Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Cố Phi, ba người liền vội vàng giải thích: “Không như cậu nghĩ đâu, bọn tôi chỉ tò mò nên hỏi thăm thôi. Không có thực sự bán đứng cậu.”
“Kỳ thực bán cũng không sao cả.” Hữu Ca nói, “Chốt mở kết bạn của Thiên Lý vẫn đang đóng đi?”
“Anh bán rồi?” Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương hỏi Hữu Ca.
“Sao có thể chứ!” Hữu Ca nói, “Mới chỉ có 20 đồng vàng…”
“Đây chỉ là giá cung cấp tên thôi, các cậu xem, nếu như chúng ta dẫn người đến gặp bọn họ, giá cả chắc sẽ tăng cao đi?” Chiến Vô Thương nói.
“Tăng là cái chắc.” Ngự Thiên Thần Minh liên tục gật đầu.
Vì thế mọi người nhìn về phía Cố Phi cực kì nóng bỏng, giống như là tìm được một món trang bị cực phẩm đáng giá hết sức.
“Chia ba bảy đi! Anh cầm bảy, ba người chúng tôi cầm ba là được.” Ngự Thiên Thần Minh đề nghị.
Sắc mặt Cố Phi lạnh lẽo.
“Người ta tìm cậu vất vả như vậy, cho bọn họ một cơ hội đi chứ!” Chiến Vô Thương nói.
Cố Phi cũng không cố gắng giấu suy nghĩ trong lòng, thế nhưng trong lúc bất chợt mình lại biến thành một cuộc làm ăn, cảm giác bản thân thực thấy quái dị. Hơn nữa còn có một đám bạn xấu như thế này thực lòng muốn đẩy hắn đi bán, thật sự quá khó để chấp nhận.
“Đừng làm loạn!” Cuối cùng Hàn Gia Công Tử cũng lên tiếng.
Hử, trên vấn đề nguyên tắc mà người này lại đứng vững sừng sững không dời nha! Cố Phi đang không biết trả lời như thế nào về ý đồ thuyết phục của đám Ngự Thiên Thần Minh, Hàn Gia Công Tử giúp hắn giải vây, khiến hắn thật lòng vui vẻ.
Hàn Gia Công Tử thong dong điềm tĩnh, ung dung chậm rãi nói: “Hiện tại chỉ có hai công hội coi trọng Thiên Lý mà thôi, chờ cuộc thi PK tiếp tục về sau, công hội để ý hắn dám chắc sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó dễ dàng nâng giá lên cao hơn đấy!”
Cố Phi: “…”
“Có lý đó!” Chiến Vô Thương đập bàn khen ngợi.
“Thiên Lý, biểu hiện tốt hơn nhá!” Ngự Thiên Thần Minh nóng bỏng chờ đợi.
“Các cậu xem xem phí gặp mặt này chúng ta nên thu bao nhiêu mới thích hợp hả?” Hữu Ca đã bắt đầu hành động thực tiễn.
“Hey!” Cố Phi cảm thấy những người này coi hắn làm người chết lâu quá đáng rồi.
“Tên thôi đã hai ba chục, gặp mặt ít nhất cũng phải năm sáu chục đi?”
“Năm sáu chục? Ít nhất 100! Anh đừng sợ đắt, đây là còn chưa giảm giá cơ! Anh nghiên cứu tâm lý mấy đám lão đại công hội kia, ở trong lòng bọn họ thì nhân tài như Thiên Lý là rất hiếm thấy đó. Đã bằng lòng ra hai ba chục đồng vàng để mua cái tên, tôi thấy sẽ không để ý móc ra 100 mua một lần gặp đâu.”
“Ài, tôi cũng thấy thế đấy! Bọn họ gặp Thiên Lý một lần, không đến mức một lần liền có thể thuyết phục Thiên Lý đi? Chỉ cần không có thêm bạn, bọn họ muốn hẹn Thiên Lý, đều phải thông qua chúng ta, như vậy thì có thể lại thu thêm một lần phí nữa. Nếu như Thiên Lý từ chối bọn họ mười tám lần, thì chúng ta chẳng phải phát tài luôn rồi?”
“Suy nghĩ của cậu hơi viển vông đấy! Thế thì người ta dễ dàng nhìn ra chúng ta trắng trợn dùng phương thức này kiếm tiền rồi.”
“Không sai. Cho nên sắp xếp gặp mặt giả bộ ở dưới tình huống Thiên Lý không có phát giác, vậy thì người ta mới không nghĩ nhiều được!”
“Ừ, nếu để cho bọn họ biết chúng ta đang dùng phương thức này kiếm tiền, sẽ làm chúng ta có vẻ rất xấu xa!”
“Các người còn biết mình xấu xa? Tôi kiên quyết phản đối!” Cố Phi kêu.
Vẻ mặt mấy người cổ quái, sau một hồi im lặng thì Hữu Ca nở nụ cười: “Ha hả, chúng ta là đang nói đùa thôi, cậu xem là thật à!”
Cố Phi nghiêm túc quan sát kỹ mỗi người một lần, Chiến Vô Thương, Ngự Thiên Thần Minh đều đắp vẻ mặt cười to không dừng được mà nói: “Đùa thôi, đùa thôi!”
“Tôi có việc đi trước, lát nữa gặp nhé! Không sao chứ?” Cố Phi nhìn về phía Hàn Gia Công Tử. Nguyên nhân bởi vì thời điểm này thường là giới thiệu một chút tình báo về đối thủ trận sắp tới.
“Không sao!” Hàn Gia Công Tử trả lời. Dong binh đoàn đối thủ của họ hôm nay rất yếu, căn bản không cần phí thời gian chuẩn bị.
Thế là Cố Phi chào tạm biệt cùng mấy người, rời đi trước.
Trong phòng mọi người đều trầm mặc, Ngự Thiên Thần Minh tự tay vén rèm nhìn ra ngoài.
“Đã đi chưa?” Một lát sau Chiến Vô Thương hỏi.
“Đi rồi!” Ngự Thiên Thần Minh gật đầu.
“Mọi người xem. Chuyện chúng ta buôn bán tin tức, vốn không nên để Thiên Lý biết.” Hữu Ca lên tiếng, “Thử liên lạc với Vân Trung Mục Địch và Nghịch Lưu Thượng Nhi coi, đến lúc cần gặp mặt thì gọi Thiên Lý đến. Vậy không phải đơn giản sao!”
“Hiện nay số công hội biết đến sự lợi hại của Cố Phi không nhiều. Nhưng bọn họ không biết, chúng ta có thể tuyên truyền mà! Vả lại việc họ tìm kiếm Thiên Lý đã làm cho dư luận xôn xao, tôi đoán những người khác cũng đang rất tò mò. Tuy rằng Đối Tửu Đương Ca và Nghịch Lưu Thượng Nhi không hy vọng người khác biết công hội của họ đang tìm kiếm nhân tài. Nhưng mà giấy làm sao gói được lửa, mọi người nghĩ đi, tôi nói có đúng không?” Hữu Ca nói.
“Nếu như không phải do tôi nói, các cậu sẽ biết sao?” Hàn Gia Công Tử cười nhạt.
“Anh không nói. Người khác cũng sẽ nói, hơn nữa những người đi hỏi thăm tin tức ở thành này quá nhiều, người tinh ý một chút sẽ phát hiện ra có hai công hội đang tìm một người. Bọn họ sẽ ý thức được đây là một Pháp Sư khá mạnh. Chúng ta chỉ cần thúc đẩy một chút, không cần Thiên Lý tỏa sáng trong vòng đấu đối kháng. Riêng chuyện hắn giúp Trọng Sinh Tử Tinh đi đến bước này thôi cũng đã đủ rồi.” Hữu Ca tiếp lời.
“A, Hữu Ca ơi là Hữu Ca. Anh còn xấu xa hơn tôi tưởng tượng nhiều!” Ngự Thiên Thần Minh cảm khái.
“Đêm nay tôi sẽ lên diễn đàn mở mấy chục thread phân tích, đảm bảo ngày mai mọi người sẽ biết chủ ý của công hội Đối Tửu Đương Ca và Vân Mục.” Hữu Ca không quan tâm nói tiếp.
“Đến lúc đó công hội Tung Hoành Tứ Hải còn không xen vào? Thực lực của họ cùng Đối Tửu Đương Ca vốn khó thể nhận định ai mạnh ai yếu. Tất cả chỉ vì bên nào cũng không có một phần tử siêu bá đạo, ai lôi kéo được Thiên Lý, người đó sẽ là công hội mạnh nhất thành Vân Đoan. Tôi nghĩ tất cả các công hội cấp bốn trở lên sẽ ra tay liền.” Hữu Ca phân tích.
“Vậy triển liền thôi!” Chiến Vô Thương kích động.
“Nhưng mà… Làm sao để khuyên Thiên Lý đây! Tôi thấy anh ta không thích như vậy.” Ngự Thiên Thần Minh lo lắng.
“Chuyện đó á, cứ coi như một trò đùa của chúng ta với hắn thôi! Thiên Lý cũng không phải người hẹp hòi đâu!”
“Nhưng mà với tính cách như vậy, chỉ sợ hắn sẽ không nhận tiền đâu.” Ngự Thiên Thần Minh nói ra suy nghĩ.
Hữu Ca nghe vậy, không nói gì chỉ nở nụ cười.
Ngự Thiên Thần Minh hiểu ra: “Hữu Ca, anh thực sự quá đê tiện, quá vô sỉ rồi.”
“Vậy cậu có muốn tiền không?” Hữu Ca nhàn nhạt hỏi.
“Đương nhiên là muốn!” Ngự Thiên Thần Minh ồn ào.
“Mọi người thì sao?” Hữu Ca nhìn mấy người còn lại.
“Tôi thì thôi!” Kiếm Quỷ nhàn nhạt nói, lập tức đứng dậy chỉnh sửa áo choàng rồi đi ra ngoài.
Hữu Ca thấy vậy cũng không ngoài dự đoán, đưa mắt nhìn về phía Chiến Vô Thương và Hàn Gia Công Tử.
Chiến Vô Thương gật đầu lia lịa, Hàn Gia Công Tử chỉ nhún vai, tỏ vẻ không có gì dị nghị, tiếp tục uống rượu của mình.
“Kiếm Quỷ sẽ không nói cho Thiên Lý chứ?” Ngự Thiên Thần Minh có chút lo âu nói.
“Không đâu, cậu ta không phải là người nhiều chuyện.” Hữu Ca đáp.
“Anh cũng hiểu rõ cậu ấy đấy nhỉ!” Hàn Gia Công Tử nhướng mày hỏi.
“Ha ha!” Hữu Ca cười nhạt.
“Chúng ta phải tranh thủ cơ hội! Sẽ không có người phỗng tay trên chứ?” Ngự Thiên Thần Minh vẫn lo lắng.
“Chuyện đó á! Phải xem bên Trọng Sinh Tử Tinh thế nào. Trừ bọn họ, tôi nghĩ Thiên Lý chẳng còn người bạn nào khác. Hai cậu không phải vô cùng thân thiết với bên đó sao? Đi hỏi thăm một chút đi!” Hữu Ca nhìn Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh nói.
“Có lý, có lý!” Hai người vội vàng đứng lên rời đi. Mặc dù có thể nhắn tin hỏi, nhưng cả hai sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể gặp mặt người đẹp.
Sau khi hai người rời đi, Hàn Gia Công Tử mới nhàn nhạt nói: “Bên Trọng Sinh Tử Tinh chắc chắn sẽ không có vấn đề, nếu như mấy cô gái muốn nói, hai công hội lớn đó chắc chắn đã nghe được tin tức. Các cô ấy không nói, chắc cũng không phải muốn làm tiền đâu ha?”
Hữu Ca chỉ cười cười.
“Chắc là nội dung đăng trên diễn đàn tối nay cậu cũng đã sớm chuẩn bị rồi nhỉ?” Hàn Gia Công Tử hỏi.
“Ừm, đặt thời gian đăng bài, đầu ngày đặ nên giờ chắc đã đăng lên rồi.” Hữu Ca nói.
“Việc làm ăn này, vốn chỉ cần một mình cậu làm là đủ rồi.” Hàn Gia Công Tử nói.
Hữu Ca cười không nói.
“Cậu cố ý kéo chúng tôi vào, có lẽ cậu cũng sợ Cố Phi biết chuyện sẽ tìm người tính sổ. Đến lúc đó chúng ta chẳng phải đều chung hội chung thuyền rồi đi?” Hàn Gia Công Tử tiếp tục.
“Làm gì có, có tiền mọi người cùng kiếm thôi!” Hữu Ca nói.
“Lo cái gì, sắp xếp thật kỹ, Thiên Lý chưa chắc phát hiện.” Hàn Gia Công Tử nói.
Hữu Ca cười nhạt một tiếng: “Trùng hợp quá nhiều, vậy sẽ làm cậu ấy nghi ngờ. Nếu chỉ tình cờ gặp thì không sao, nhưng nếu mọi người cùng túm tụm lại nói về một chuyện, anh nghĩ cậu ấy sẽ không nghi ngờ?”
“À, xem ra cậu đã suy nghĩ rất kĩ.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Ha ha!”
“Hy vọng cậu có thể thành công.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Đừng nói vậy, không phải anh cũng có phần sao!” Trên mặt Hữu Ca hiện lên nụ cười tự tin.
Sau khi rời khỏi quán rượu Tiểu Lôi, Cố Phi đi tới một quán rượu khác của hệ thống ở trung ương thành Vân Đoan, bước vào cửa, hắn đã thấy Tịch Tiểu Thiên ở trong gốc phòng đang vẫy tay với hắn.
Cố Phi bước nhanh đến hướng ấy. Hắn nói “Có việc”, chính là Tịch Tiểu Thiên nhắn tin kêu hắn qua đây. Hai người mặc dù có kết bạn, nhưng nhắn tin riêng lần này là lần đầu đấy. Cố Phi hết sức bất ngờ, vì thế liền chạy tới xem cô gái này có chuyện gì.
Bàn rượu trong góc, ngoài Tịch Tiểu Thiên còn một người khác ngồi đó, khi Cố Phi sắp đi đến nơi, người kia đã quay đầu cười tủm tỉm, vừa nhìn thấy Cố Phi, lại lập tức ngây ra: “Là cậu!”
“Các người quen nhau?” Tịch Tiểu Thiên ngoài ý muốn.
“Công Tử tinh anh đoàn, Trọng Sinh Tử Tinh… Thật không ngờ tới, cả dong binh đoàn lẫn công hội của tôi đều thua ở dưới tay cậu.” Người ngồi cùng bàn rượu kia, rõ ràng là hội trưởng công hội Vân Mục – Vân Trung Mục Địch, “Tính ra, hai chúng ta cũng có thể xem là có duyên với nhau rồi.”