Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người của dong binh đoàn Hắc Thủ!
Nghe được cái tên này, Cố Phi không nhịn được mà quan sát kỹ đối phương. Dù sao đây cũng là đối thủ mà Công Tử tinh anh đoàn bọn họ sẽ phải đối mặt ở trận chung kết sắp tới.
Nhìn từ trang phục của bốn người đối phương, Nguyệt Hạ Độc Bạch này là một mục sư, ba người khác một người là chiến sĩ, một người là đạo tặc, còn người còn lại là một pháp sư. Khác với vẻ nhút nhát sợ sệt của mấy người bên công hội nhỏ khi biết được Cố Phi chính là Thiên Lý Nhất Túy – pháp sư giết trong nháy mắt, bốn người đều biểu hiện rất tự tin. Đồng thời Cố Phi cũng đoán ra được ý đồ của bốn người bọn họ, hắn nói với người của công hội nhỏ: “Thuê dong binh đoàn tới giúp à? Xem ra nhiệm vụ này mấy người quyết tâm phải làm đến cùng, tuyệt đối không bằng lòng nhượng bộ rồi?”
“Mấy người chẳng phải cũng thế sao?” Đối phương trả lời.
“Bọn tôi?” Cố Phi quay đầu nhìn đám học sinh một cái rồi cười khổ. Hắn dẫn đám học sinh này đi làm nhiệm vụ, đã vậy sau khi về còn phải phát cho tụi nó trang bị, nhìn hắn chỗ nào mà thấy giống dong binh đoàn được thuê rồi chứ?
Thấy đối phương không chịu nhượng bộ, Cố Phi cũng rất dứt khoát xách kiếm Ám Dạ Lưu Quang chỉ về phía trước “Vậy thì tôi không khách khí nữa! Song Viêm Thiểm, Thiểm!” Kiếm của Cố Phi vẩy tới mỗi bên trái phải mình, hai tên đạo tặc với vẻ mặt đầy kinh ngạc từ từ hiện ra rồi biến mất tăm.
Đạo tặc có phản ứng như vậy Cố Phi đã thấy rất nhiều, mỗi một đạo tặc trong lúc Tiềm Hành bị hắn xử đều bày ra vẻ mặt như vậy. Cố Phi thật sự rất muốn hô hào một câu với các đồng chí đạo tặc: Đừng có dùng Tiềm Hành tới đánh lén tôi nữa, cho dù có dùng, phiền mấy anh làm ơn nên đề cao cảnh giác đừng có lơ là khinh thường như thế chứ.
“Tôi có trang bị phản Tiềm Hành, đừng…” Cố Phi vừa định dùng một cái lý do mà người chơi có thể hiểu được để nhắc nhở đạo tặc của đối phương đừng nhàm chán như vậy nữa thì hắn chợt nghe thấy phía đằng sau có học sinh phát ra tiếng kêu sợ hãi. Thì ra có tên đạo tặc cẩn thận lẩn vào trong đám học sinh, tên này muốn trực tiếp giết chết tên trùm cướp nhìn đã thoi thóp kia, kết quả tên đạo tặc này không cẩn thận quẹt phải tên học sinh nào đấy, nên lập tức hiện nguyên hình.
Điều này ngay lập tức vạch trần thiện ý nhắc nhở vừa rồi của Cố Phi là nói dối. Không phải anh có trang bị phản Tiềm Hành ư? Người ta đã lặng lẽ Tiềm Hành vào trong đám người của các anh rồi mà anh còn không phát hiện, chém gió gì thế? Nhưng vừa rồi, Cố Phi rõ ràng đã giết hai tên đạo tặc Tiềm Hành muốn áp sát người hắn, vì vậy mọi người đều lâm vào suy nghĩ mờ mịt sâu xa.
Tên đạo tặc rơi vào vòng vây của một đám người cảm thấy trong đây có điều kì lạ gì đấy. Hắn liều mạng vùng vẫy muốn trốn ra khỏi vòng vây, nhưng đám học sinh cũng không phải ăn chay, hơn hai mươi người cùng nhau phát lực hung hăng giải quyết người này. Tuy rằng gã bị đánh hội đồng thảm quá mức, nhưng trên thực tế kết quả của gã so với hai tên đạo tặc vừa bị Cố Phi giết trong nháy mắt thì hạnh phúc hơn nhiều.
Bởi vì Chung Cực Tam Ban và công hội đối phương là hai phe đối đầu trong nhiệm vụ song hướng. Nhiệm vụ này chỉ có một phe có thể thành công, một phe khác tất nhiên sẽ thất bại. Hơn nữa phương pháp giải quyết vấn đề thông thường nhất chính là chiến đấu. Mà hệ thống cũng không muốn bức ép người chơi quá căng, cho nên trong thời gian thực hiện nhiệm vụ song hướng, hai bên sẽ PK theo một quy tắc khác. Lúc này trong lúc PK chiến đấu, nếu người chơi bị giết chết cũng sẽ không bị rớt cấp trực tiếp, mà hệ thống sẽ trừ hai mươi phầm trăm điểm kinh nghiệm hiện tại, hơn nữa hai bên PK sẽ không bị tăng điểm giá trị PK.
Nhưng Cố Phi lại không thuộc về bất kỳ phe nào trong nhiệm vụ song hướng này, cho nên hắn giao thủ với bất kỳ người nào của đối phương đều sẽ được tính là PK bình thường. Hai tên đạo tặc vừa nãy bị hắn giết lúc này đã bị rớt một cấp, cùng lúc đó Cố Phi cũng có thêm hai điểm giá trị PK.
Trái lại, tình huống của dong binh đoàn Hắc Thủ cũng hoàn toàn tương tự với Cố Phi. Nếu bọn họ nhận nhiệm vụ này một cách chính quy là thông qua hệ thống, cũng có thể trở thành một phần của nhiệm vụ song hướng, sẽ được hưởng thụ quy tắc PK đặc thù. Chỉ có điều bọn họ là dong binh đoàn giúp đỡ ngoài nên sẽ phải chịu chịu trừng phạt nặng hơn là có ba mươi phầm trăm rớt một cấp khi chết mà thôi. Nhưng bây giờ hai bên chỉ là âm thầm giao dịch, nên tất nhiên không được sự bảo vệ của hệ thống đại thần. Công hội nhỏ trong nháy mắt bị giải quyết ba người điều này khiến sĩ khí của Chung Cực Tam Ban tăng vọt, cả đám ồn ào đòi một lần bắt hết đối phương..
“Ồn ào cái gì!” Cố Phi quay đầu quát.
Đám học sinh trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
“Xếp hàng, trở về thành!” Cố Phi nói.
“Dạ?” Đám học sinh kinh ngạc.
“Nơi này để thầy giải quyết.” Cố Phi nghiêm túc nói.
“Thầy!” Đám học sinh cảm động, bọn nó vẫn chưa biết PK thực ra là đứng số một trong những thứ thầy Cố của bọn họ ham mê, vì vậy cả đám sống chết đều nhất quyết không chịu bỏ thầy lại. Cố Phi cũng hết cách, không thể tung một đại chiêu khiến tụi nó tử vong về thành được. Nên hắn đành phải bất đắc dĩ nói: “Vậy thì lui qua một bên đi, thầy dạy một tiết PK cho các em.”
Vừa nghe đến học, đầu đám học sinh liền thấy da đầu mình tê dại, mặt mỗi đứa đều xám ngắt.
“Để các em xem thử võ công của thầy!” Cố Phi đã sớm muốn tự mình biểu diễn để cho đám học sinh tin tưởng hắn thật sự biết võ công, đáng tiếc ở ngoài đời hắn không hề có cơ hội.
“Xong, thầy Cố Phi lại chập dây thần kinh rồi…” Đám học sinh xì xào bàn tán.
“Thầy thật sự biết võ công!” A Phát nghiêm túc nói với bạn mình.
“Xong rồi, A Phát cũng điên rồi!”
“Có phải chơi Thế Giới Song Song quá lâu thì thần kinh sẽ xảy ra vấn đề hay không?” Cả đám bàn luận ầm ĩ.
Lúc này đến phiên Cố Phi mặt đen lại, nhưng hắn cũng không làm gì được, chỉ đành dùng sự thật nói chuyện. Cố Phi vô cùng khí thế bước lên trước hai bước, hắn quét mắt tìm kiếm mục tiêu xuất thủ.
“Xem ra chỉ có thể giải quyết bằng chiến đấu à nha?” Nguyệt Hạ Độc Bạch cười cười. Gã đã tỉ mỉ nghiên cứu tổ hợp của đối phương. Ngoại trừ Cố Phi, 24 người còn lại kia có vẻ tuổi tác đều rất nhỏ, trong lòng gã còn đang thấy khó hiểu đây là là kiểu tổ hợp gì. Nhưng mặc kệ thế nào, gã đã nhận ra đối thủ trên thực tế chỉ có một mình Cố Phi, đám nhóc còn lại kia đều có thể dễ dàng đối phó.
“Nhanh ra tay đi!” Người của công hội nhỏ đều bất động, cùng nhìn về phía bốn người Nguyệt Hạ Độc Bạch.
Cố Phi không thể nghi ngờ là một nhân vật hung hãn, hơn nữa nếu bị hắn xử đẹp là phải rớt cấp. Người của công hội nhỏ đều cảm thấy tiền mời dong binh đoàn Hắc Thủ không thể uổng phí, đối phó Cố Phi tất nhiên phải để bốn người phe Nguyệt Hạ Độc Bạch ra trận. Mà bọn họ thì chuẩn bị khi mà bốn người phe Nguyệt Hạ Độc Bạch dây dưa với kẻ mạnh là Cố Phi thì đi bắt nạt đám con nít kia.
Mục đích cuối cùng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy cũng không cần giết nhiều người làm gì. Chỉ cần tách rời trận hình của đối phương rồi giải quyết tên trùm sỏ mà bọn họ đang bảo hộ kia thì nhiệm vụ đã tuyên cáo thành công, sau đó còn muốn đánh tiếp hay không là phải coi phản ứng của đối phương rồi.
Có điều kế hoạch này của bọn họ cũng nằm bên trong sự đề phòng của Cố Phi. Mục đích chủ yếu của trận PK lần này là vì đám học sinh, Cố Phi bèn từ bỏ việc bay vào đám người để chơi cận chiến mà hắn vẫn luôn thích nhất, kiếm Ám Dạ Lưu Quang trong tay nhấc lên, ngâm xướng ra một cái Thiên Hàng Hỏa Luân và một cái Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm.
Việc tránh pháp thuật của Cố Phi chính là một trò chơi thử thách tâm lý. Khi mọi người nghe được tiếng ngâm xướng của hắn rồi bỏ chảy lung tung, sẽ phát hiện chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng lúc bạn đang chần chừ dừng lại bước chân, lại đột nhiên phát hiện ngọn lửa đã bùng lên từ trên bầu trời hoặc dưới chân bạn. Nhất là đối với người lần đầu tiên đối địch với hắn, dám khẳng định phải ăn loại đau khổ của việc ngậm bồ hòn này.
Lần này người chơi bất hạnh chạy về phương hướng Cố Phi dự đoán sẵn, trong nháy mắt đã bị đốt thành tro bụi.
“Tuyệt!” Đám học sinh sung sướng vỗ tay.
Ánh mắt của Cố Phi tập trung vào bốn người Nguyệt Hạ Độc Bạch. Bốn tên này đúng là cao thủ, vừa nãy Cố Phi đã gom bọn họ vào trong kế hoạch rồi, nhưng bốn người này lại dễ dàng né tránh pháp thuật của Cố Phi. Thực ra để làm được điều này rất dễ, chỉ cần có hiểu biết về đặc điểm của Cố Phi là được.
Lúc Cố Phi ngâm xướng, không cần căng thẳng chạy chỗ làm gì, cứ nhìn rõ hướng công kích của hắn rồi chậm rãi rời đi. Dù chậm những sẽ tránh kịp. Lúc trước Nghịch Lưu Nhi Thượng cũng dùng chiêu này để ung dung tránh né pháp thuật của Cố Phi.
“Bốn tên này chỉ có thể dùng cận chiến để giải quyết rồi.” Cố Phi thầm nói trong lòng, rồi hắn lập tức xông người lên phía trước.
“Thiên Lý huynh đệ, bây giờ anh chỉ có thể phóng thêm một pháp thuật nữa đi?” Đối phương cười nói.
“Các cậu biết thật rõ nha.” Cố Phi khen ngợi. Trước đó hắn đã dùng Song Viêm Thiểm để xử lí hai tên đạo tặc, lúc nãy hắn lại tung thêm hai pháp thuật phạm vi nữa, đích thực Cố Phi giờ chỉ có thể sử dụng thêm một kỹ năng có uy lực thế kia thôi.
“Bọn tôi nhiều người như vậy, anh định giải quyết thế nào đây?” Nguyệt Hạ Độc Bạch cười nói.
“Đây mới là thứ tôi giỏi nhất.” Lúc nói chuyện Cố Phi đã xông về phía người này.
“Băng Toàn Phong!” Pháp sư bên phe đối phương rốt cuộc đã ra tay, pháp trượng vung lên, một đạo Băng Toàn Phong xoáy cao hướng về phía này, vòng qua trước người Nguyệt Hạ Độc Bạch rồi cuốn về phía Cố Phi.
Nguyệt Hạ Độc Bạch thân là một mục sư, tất nhiên hắn cũng không thể đứng ở tuyến đầu của chiến trận, lập tức lùi về sau, chiến sĩ và đạo tặc kia một trái một phải, cùng với Băng Toàn Phong hình thành trận thế ba người một thể giáp công về phía Cố Phi.
Khi ba chiêu công kích nhanh chóng đến trước mặt Cố Phi, lại lộ ra thế tấn công có trước có sau. Cố Phi vốn muốn dùng một chiêu Song Viêm Thiểm để giết hai người đồng thời cũng đánh rơi Băng Toàn Phong, không nghĩ đối thủ không cho hắn cơ hội ấy.
Rất rõ ràng, dong binh đoàn Hắc Thủ không phải chỉ hiểu rõ Cố Phi một chút thôi đâu.
Cố Phi liên tiếp lùi lại mấy bước, đối phương vẫn không cùng tiến lên hợp lực đánh giết. Mũi kiếm của Cố Phi thay đổi, hắn đột nhiên sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời, vèo một cái đã bay đến trước mặt tên pháp sư kia. Nhưng dường như điều này cũng nằm bên trong dự đoán của đối phương, bốn người không hốt hoảng chút nào, Nguyệt Hạ Độc Bạch đã sớm yểm Thuật Hồi Phục lên người của pháp sư, miệng nở nụ cười: “Dịch Chuyển Tức Thời? Nói như vậy, hết pháp lực rồi đi?”
Cố Phi lại chỉ cười cười, duỗi kiếm rạch một cái, không tấn công pháp sư mà chỉ gõ lên trên pháp trượng của gã.
“Ái!” pháp sư sợ hãi kêu, hiển nhiên tên này không nghĩ Cố Phi lại làm ra hành động như vậy.
Băng Toàn Phong là một pháp thuật phải mất pháp lực để duy trì khống chế, hắn vốn điều khiển nó công kích về phía Cố Phi, vậy nhưng lúc này Cố Phi đã bay bay tới trước mặt gã, hắn không công kích người khác lại đi gõ lệch pháp trượng của hắn. Việc này làm cho đạo Băng Toàn Phong bị pháp trượng chỉ dẫn lập tức nghiêng đi một chút, thoáng cái liền bay về phía tên chiến sĩ lúc nãy vừa cùng nó hợp lực tác chiến.
Cố Phi xoay người lần nữa giương kiếm lên: “Lôi Điện, hàng!”
Một tia chớp trong nháy mắt đánh xuống, tên đạo tặc kia bị sét đánh trúng, chết tại chỗ.
Cố Phi nhìn Nguyệt Hạ Độc Bạch cười cười: “Pháp lực vẫn còn chút xíu.” Dứt lời kiếm Ám Dạ Lưu Quang đổi qua tay trái, tay phải của hắn thì rút Viêm Chi Tẩy Lễ ra mà chém pháp sư kia.
Nguyệt Hạ Độc Bạch vội vàng xốc pháp trượng lên muốn thi triển Hồi Phục Thuật, nhưng hắn không ngờ kiếm trên tay trái Cố Phi lại đâm một kiếm lên người hắn, tuy không bị thương, nhưng đã cắt đứt hắn ngâm xướng Hồi Phục Thuật.
“Có pháp lực, chắc chắn dùng ra pháp thuật được sao?” Cố Phi cười, lúc này tên pháp sư kia đã bị hắn chém hai nhát liên tục.