Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Thất Nguyệt, Liễu Hạ với mấy cô gái có tốc độ khá nhanh chạy tới nơi này, cũng lượn một vòng như Tế Yêu Vũ vậy, đương nhiên cũng giống nhau không thu hoạch được gì.
“Tôi vào trong rừng cây xem sao.” Liễu Hạ nói.
Cố Phi cảm giác được mấy thằng xung quanh mình đang kích động. “Người đẹp muốn qua đây rồi!” Bọn họ truyền nhau mấy lời này.
Trong rừng cây mờ tối chảy xuôi một loại ánh sáng dục vọng dụ dỗ loài người phạm tội.
Đám người này, chẳng lẽ sẽ… Cố Phi giật mình. Trong trò chơi hẳn đã không thể làm như thế cơ mà… Chẳng lẽ là, trong cuộc thi PK thế này sẽ tách khỏi quy định cứng nhắc thường ngày của trò trơi, có thể đánh vỡ luật cấm phát động công kích xác thịt?
“Chờ một chút, chờ thêm người rồi chúng ta cùng vào, coi chừng trong đó có mai phục.” Thất Nguyệt ngăn lại Liễu Hạ.
Liễu Hạ dừng bước, Hoả Cầu và mấy anh em của cậu đều trưng ra vẻ mặc thất vọng.
“Các cậu đang muốn làm gì thế?” Cố Phi nhỏ giọng hỏi.
“Cuộc thi PK mà!” Hoả Cầu nhỏ giọng đáp.
Đám người này còn nhớ đây là đang trong cuộc thi hay sao! Cố Phi cảm khái, cuối cùng nhỏ giọng nhắc nhở: “Tôi cũng là công hội đối địch đấy!”
Hoả Cầu rất kinh hoàng mà nhìn Cố Phi: “Tuý ca, chúng ta không hề có hứng thú với đàn ông…”
“Con mẹ cậu!” Cố Phi lập tức bực bội!
Lúc này bên cạnh có một người phát ra tiếng cười khẽ: “Ha ha, năm đứa đám Tiểu Ly Tử ngủm hết rồi.”
Hoả Cầu đắc ý: “Năm thằng đó đần chết đi được, cô gái đó mà cũng không nhận ra. Người ta chính là Tế Yêu Vũ, thế mà bọn họ cũng dám chọc. Trước khi tán gái không chịu thu thập tình báo, họ đáng đời đi lên liền bị diệt.”
“Đúng đó, đúng đó!” Mấy người khác cùng nhau cười trên sự đau khổ của người khác.
Quan hệ trong công hội này thật là hoà hợp vặn vẹo đến kì lạ mà! Cố Phi cảm khái. Mà đây còn đang trong trận thi PK, phe bên mình bị giết mất năm tên, lại thấy đám bên Hoả Cầu thế mà hận không được khui rượu mở tiệc chúc mừng. Không thể không thừa nhận, đây cũng là một trong nhóm người chỉ thích vui thôi, thắng bại cuộc thi đối với họ mà nói chỉ sợ là không coi vào trong mắt. Tâm tư của đám người bọn họ, chắc hẳn chính là gặp được cô gái trong lòng rồi để lộ chút bản lĩnh của mình ra là đã tốt rồi!
Đó là một nguyện vọng thật thuần khiết. Cố Phi không tránh khỏi nở một nụ cười. Loại chuyện như thế này hắn đã thấy nhiều rồi! Nó có liên quan đến nghề nghiệp ngoài đời của hắn. Tiết học thể dục bình thường, học sinh nam và nữ sẽ tách ra để tập luyện, mà đám nam sinh kia nếu đến thời điểm cùng xuất hiện với một cô gái, người nào người nấy sẽ giống như ăn phải thuốc lắc vậy. Dũng mãnh, ngoan cường, bất khuất không từ bỏ.
Trạng thái đó chính là dù có để bọn họ chạy mười ngàn mét cũng sẽ không có người than mệt, dẫu có chết cũng không kêu.
Đám người này… Cố Phi trong lòng thầm thì, mà mấy cô gái bên Trọng Sinh Tử Tinh càng ngày càng tụ lại nhiều. Lục Nguyệt Vũ và Lạc Lạc là hai cô gái tốc độ chậm chạm nhất cuối cùng cũng đến nơi. Tức là Trọng Sinh Tử Tinh đã tập hợp hoàn tất ở đầu bản đồ này.
“Khà khà, tôi biết hai cô kia!” Hoả Cầu đắc ý nói.
“Cô nào, cô nào?” Mọi người kinh ngạc.
Hoả Cầu cẩn thận chỉ về Lục Nguyệt Vũ và Lạc Lạc: ‘Chính là cô đó, còn cô kia nữa!”
“Chà, không tệ đâu! Cậu làm sao quen được hả!” Mấy người thán phục. Chính giữa một đám con gái mà có thể biết được một hai người đã không tệ rồi, Hoả Cầu lại quen được hai cô có vẻ ngoài xinh xắn trong số đó, đây quả thực là vĩ nhân.
“Nhờ phúc của Tuý ca.” Hoả Cầu nói.
Mấy người bừng tỉnh. Vĩ nhân coi là cái gì chứ? Đây là một người có thể quen biết toàn bộ hơn 50 người, đây nhất định cmn chính là thần. Vị thần mà quay về có thể thắp nhang cung phụng.
Cố Phi vậy mà có chút lúng túng: “Đâu có, đừng nói như vậy.”
“Kìa kìa! Các cô ấy dường như sắp vào rừng rồi.” Một người nói.
Cố Phi thò đầu xem thử. Quả nhiên, các cô đã tổ chức nhân thủ xong xuôi, chuẩn bị tới trong rừng này thăm dò một phen. Lục Nguyệt Vũ bước dài đi ở trước nhất.
Lục Nguyệt Vũ tuy có chút ngốc, nhưng mà cô ấy đối với những người chơi nam không có ý tốt cùng người chơi nữ cũng không có tí thiện cảm. Điều này từ mới ban đầu Cố Phi biết cô ấy cũng đã biết, khi đó Lục Nguyệt Vũ thậm chí còn không tiếc nhận mình là đồng tính luyến ái. Mặc dù lời nói dối rất vụng về, nhưng cơ bản cũng thể hiện ra quyết tâm không hy vọng bị người chơi nam quấy rối của cô.
“Đều tới rồi.” Mấy người kích động, trong đó còn kèm theo tia hồi hộp. Khiến Cố Phi thực không sờ ra tâm lý của đám người này là thế nào.
“Này, các cậu không chạy sao?” Cố Phi hỏi.
“Chạy cái gì chứ, đang chờ giây phút này.” Hoả Cầu nói.
Cố Phi hơi mù mờ, tính cả Hoả Cầu, đám này ở đây tổng cộng chỉ sáu người, chả lẽ bọn họ đều là cao thủ à?
Đang nghĩ ngợi, Lục Nguyệt Vũ đi đầu đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi: “Á!”
“Sao thế?” Sau lưng Tiểu Vũ có mấy cô gái vội vàng vọt tới, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng kêu “Á á á” bên tai không dứt.
“Làm sao làm được?” Cố Phi ngẩn ra.
“Là cạm bẫy.” Hoả Cầu nói với Cố Phi.
“Mau ra tay đi Hoả Cầu.” Mấy người kia nóng nảy nói với Hoả Cầu.
“Tới ngay!” Hoả cầu vênh váo hò hét chạy ra từ sau thân cay, vô cùng tiêu sái mà phất tay chào về hướng các cô gái: “Mấy người đẹp, chào mấy cô!”
“Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, khởi!” Hỏa Cầu giả bộ soái ca xong, lập tức tiến hành ngâm xướng. Trong khoảng khắc ấy ngọn lửa dấy lên trong rừng rậm. Mấy cô gái khác và Lục Nguyệt Vũ đều bị bao bọc trong đấy.
“Tuý ca, mau rút lui!” Hoả Cầu lôi kéo Cố Phi, năm người khác lúc này đã sớm lùi về sâu trong rừng rậm rồi. Các cô gái phía sau, cuống cuống bận rộn né ra khỏi phạm vi công kích của Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, mấy cô mục sư xông lên liều mạng dùng Hồi Phục Thuật cho họ. Cố Phi đi theo Hoả Cầu chui sâu vào rừng, trong lòng mờ mịt một mảnh: “Đây là sao? Mình thế này coi như đã phản bội rồi hả?
Đám người bên Hoả Cầu tựa hồ là sớm có kế hoạch, đến một địa phương nào đó liền dừng bước lại. Năm người kia xoay người ngồi rạp xuống đất lại bận bịu làm việc đặt bẫy, Hoả Cầu đồng thời thuyết minh cho Cố Phi nghe: “Đó là kỹ năng cấp 40 của cung tiễn thủ sau khi chuyển chức thành Tiềm Phục Giả: Cạm Bẫy Săn Bắt.”
“Tôi thích cái từ “săn” ấy.” Một tên vừa mới bố trí cạm bẫy vừa ngẩng cầu cười đểu nói.
“Xí, có gì đặc biệt hơn người chứ, chỉ có thể hạn chế đối phương di chuyển vài giây, một chút lực sát thương cũng không có.” Hoả Cầu khinh bỉ.
“Mẹ nó, bằng không thì cái pháp thuật dở ẹt cùa mày có thể bắn trúng à?” Năm người đồng thời ngẩng đầu mắng mỏ.
Cố Phi thật kinh ngạc. Hắn luôn luôn không có coi người của công hội nhỏ thế này thì có thể làm được chuyện gì, không nghĩ tới đối phương đều cấp 40 còn hoàn thành chuyển chức. Đẳng cấp bây giờ có thể đạt tới 40, kia đều là kẻ chơi cả đêm lẫn ngày. Loại người bình thường ban ngày đi làm, buổi tối tan tầm mới có thời gian chơi trò chơi thì đẳng cấp cơ bản đều thuộc trình độ như các cô nương Trọng Sinh Tử Tinh kia.
Game online quả thật là một thế giới không phân biệt được tầng lớp, người thô bỉ cũng có thể ở chỗ này tạo nên thành tựu. Cố Phi nhìn mấy người trên đất táy máy tạo cạm bẫy săn gái, trừ “thô bỉ” ra thì thật không nghĩ tới từ nào để hình dung được nữa.
“Tốt rồi!” Năm người lần lượt đứng dậy, lại có năm cạm bẫy thiết trí xong.
Cố Phi tiến lên quan sát một chút. Ẩn giấu ở trong bụi cỏ cành khô lá rụng có năm đồ vật nhìn như cái bẫy chuột. Đây cũng chính là do trong rừng không đủ ánh sáng, trên đất lại bừa bộn, nếu bạn đem cái bẫy này bố trí ở trên đường thành Vân Đoan, đứa nào đạp trúng tuyệt đối là người đui.
Nhìn thấy ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Cố Phi, mấy người họ hơi ngại ngùng mở miệng giải thích: “Kỹ năng cạm bẫy nếu độ thuần thục càng cao, độ ẩn náu mới càng tốt, uy lực cũng càng mạnh. Chúng tôi đều mới học xong không bao lâu.”
“Ồ…” Cố Phi đáp một tiếng.
“Được rồi, mau núp đi.” Mấy người trốn sau thân cây. Hoả Cầu lại kéo Cố Phi đến bên cạnh mình.
“Các cậu thế này không thể giết chết người ta đâu! Năm người các cậu vừa rồi tại sao không phóng tên hả?” Cố Phi hỏi. Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm của Hoả Cầu hiển nhiên không đủ lực công kích, không thể nào tạo thành kết quả giết trong nháy mắt được. Nhưng nếu như năm người họ đồng thời bắn một lượt mà nói, kết quả sẽ khác liền. Mặc dù đã chuyển chức cấp 40, nhưng kỹ năng trước cấp 40 vẫn giữ nguyên, trên thân năm người họ còn đang khoác cung đấy!
Không nghĩ tới lời này vừa nói ra thì sáu người cũng hết sức khiếp sợ: “Bắn chết các người đẹp? Tuý ca anh điên rồi sao?”
“Ấy, bắn chết người đẹp…” Có một người dùng giọng hết sức mập mờ lập lại những lời này một lần. “Ha ha ra thế!” Năm người khác đều tà ác vô cùng cười phụ hoạ mấy tiếng. Sau đấy lập tức trở về vẻ mặt khiếp sợ, tiếp tục nhìn Cố Phi.
Dâm đãng, thật sự quá dâm đãng mà! Cố Phi kêu gào.
Hoả Cầu thì đổi một vẻ mặt nghiêm túc mà nói với Cố Phi: “Tuý ca, bọn tôi không muốn làm mấy người đẹp ngủm đâu, chỉ là muốn chơi đùa với các cô ấy một chút.”
“Đi săn người đẹp. Hì hì!” Một người nói.
Cố Phi cuối cùng cũng hiểu được, đây chính là một nhóm người có hứng thú đặc biệt. Nếu muốn nói lòng dạ xấu xa thì ngược lại không có, nhiều lắm cũng chỉ là ngắm gái đẹp chút để tự an ủi, rồi tưởng tượng vài thứ chút chút.
“Quên mất!” Hoả cầu đột nhiên nhớ ra cái gì. “Tuý ca anh luôn đi theo tụi tôi như vầy, không phải sẽ không lấy được điểm tích luỹ sao?”
Cố Phi rất vui mừng, Hoả Cầu cuối cùng tính ra còn nhớ Cố Phi tới đây là để làm gì.
“Như vậy đi!” Hỏa Cầu nói, “Tôi đem chỗ nhóm mấy tên khác nói cho anh biết. Anh đi dùng bọn họ lấy điểm đi!”
Cố Phi kinh ngạc, đây thực trần trụi bán đứng đấy nhé! Chẳng nhẽ không sợ những anh em khác có ý kiến với cậu hay sao?
Kết quả năm anh em của Hoả Cầu cùng thốt lời khen ngợi: “Chủ ý này hay đấy! Tuý ca anh dẫn Tế Yêu Vũ đi luôn đi, xử lý sạch tụi nó!”
“Xí, Tuý ca căn bản không cần người giúp, một người là có thể giải quyết hết.” Hoả Cầu nói.
“Phải không…” Năm người không có nói nhiều lời. Cố Phi có thể trà trộn vào công hội nữ, đây đúng là đáng giá ngưỡng mộ hết sức. Nhưng nếu nói đến phương diện thực lực, Cố Phi bây giờ là cấp 39, so với bọn họ còn thấp hơn một cấp. Ở phương diện này bọn họ đối với Cố Phi không có chút cảm xúc tôn kính gì.
“Hừ. Tụi mày biết cái đếch gì!” Hỏa cầu khinh thường năm người, kéo Cố Phi qua mà nói: “Tuý ca, anh xem, bọn họ theo thứ tự là ở…”
Các thành viên của Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh cơ bản đều là năm sáu người một tổ, tìm nơi mai phục chuẩn bị đùa giỡn một vài cô gái lạc đàn. Hoả Cầu miêu tả bản đồ, bán đứng bọn anh em nhà mình từng cái một hết thảy xong, mặt đầy mong đợi nhìn Cố Phi: “Tuý ca, liền nhờ anh rồi.”
“Như vầy được không? Để họ biết không tốt đâu?” Cố Phi nói.
“Tuý ca anh nói bọn họ biết làm gì?” Hoả Cầu kinh ngạc.
“…”
“Tới kìa, tới kìa. Mấy người đẹp lại đến!” Tên nào đó hưng phấn hô.
“Ồ, Tuý ca mau đi đi, chúng tôi tiếp tục đi săn đây.” Hoả Cầu trở về chỗ đứng của cậu ta. Sáu người chuyên chú đánh giá hướng đi của mấy cô gái.
Cố Phi thở dài rời đi. Thì ra đây là mượn đao giết người. Bản thân mình không phải là bị giết, cũng không phải người mượn đao, mà mình trực tiếp là cây đao kia…