Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư
  3. Quyển 4-Chương 219 :  Quyển 5 - Chương 219: Thư trả lời của Thiên Lý Nhất Túy
Trước /275 Sau

[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư

Quyển 4-Chương 219 :  Quyển 5 - Chương 219: Thư trả lời của Thiên Lý Nhất Túy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

241 lá thư, sau khi lọc ra thì chỉ có 112 người, bình quân một người gửi 2.15 bức thư. Tất nhiên, trên thực tế cũng có người chỉ viết một lá, cũng có người viết đến hai ba lá, thậm chí bốn năm lá thư.

Trong số đó lại không có lấy một lá nào là Cố Phi mong đợi lá thư khiêu chiến.

Bởi nguyên do Thế Giới Song Song có chủ thành, chia khu vực rõ ràng. Danh tiếng của Cố Phi hiện nay cũng chỉ giới hạn trong thành Vân Đoan thôi. Nếu như có người đánh bại Cố Phi thì có được danh xưng thiên hạ đệ nhất, thế có khi sẽ có vài người đứng ra khiêu chiến.

Cố Phi vừa viết thư trả lời vừa tìm kiếm: Chẳng lẽ mình phải treo bảng hiệu “Đánh khắp thiên hạ không có người địch lại được” đi dạo chơi khắp nơi một phen đấy chứ.

Dưới sự giúp đỡ của Hàn Gia Công Tử, hai người đã hoàn thành việc trả lời 112 lá thư, tên người nhận trên mỗi phong bì cũng đã viết xong xuôi. Còn tên người gửi thì không cần thiết phải viết, ném vào hòm thư rồi hệ thống sẽ tự động thêm mục ấy vào.

“Đi gửi đi!” Hàn Gia Công Tử đẩy một bàn thư tới trước mặt Cố Phi.

Cố Phi gật đầu, ôm thư rời đi. Hòm thư bên cạnh cửa thành, một xấp rồi một xấp thư bị hòm thư nuốt chửng, mỗi bức thư còn cần phải giao nộp chút phí gửi. Lúc trước là 112 người chia nhau, còn lúc này chỉ mỗi mình Cố Phi phải bỏ tiền túi ra…

Hệ thống gửi thư truyền đi rất nhanh, tốc độ gần như nhắn tin trực tiếp vậy. Cố Phi ném hết thư vào hòm, sau một lúc, khi lại mở hòm ra nhìn, tất cả thư đều đã được gửi đi, trong hòm thư rỗng tuếch.

Nhìn thời gian, chỉ còn nửa giờ nữa là sẽ thi đấu rồi, Hàn Gia Công Tử gửi tin nhắn đến, gọi Cố Phi trực tiếp hội họp cùng mọi người ở truyền tống trận ở cửa vào thi đấu, Cố Phi vôi vã quay đầu chạy đi.

Bên kia, Đảo Ảnh Niên Hoa đã đứng ngồi không yên cả ngày.

Tối qua viết thư, sáng sớm hôm nay hắn đã bắt đầu chờ trả lời, từ mặt trời mọc, đến khi sắp hoàng hôn, càng chờ lòng càng lạnh lẽo, lá thư chất chưa bao nhiêu tình cảm dạt đào của mình sao lại không khiến đối phương rung động chứ? Đảo Ảnh Niên Hoa nghĩ hoài không thông.

“Ý chí của người này đúng là sắt đá!” Đảo Ảnh Niên Hoa nghĩ như vậy, đã chuẩn bị bỏ chuyện này qua một bên.

Khoảng cách tới trận đấu chỉ còn nửa giờ, trong kênh chat đã có người thúc giục rồi, vẫn nên mau tổ chức kế hoạch ứng chiến trận đấu này ra sao với mọi người thôi! Đảo Ảnh Niên Hoa thầm cảm thấy may mắn ngày hôm qua không có gửi thư đi rồi ăn nói bốc phép với các anh em, bằng không lần này sẽ mất mặt như đụng đầu vào cây rồi.

Đang nghĩ thế, đột nhiên hệ thống thông báo một tiếng: Bạn có thư mới!

Đảo Ảnh Niên Hoa hơi sững sờ, vội vàng quay đầu chạy thẳng đến hòm thư ở cửa thành gần nhất. May mắn hắn là một cung tiễn thủ thêm hết điểm vào nhanh nhẹn, dốc sức chạy khiến ở giữa đường bốc lên một đường khói bụi.

Ôm tâm trạng hồi hộp và kích động, Đảo Ảnh Niên Hoa kéo hộp thư, cẩn thận từng li từng tí lấy lá thư kia ra, nhìn thoáng qua phong bì, hắn suýt nữa thì ngất đi vì hạnh phúc.

Hệ thống ghi lại người gửi thư là “Thiên Lý Nhất Tuý”, cái này sao mà làm giả được? Đảo Ảnh Niên Hoa vội vã chạy đến hướng truyền tống trận, vừa mau chóng mở thư ra đọc. Nếu đây quả thật là một bức thư trả lời của Cố Phi, Đảo Ảnh Niên Hoa sẽ không khác gì việc trải qua một lần từ thiên đường xuống địa ngục, bởi vì trong thư chính là mười một chữ lạnh băng: Cám ơn ý tốt của bạn, nhưng mà tôi từ chối.

Thế nhưng lá thư này từ tay Hàn Gia Công Tử ra đấy, Đảo Ảnh Niên Hoa nhất thời đứng ở thiên đường cười to. Địa ngục, nó về sau mới đến.

Trong thư, “Thiên Lý Nhất Tuý” với giọng văn bất đắc dĩ than thở đãi ngộ của mình ở trong Công Tử tinh anh đoàn, sau đó là rất nhiệt tình tán thành ý kiến Đảo Ảnh Niên Hoa đề nghị. Rồi lại lấy dáng vẻ tinh thần nếu ngươi bất nhân, ta liền bất nghĩa, biểu đạt mình quyết tâm bỏ gian tà theo chính nghĩa. Mà bước đầu tiên hắn tạo dựng sự nghiệp, chính là bại lộ chiến thuật Công Tử tinh anh đoàn áp dụng ở trận này cho Đảo Ảnh Niên Hoa biết.

Diều gió lớn! Ở trong thư “Thiên Lý Nhất Tuý” nói như thế. Đối mặt với dong binh đoàn mạnh nhất như Tứ Hải, bọn họ không có lòng dũng cảm đánh chính diện, nên áp dụng chiến thuật thả diều mà bọn họ am hiểu sử dụng nhất. Biện pháp tốt nhất khi đối mặt với chiến thuật này là kiểm soát nhân số phe mình, chọn thành viên tinh anh nhất xuất chiến, bởi vì đối tượng bọn họ lấy điểm, từ trước đến nay đều là kẻ tương đối yếu ớt trói buộc trong trận của đối thủ. Ngoài ra, Công Tử tinh anh đoàn áp dụng lối đánh du kích thế này, chức nghiệp xuất chiến chủ yếu là ba người có tốc độ: pháp sư, đạo tặc, cung tiễn thủ. Ba người khác thường xuyên đi dạo quanh ở rìa chiến trường, nếu như ngay từ đầu có thể giành trước đi đường vòng đánh lén giải quyết ba người kia, thắng thua chẳng phải quá đơn giản rồi sao.

Thực hiện cụ thể ra sao, “Thiên Lý Nhất Tuý” mời Đảo Ảnh Niên Hoa tự nghiên cứu tường tận rồi làm, bởi vì có kẻ nói hắn không hiểu được bố trí chiến thuật.

Cuối cùng, “Thiên Lý Nhất Tuý” tỏ vẻ áy náy vì tạm thời không thể mở chốt kết bạn. “Mấy ngày nay người tìm tôi thực sự nhiều lắm”, hắn nói như thế.

Đảo Ảnh Niên Hoa xem xong lá thư này, trong lòng vẫn còn chút lưỡng lự, nhưng bây giờ cách thời gian bắt đầu trận đấu chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, đội viên dong binh đoàn trong kênh còn đang ngồi thúc giục đội trưởng hắn kìa. Thi đấu sắp phải bắt đầu ngay rồi, đánh thế nào còn không thấy đội trưởng chỉ thị. Đối mặt với Công Tử tinh anh đoàn, là muốn mọi người cùng nhau tiến lên, hay là đi một số lượng tinh anh thôi, sự lựa chọn này đã là vấn đề toàn bộ thành Vân Đoan đang phải vắt óc suy nghĩ.

Đảo Ảnh Niên Hoa vội vàng đáp một câu trong kênh chat dong binh, chứng minh sự tồn tại của mình một chút, rồi gấp gáp chạy tới truyền tống trận vào trận đấu dong binh đoàn.

Lúc truyền tống vào phòng chờ chuẩn bị trước khi vào bản đồ, kế sách của Đảo Ảnh Niên Hoa đã định.

“Trận này, chúng ta không cần xuất chiến toàn bộ, phải đề phòng chiến thuật diều gió lớn sở trường của đối phương.” Đảo Ảnh Niên Hoa tuyên bố như thế.

“Khụ, tôi gọi tên ai, thì người đó sẽ cùng ta tham gia trận đấu này.” Đảo Ảnh Niên Hoa tuyên đọc danh sách, chọn ra tổng cộng ba mươi người, trong đó đạo tặc và cung tiễn thủ thiên về tốc độ mỗi bên mười người, sau đó chọn một chút từ chức nghiệp khác.

Cho tới nay, Đảo Ảnh Niên Hoa vẫn luôn là người phụ trách mặt chiến thuật của công hội Tung Hoành Tứ Hải, hắn ở phương diện này còn có uy quyền hơn so với hội trưởng Vô Thệ Chi Kiếm. Vì vậy nghe hắn đưa ra phương án này, không người nào lên tiếng dị nghị. Những người không được đọc tên đều tự giác thoát ra khỏi phòng chờ. Căn cứ vào quy định của công hội Tung Hoành Tứ Hải, những người này vẫn sẽ nhận được một phần trợ cấp về tiền tài, cho nên họ cũng không oán giận.

“Cứ như vậy đi!” Đảo Ảnh Niên Hoa ngước mắt nhìn ba mươi người trước mặt, thầm quyết định biện pháp.

Bên kia, sáu người Công Tử tinh anh đoàn cũng đã vào phòng chờ, Hữu Ca vẫn như cũ tiến lên bắt đầu xem xét nhân số của đối phương.

“Ủa, lúc đầu còn có 67 người, sao lại càng ngày càng ít?” Hữu Ca kinh ngạc.

“30 người!” Cuối cùng, số người của dong binh đoàn Tứ Hải dừng ở con số này.

“Chiến lược cậu bố trí xem ra vẫn có ảnh hưởng tới bọn họ, bọn họ rất sợ diều gió lớn nha!” Hữu Ca vui vẻ hí hửng tâng bốc Hàn Gia Công Tử.

“Ha hả…” Hàn Gia Công Tử tùy ý cười cười, không nói gì.

“Đánh làm sao đây?” Cố Phi xoa tay, ý chí chiến đấu dâng cao, bộ dạng này của hắn nếu để cho Đảo Ảnh Niên Hoa thấy được, chắc chắn sẽ khóc đến mức ngất đi là không thể thiếu.

“30 người mà thôi! Trực tiếp giết, thấy sao?” Hàn Gia Công Tử hớn hở trả lời.

“Tán thành vô cùng!” Đây chính là phương án Cố Phi thích nhất! Nghĩ đến lúc tự do tự tại ở trong Trọng Sinh Tử Tinh, thời gian chiến đấu không hề gò bó như thế rất thoải mái mà.

“Cái này… 30 người kia của đối phương không thể đánh đồng với Vân Tương. Đây chính là tinh nhất nhất trong Tung Hoành Tứ Hải đấy, ít nhất sẽ không loạn cào cào lên như Vân Tương. Trực tiếp giết, không quá ổn đi?” Hữu Ca luôn bị tư tưởng chiến thuật của đám người này doạ cho giật mình.

“Chơi game mà! Bây giờ chúng ta vui là nhất, đứng thứ hai mới là thắng trận, tính toán nhiều như vậy làm gì?” Hàn Gia Công Tử nói như đúng rồi.

“Là thế thật không?” Hữu Ca nhìn Hàn Gia Công Tử, lại nhìn qua Kiếm Quỷ. Hắn thấy mặt Kiếm Quỷ vẫn bình tĩnh trước sau như một, với địa vị gió chiều nào theo chiều ấy của hắn ở Công Tử tinh anh đoàn, hắn sẽ không hoài nghi gì sâu, những người khác sẽ cho thêm vài phần lòng tin, Hữu Ca lúc này chính là theo thói quen tìm tự tin từ trên mặt Kiếm Quỷ, hắn lại thành công tìm được.

“Chủ yếu vẫn là quấy rối bọn họ.” Hàn Gia Công Tử nói, “Nhưng đối phương chắc chắn sẽ không chia tách năm bè bảy mảng như Vân Tương, họ sẽ không dễ dàng bị hỗn loạn như vậy. Vì vậy không nên khinh địch nhào lên, trước khi tấn công phải nghĩ đường lui xong xuôi, nắm chắc rồi mới đánh. Bảo tồn thực lực là ưu tiên hàng đầu.”

Mọi người gật đầu.

“Chuẩn bị bắt đầu rồi.” Hệ thống đã bắt đầu đếm ngược thời gian, sau mười giây, song phương đã được cùng lúc đưa vào bản đồ chiến đấu.

“Ba người các cậu xuất phát thôi! Đi dọc theo mép bản đồ, vòng về sau lưng họ, tôi sẽ ở trên cao quan sát tình hình. Chờ tôi hạ lệnh.” Hàn Gia Công Tử khoát tay ra hiệu, ba người Cố Phi đã vội vàng đi mất, Chiến Vô Thương sa sút tinh thần đứng ở bên người Hàn Gia Công Tử và Hữu Ca: “Tôi lại phụ trách bảo hộ phải không?”

“Lên cao!” Hàn Gia Công Tử không thèm để ý đến hắn, dẫn đầu hai người tìm địa hình cao phù hợp chiếm lấy. Truyện Pháp sư cận chiến được dịch sát bản gốc chỉ có trên Akiko’s Land.

Đứng trên cao, bọn họ phát hiện ra một đoàn người phía xa, nhưng đến tột cùng là bao nhiêu, vì cự ly quá xa mà họ lại không thể xác định được.

“Kia là bao nhiêu người vậy? Ba mười người đều ở đây ư?” Hữu Ca nhìn đoàn người đối phương nghi hoặc.

Hắn vẫn luôn cảm thấy bố trí của Hàn Gia Công Tử hôm nay có chút liều lĩnh, từ trước đến nay hắn đều đưa mọi người lên cao để quan sát tình hình quân địch rồi mới vạch rõ lộ tuyến công kích, ngày hôm nay sao hắn lại chỉ tay phái người minh đi ra ngoài trước?

“Kiếm Quỷ, tọa độ 328, 341 đi lệch đi một chút; Thiên Lý, hướng về phía 24, 357 di dời một tí; Ngự Thiên, đi ra biên bên phải! Moá, đó là bên trái, cậu không phân biệt được trái phải luôn sao!!!” Hàn Gia Công Tử điều chỉnh lộ tuyến của ba người trong kênh chat dong binh.

“Sao rồi?” Đám người Cố Phi sau khi chạy được một lúc, lên tiếng hỏi trong kênh.

“Bọn họ không nhúc nhích, đừng nên gấp, cứ so kiên trì với họ xem.” Hàn Gia Công Tử nhàn nhạt nói.

“Bọn họ chắc cũng phải thấy chúng ta đứng ở đỉnh núi đi? Tại sao lại không có động tĩnh chứ?” Hữu Ca nghi ngờ.

“Chắc sắp tập kích bất ngờ tới đây đi!” Hàn Gia Công Tử lạnh nhạt trả lời.

Lời này vừa dứt, bên thân ba người đã có tiếng gió nổi lên. Mấy mũi tên gào thét mau chóng lao tới.

“Tới cũng nhanh thật!” Hàn Gia Công Tử một bên cười nhạt, một bên đã sớm tung ra Hồi Phục Thuật. Mặc dù đều là kỹ năng giống nhau của cung tiễn thủ, nhưng bởi vì cách thêm điểm và thuộc tính trang bị lại khiến cho tầm bắn và tốc độ của mỗi người có sự khác biệt. Mấy mũi tên này đều lao tới với thứ tự trước sau, Hàn Gia Công Tử căn thời gian rất chuẩn, Hồi Phục Thuật chuẩn xác rơi xuống trên người Chiến Vô Thương.

Mấy mũi tên này đích thực đều chỉ nhắm vào Chiến Vô Thương. Chỉ tiếc một thân của Chiến Vô Thương đều là trang bị mới, lực phòng ngự không hề thấp, đã thế lại có Hồi Phục Thuật tinh chuẩn của Hàn Gia Công Tử, mục đích giết người trong chớp mắt của đối phương đã bị thất bại.

Chiến Vô Thương có kinh nghiệm đấu tranh vô cùng phong phú, hắn xoay người tiến lên trước vài bước, song kiếm mở ra thi triển Toàn Phong Trảm.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, kẻ địch đánh lén không phải chỉ có cung tiễn thủ, đạo tặc cũng đã mò lên từ phía sau, một chiêu Toàn Phong Trảm này xuất ra không kịp né, hai tên đạo tặc đang áp sát người hắn đã bị chém trúng, đi đời trong nháy mắt.

“Con mẹ nó, tình thế nghiêm trọng đây!” Chiến Vô Thương đã thấy đối phương có năm tên cung tiễn thủ, số lượng đạo tặc, e rằng cũng không dưới con số ấy. Mà bên người hắn chỉ xuất hiện hai gã thôi. Đảo Ảnh Niên Hoa lãnh đạo đôiọ ngũ tới đánh lén đang vui vẻ thầm trong lòng. Bởi vì ba người này không hề đề phòng, làm cho hắn tin chắc vào lời nói của “Thiên Lý Nhất Tuý”.

Trong thư đã nói tới hai điểm, một là kiến nghị Đảo Ảnh Niên Hoa chọn tinh anh ra trận, hai là đánh lén ba tên không chủ động xuất chiến này. Vốn dĩ Đảo Ảnh Niên Hoa vẫn còn chút nghi ngờ với lá thư kia, nhưng điểm thứ nhất, dù hắn hoài nghi, nhưng cũng cần ngheo theo. Bởi vì số người xuất chiến vừa nhìn là biết, nếu như hắn không làm theo kiến nghị thứ nhất, vậy thì chẳng khác nào “Thiên Lý Nhất Túy” ở bên kia sẽ lấy được tin tức “không hề tin tưởng mình”.

Nếu lá thư đó là thật, cách làm Đảo Ảnh Niên Hoa không làm theo điều thứ nhất sẽ khiến biến khéo thành vụng. May là trong thư còn đề nghị thứ hai, đề nghị này trở thành tiêu chuẩn để Đảo Ảnh Niên Hoa kiểm tra lá thư này. Nếu thư là giả, vậy thì đối phương chắc chắn sẽ đặt bẫy tại đây, dẫn bọn họ vào đường chết.

Nhưng lúc này, Đảo Ảnh Niên Hoa đã thành công đi vòng qua phía sau của ba người, thành công phát động đánh lén, ba người này vẫn mang dáng vẻ hoàn toàn không biết gì.

Bất quá, kỹ thuật của tên mục sư kia xác thực rất cao, trong nháy mắt đã đoán được thế công của bọn họ sẽ tập trung trên người chiến sĩ, lập tức phát động Hồi Phục Thuật giữa khoảng trống thời gian hai đợt công kích, làm lần đánh lén này không thể thực hiện ý đồ được.

Chiến Vô Thương quả nhiên có kinh nghiệm phong phú, lập tức đoán ra hành động đánh lén sẽ không thể thiếu đạo tặc, phát động Toàn Phong Trảm giải quyết hai gã đạo tặc bên người.

Nhưng mà, ngay cả như vậy, ưu thế vẫn hoàn toàn được khống chế trong tay phe mình.

Chiến Vô Thương giải quyết hai tên đạo tặc gần người liền vội quay đầu nhìn lại, phát hiện bên cạnh Hàn Gia Công Tử đã bị ba tên đạo tặc vây quanh! Mà đợt tiến công thứ hai của cung tiễn thủ, cũng là đồng loạt nhằm về phía hắn.

Bản thân Hàn Gia Công Tử không cộng vào điểm thể chất, sinh mệnh không cao. Dưới sự công kích như vậy, dù cho kỹ thuật của mục sư có tốt đến đâu cũng không đủ, trong nháy mắt, trong nháy mắt đã hóa thành ánh sáng trắng.

Chiến Vô Thương rống giận, sử dụng Xung Phong húc thẳng về đạo tặc, một gã đạo tặc bị hắn đụng choáng rồi bị giải quyết sau hai ba giây, hai người khác cũng sớm tránh ra xa xa. Hiện tại vô số mũi tên bay về phía hắn.

Không có mục sư hồi phục cho, cho dù Hữu Ca thêm chút trạng thái thì có thể làm được gì? Chiến Vô Thương cuối cùng cũng bị chức nghiệp có tốc độ cao kia quấn chết. Mà Hữu Ca… lại không hề khó đoán mà bị giải quyết luôn rồi.

Đến tận đây, Đảo Ảnh Niên Hoa triệt để thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hắn nở nụ cười đắc ý.

Rốt cuộc ở trong kênh chat dong binh cũng gửi lên một mệnh lệnh mà Hàn Gia Công Tử chờ mong thật lâu, ảnh hưởng đến thắng bại cuối cùng của cuộc tranh tài: “Không cần để ý đến tên pháp sư kia nữa, hắn đã bị tôi xúi giục phản chiến rồi!”

Quảng cáo
Trước /275 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Copyright © 2022 - MTruyện.net