn đề tốc độ bị Cố Phi bỏ rơi càng ngày càng xa, còn đối với việc phía trước muốn tiến hành bao vây hắn, ở dưới sự chỉ đường của Hàn Gia Công Tử đã bị Cố Phi lách qua từng cái rồi.
Vân Trung Mục Địch cũng không có tự mình dẫn đội, hắn ta vẫn đứng ở đỉnh núi nhỏ chú ý hướng Cố Phi đi, chỉ huy đuổi theo chặn lại. Nhưng hắn ta càng nhìn đoạn đường chạy của Cố Phi, càng cảm thấy khó hiểu. Đoạn đường này vừa chạy vừa đổi hướng, có hoàn toàn chặn đường trước mặt, cũng có núp chỗ khuất vây bắt. Ở kiểu đồng bằng rộng rãi thế này, tầm mắt nhìn được hầu hết, Cố Phi thấy đầu xa có người rồi tránh đi còn có thể hiểu. Nhưng giờ phút này có mấy nơi muốn chặn Cố Phi rõ ràng cho thấy là không biết đến được. Nhưng mà, tên đó vẫn luôn thành công vòng qua né đi từng đội.
Đây… nhất định là có người trong bóng tối chỉ huy mà!
Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Vân Trung Mục Địch lại là “có nội gian”. Hắn hoài nghi những lời chỉ thị của mình trong kênh chat dong binh đoàn bị tiết lộ cho đối phương biết. Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, nếu như là như vậy lúc trước hai người kia nếu đã biết thì làm sao liều lĩnh mà xông về đỉnh núi muốn giải quyết mình cơ chứ?
Đỉnh núi có một trận gió lướt qua, rừng núi chung quanh rì rào kêu vang. Vân Trung Mục Địch đột nhiên liếc về phía đồi nhỏ đối diện. Cái đồi kia mặc dù không cao bằng chỗ mình đứng, nhưng bị rừng cây bao trùm. Nếu như là ở ngọn cây… tầm mắt mặc dù không cao bằng chỗ mình, nhưng muốn để thực hiện việc chỉ huy tổng quan toàn cục cũng không phải việc khó đâu!
Hoá ra thế! Vân Trung Mục Địch ngạc nhiên mừng rỡ với phát hiện của mình, lập tức ra lệnh: “Tiểu đội thứ ba, thứ bảy, tụi bay đi vào trong rừng cây trên đồi gần đó, bên trong còn có một người. Chắc hẳn ở đỉnh núi, trên cây. Mau lên!”
Tiểu đội thứ ba, thứ bảy lĩnh mệnh, vọt tới hướng rừng cây trên đồi ấy.
Hàn Gia Công Tử trên ngọn cây thấy hai chi đội ngũ đột nhiên quay hướng xông vào rừng cây bên chỗ mình, hắn vừa tiếp tục chỉ huy Cố Phi, vừa tự lẩm bẩm: “Chà, rốt cuộc phát hiện rồi sao…” Tỷ số hiện tại, 6 vs 4.
ps: chương này ngắn ~ hôm nay còn 1c ~