Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dù sao Tàn Mộng Tử cũng là người trải qua biết bao cuộc PK hoành tráng rồi, lúc này khi được người bạn nhắc nhở thì hắn lập tức phản ứng lại. Tàn Mộng Tử không chút nghĩ ngợi mà phát động Tiềm Hành rồi di chuyển qua một bên để quan sát bốn phía, hắn giương mắt lên xem xem có ai tìm đến trả thù không.
Kiếm Quỷ buồn bực chết được!
Khi vừa thấy Tàn Mộng Tử thì Kiếm Quỷ cũng phát động Tiềm Hành chuẩn bị đánh lén. Nhưng ai ngờ khi hắn chỉ còn cách mục tiêu hai mét, thì tên này cũng phát động Tiềm Hành rồi biến mất. Trong lòng Kiếm Quỷ hối hận, sớm biết vậy thì hắn thà sử dụng Tật Hành rồi trực tiếp nhào lên giết chết đối phương là xong. Thế mà hắn lại làm theo thói quen chiến đấu đã dưỡng thành từ trước đó là dùng Tiềm Hành để đánh lén, cứ mỗi lần muốn chém người là Kiếm Quỷ lại theo bản năng sử dụng Tiềm Hành.
Thân làm một cao thủ, trong chiến đấu hắn lại hình thành mạch suy nghĩ như thế này, điều này thật sự không ổn! Kiếm Quỷ tiến hành kiểm điểm bản thân.
Bất quá Kiếm Quỷ cũng không cứ thế mà từ bỏ, vẫn cẩn thận từng li từng tí cầm chuỷ thủ thăm dò, đi tới chỗ đứng mới vừa rồi của Tàn Mộng Tử.
Không thu hoạch được gì, vì Tàn Mộng Tử vừa Tiềm Hành đã chạy khỏi chỗ cũ, hắn đề phòng pháp sư sẽ dùng pháp thuật phạm vi oanh tạc, vì vậy rời khỏi chỗ đó xa hơn mấy mét, lúc này đang đứng lại một góc lẳng lặng quan sát.
Dưới cửa thành, người đến người đi nườm nượp, trên mặt ai cũng có vẻ khả nghi, nhưng mấy người này lại không hề chần chờ chút nào mà tiếp tục đường ai nấy đi. Mà khả nghi chân chính là Kiếm Quỷ đang trong trạng thái Tiềm Hành, Tàn Mộng Tử đương nhiên không thấy được.
“Tình hình sao rồi?” Bên này Cố Phi nghĩ Kiếm Quỷ chắc cũng đã ra tay và giải quyết đối phương rồi, nên hắn nhắn tin hỏi thăm.
“Chạy mất rồi!” Thời điểm sắp đâm được hắn thì hắn lại Tiềm Hành mất.” Kiếm Quỷ phiền muộn không gì sánh được, thân là một đạo tặc, lần đầu tiên Kiếm Quỷ sinh ra vô hạn oán niệm với chuyện Tiềm Hành sau khi có độ thuần thục cao liền có thời gian duy trì không hạn chế. Lúc đầu cũng có một số người đặt ra nghi vấn về vấn đề này, nhưng phía nhà phát hành cũng đã cho biết sẽ có vô số trang bị có kỹ năng phản Tiềm Hành trợ giúp người chơi, kết quả hiện tại tất cả mọi người đã cấp 40, cũng chưa phát hiện ra đồ gì có khả năng phản Tiềm Hành.
Khụ, bẫy của Tiềm Phục Giả thì có hiệu quả với Tiềm Hành, coi như là phản Tiềm Hành đi. Nhưng đồ chơi này đặt trên mặt đất còn dễ thấy hơn cả đạo tặc Tiềm Hành, ai phản ai thì vẫn chưa định được!
Cố phi nghe xong, vội vàng mở toạ độ truy nã mới được đổi mới một lần nữa, nhắn cho Kiếm Quỷ: “Không chạy đâu, vẫn còn ở đằng đó mà!”
Kiếm Quỷ ngẩn ra, trong lòng hắn biết Cố Phi đang coi tọa độ, liền vội vàng hỏi: “Tọa độ bao nhiêu?”
Cố Phi lại nói toạ độ.
Tọa độ cũng không phải là một điểm chính xác mà là một khu vực nho nhỏ. Theo tọa độ Cố Phi gửi, Kiếm Quỷ cũng chỉ biết Tàn Mộng Tử đang đứng trong khu vực này. Kiếm Quỷ nhìn tọa độ ấy, hắn nhận ra khu vực cần tìm chính là vùng biên dưới cửa thành kia. Nhất thời, hắn cũng đoán được tám chín phần ý đồ của Tàn Mộng Tử.
Tên này chắc đột nhiên ý thức được việc hắn có thể bị người khác tấn công bất thình lình, nên Tiềm Hành trốn sang một bên. Người này cũng thật may mắn, chuỷ thủ của mình cách hắn có thể chẳng bao xa, thế mà có thể từ con đường tử vong còn sống bước ra ngoài.
Kiếm Quỷ tự tin rằng Tàn Mộng Tử vẫn chưa phát hiện được hắn. Vì sau khi hắn thấy Tàn Mộng Tử thì vẫn ở vị trí sau lưng tiêu chuẩn, trong lúc đó luôn nhìn chòng chọc Tàn Mộng Tử, không hề thấy hắn quay đầu. Sau đó Kiếm Quỷ vẫn Tiềm Hành, Tàn Mộng Tử không có lý do phát hiện được. Trừ phi, Tàn Mộng Tử có đồ phản Tiềm Hành.
Nếu nói như vậy, Tàn Mộng Tử hoàn toàn có cơ hội đánh lén ngược lại mình, không có lý do đi vòng qua dưới chân tường bên kia, nơi đó quả thật là một vị trí tốt để quan sát người qua đường ở cửa thành.
Vừa xác định Tàn Mộng Tử còn chưa phát hiện mình xong, Kiếm Quỷ nắm chặt Sương Chi Hồi Ức, tiếp tục cẩn thận từng tí một ẩn núp giữa dòng người qua đường đi đến phía dưới chân tường bên kia.
Kỹ năng Tiềm Hành, chỉ cần có chút tiếp xúc và bị tiếp xúc với người chơi khác hoặc NPC thôi, đều sẽ hiện ra nguyên hình, kỳ thực cũng thuộc về loại kỹ năng có thể cắt đứt.
Những kỹ năng có thể cắt đứt trong Thế giới Song Song không cái nào giống cái nào, có kỹ năng lúc bắt đầu thì có thể cắt ngang, ví dụ như pháp thuật từ xa của pháp sư, hay các loại bắn tên của cung tiễn thủ, sau khi bọn họ ra tay công kích liền tấn công bản thân họ thì sẽ không nảy sinh bất kì ảnh hưởng gì đến kỹ năng vừa sử dụng.
Đương nhiên bởi vì kỹ năng của hai chức nghiệp có tính chất bất đồng, còn có phân chia kỹ càng hơn nữa. Ví dụ như lúc đang công kích đi tiêu diệt bản thân họ mà nói, pháp thuật được phóng ra từ pháp sư sẽ vì không có pháp lực của pháp sư duy trì và khống chế mà mất đi lực công kích vốn có; mà cung tiễn thủ thì không giống vậy, mũi tên đã bay ra ngoài, cho dù cung tiễn thủ chết đi nó vẫn bảo trì sát thương như cũ, thậm chí loại Truy Tung Tiễn xem như là dạng công kích cần ma lực, cũng sẽ tiếp tục cố chấp đuổi theo mục tiêu báo thù cho chủ nhân, cho đến khi thời gian của kỹ năng hết mới thôi.
Ngoài các loại kỹ năng tầm xa thì một vài chức nghiệp cận chiến phải dùng lực từ cơ thể hoặc thân thể tạo thành động tác mới thi triển được, khống chế được hành động người thi triển thường thì có khả năng cắt đứt. Lấy Toàn Phong Trảm của chiến sĩ làm ví dụ, nếu trong quá trình dùng Toàn Phong Trảm không cẩn thận chém vào một cây đại thụ, kết quả làm cho một thanh kiếm bị ghìm lại, Toàn Phong Trảm của chiến sĩ sẽ không còn tiếp tục xoáy nữa, Toàn Phong Trảm của chiến sĩ ấy đã bị cây đại thụ cắt đứt.
Nhưng bởi vì kỹ năng cận chiến cần dùng lực và hành động của bản thân nên nó còn có một đặc điểm khác đó là: Có thể tự ngắt kỹ năng. Chiêu này được người chơi gọi là hủy kỹ năng, đây chính là kỹ thuật vận dụng tổ hợp kỹ năng mà người chơi cận chiến cần phải nắm giữ thuần thục. Mà nhóm cung tiễn thủ và pháp sư, thì lại không thể hủy kỹ năng được. Tung ra pháp thuật, bắn ra tên mà còn muốn thu lại là không có khả năng.
Nói chung bởi vì các kỹ năng có đặc điểm bất đồng, nên quy tắc cắt đứt cũng không giống nhau. Tuy nhiên điều này cũng không thể chia ra theo chức nghiệp mà phải dựa trên đặc điểm của kỹ năng là chủ yếu.
Nếu nói về Tiềm Hành, nó không thuộc về kỹ năng chiến đấu, nhưng cũng có thể cắt được hơn nữa lại cực kỳ dễ dàng. Sờ một cái cũng có thể cắt đứt, ngay cả công kích cũng không cần.
Mà lúc này, Kiếm Quỷ đã bước chân vào phạm vi tọa độ mà Tàn Mộng Tử đang đứng. Hắn bắt đầu cầm Sương Chi Hồi Ức chậm rãi vung vẩy tìm kiếm trước người sau người, bên trái và bên phải thân mình, đồng thời hắn cũng chuẩn bị ngay khi có phát hiện được sẽ nhanh chóng xử đẹp tên kia.
Thật sự Tàn Mộng Tử không hề biết Kiếm Quỷ đang vung chuỷ thủ trước mặt hắn để phản Tiềm Hành. Sau một hồi tinh tế quan sát vẻ mặt của người đi đường qua lại ở cửa thành, Tàn Mộng Tử không phát hiện được tên nào khả nghi cả. Hắn tự nhủ mình đã có chút khẩn trương quá độ. Mặc dù vậy, hắn cũng không triệt tiêu Tiềm Hành, dù sao cẩn thận vẫn hơn vận tốt, bạn mình tới còn có thể liên hệ bằng nói chuyện riêng, không sợ tìm không được.
Hơn nữa Tàn Mộng Tử cũng không đứng mãi một chỗ. Hắn biết nếu Cố Phi muốn đối phó hắn, nhất định tên kia sẽ liên tục làm mới để theo dõi tọa độ của hắn. Khi đó dù đối phương không thấy hắn ở tọa độ này thì cũng có thể nghĩ ra hắn đang Tiềm Hành. Lúc đó đối phương sẽ tha hồ oanh tạc, đảm bảo sẽ hiện ra nguyên hình. Vì vậy Tàn Mộng Tử mỗi một đoàn thời gian, đều sẽ đổi đổi vị trí chút, nói chung chính là quanh dưới cửa thành này, dời tới dời lui thôi.
Vận may của người nay ngược lại cũng thật đúng tốt, di chuyển ngay lúc gần như không ai làm được là từ xẹt qua bên cạnh một centimet có chuỷ thủ của Kiếm Quỷ dựng đấy, thực sự chỉ cần hơi lung lay người là có nguy cơ bị phát hiện.
Sau khi hắn đổi vị trí, Kiếm Quỷ vẫn không biết như cũ, tiếp tục mò mẫm giống người mù qua sông vậy, mãi đến khi Cố Phi nói ra tọa độ mới nhất.
“Cái tên này!” Kiếm Quỷ cay cú mắng một câu, rồi tiếp tục đổi hướng lần mò. Cũng may khi Tiềm Hành thì không ai có thể thấy được, chứ không cái bộ dạng thầy bói xem voi của hắn thật sự sẽ là trò cười cho người thiên hạ.
Còn Tàn Mộng Tử thì lại cẩn thận tới tận cùng. Hắn không ngừng di động để làm nhiễu loạn sự theo dõi của Cố Phi. Nghĩ đến Cố Phi mỗi lần đổi mới thì tọa độ của hắn cũng đều có biến động, nhưng trước sau hắn vẫn quay vòng vòng trong một phạm vi nhỏ, mà cứ vì Tiềm Hành nên đối phương lại không thể tìm ra, không biết khi đó sẽ có dạng sắc mặt gì.
Tàn Mộng Tử nghĩ vậy, không nhịn được muốn bật cười, nhưng đột nhiên hắn lại ý thức được một điều: Tọa độ được cung cấp khi làm nhiệm vụ truy nã mỗi năm phút mới đổi mới một lần, tự mình chăm chỉ đổi vị trí như vậy để làm gì chứ? Hắn có đổi bao nhiêu lần thì bên kia cũng có ai biết đâu, mình đang làm việc vô ích nha!
Đồng thời hắn còn nghĩ, giằng co lâu như vậy, đối phương dù có ở gần đây nhưng không bắt được hắn nên chắc cũng phát chán rồi đi? Dù sao khi nãy không phát hiện ra phần tử khả nghi nào, Tàn Mộng Tử cũng không phải chưa từng nghĩ đến trường hợp có đạo tặc Tiềm Hành để tìm kiếm hắn ở xung quanh.
Phán đoán của hắn khá chính xác, nhưng đáng tiếc hắn không biết hai điểm.
Thứ nhất, Cố Phi có Huy Chương Truy Phong nên tọa độ sẽ đổi mới mỗi một phút chứ không phải năm phút như thường lệ;
Thứ hai, xác thực là có đạo tặc đang Tiềm Hành ở bên cạnhhắn, nhưng chỉ là nghị lực và lòng kiên trì của tên đạo tặc này, vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Thù không đội trời chung mà, việc này cũng đâu phải không có đạo lý.
Tàn Mộng Tử vốn chăm chỉ di động, làm Cố Phi và Kiếm Quỷ không có cách tóm hắn nhưng kiên trì không bỏ cuộc. Nhưng lúc này hắn đột nhiên bắt đầu lười biếng, đứng ở một chỗ khá lâu.
Bất thình lình, cảm thấy bên người hắn có một vật gì đó nhẹ nhàng lướt qua. Tàn Mộng Tử đã mất đi cảnh giác nên cũng chỉ tùy ý liếc mắt qua. Mà khi đó, Sương Chi Hồi Ức của Kiếm Quỷ đã hóa thành một đường ánh sáng xanh lập loè, đâm thẳng đến cổ hắn. Khí thế kia, cứ như là muốn trực tiếp cắt rớt đầu hắn.
Kiếm Quỷ tìm kiếm gã này lâu như thế, dù hắn rất kiên trì, nhưng kiên trì cũng không có nghĩa là hắn không có một chút xíu ức chế.
Sự kiềm chế của Kiếm Quỷ đã tích súc đến mức muốn nổ tung rồi, trong lòng còn mô phỏng cách ám sát Tàn Mộng Tử 180 lần. Bây giờ một khi bùng nổ, bộc phát ra tốc độ phản ứng còn cao hơn cả Cố Phi.
Tàn Mộng Tử đang nghiêng nghiêng cái đầu rất dễ thương kia kìa, trên cổ đã trực tiếp bị Kiếm Quỷ hung hăng cứa một phát. Tất nhiên, trong trò chơi sẽ không nặng về tình huống máu me, sau khi chính thức đưa vào vận hành càng có sự điều chỉnh giảm xuống.
Chứ theo lẽ thường thì một nhát kia đã chém nát động mạch chủ của Tàn Mộng Tử, khi đó máu sẽ phun ra một đống, không biết là lượng bao nhiêu như chắc chắn ào ào chảy ra. Nhưng lúc này hình ảnh cũng chỉ xuất hiện một chút máu bắn ra, để biểu thị cho việc một đao kia đã trúng mục tiêu.
Nhưng chỉ nhìn khí thế kia, cũng đã khiến cho Tàn Mộng Tử mất hết ý chí chiến đấu rồi, hắn chỉ biết quay đầu bỏ chạy, chân hắn sử dụng Tật Hành thành thạo lưu loát không gì sánh được.
Đáng tiếc, lần này hắn đụng phải Kiếm Quỷ chứ không phải Cố Phi. Tật Hành của Kiếm Quỷ còn thông thạo hơn hắn rất nhiều, tốc độ cơ bản cũng nhanh hơn hắn, chỉ cần thi triển ra liền hóa thành tàn ảnh theo sát phía sau, điên cuồng đâm về phía hắn ta.
Hai người diễn một cuộc đuổi bắt đẫm máu, từ cửa thành bên này chạy qua con đường bên kia. máu của Tàn Mộng Tử vẩy ra một đường, rốt cuộc cũng ngã xuống. Trước khi biến mất hắn còn duỗi tay về phía trước, giống như hắn vẫn tràn đầy hy vọng vào đoạn đường trước mặt vậy.
Kiếm Quỷ đưa mắt nhìn về hướng tay hắn với đến, bừng tỉnh. Bên kia chính là nhà kho, người này muốn cất đồ vào đó trước khi chết. Chỉ tiếc, tốc độ của hắn ra quá chậm so với Kiếm Quỷ.
“Chậc chậc chậc!” Kiếm Quỷ thờ dài một hơi, rồi cúi người nhặt hai món trang bị mà Tàn Mộng Tử bị bạo ra rơi trên mặt đất.