Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cái gì? Anh ấy không đi làm ư? Cả ngày chui ở trong nhà làm người chuyên chơi trò chơi hả? Không phải như vậy chứ?”
Sáng sớm, khi Phiền Tố Quyên từ bên ngoài trở về gian phòng của nàng và Trần Tĩnh, đang chuẩn bị hấp nóng lại cá, nàng rất kinh ngạc khi nghe được Trần Tĩnh vừa mới tỉnh ngủ nói chủ thuê nhà mới của bọn họ không có việc làm chính thức, cả ngày ở nhà chơi trò chơi.
“Ừ, không biết trong trò chơi anh ấy làm ăn thế nào, nghe nói hiện nay có không ít người làm người chơi trò chơi để duy trì cuộc sống, hình như cũng kiếm được rất nhiều tiền. Có lẽ phòng ở này cũng mua bằng tiền kiếm được khi chơi trò chơi đấy.” Trần Tĩnh nằm ở trên giường ánh mắt chậm rãi lướt qua vách tường cùng nóc nhà, khẽ mỉm cười nói.
Phiền Tố Quyên thấy thần sắc của nàng, lông mày hơi nhíu lại, nhanh tiến vài bước ngồi bên cạnh đầu giường, hai tay lạnh buốt bưng lấy khuôn mặt Trần Tĩnh, trịnh trọng cảnh báo: “Tiểu Tĩnh nhi, cậu cũng không thể nghĩ về việc đó chứ?”
"Làm sao vậy?"
Trần Tĩnh khó hiểu.
"Làm sao vậy ư? Không biết người chơi trò chơi có tính chất gì sao?
“Có tính chất gì? Trần Tĩnh càng nghi ngờ.
“Có tính chất gì ư?” Phiền Tố Quyên nghiêm mặt phê phán: “Đây đều là một dạng người hết ăn lại nằm.. Những người này khi gặp may mắn có thể kiếm được một ít tiền nhưng nếu họ không gặp may thì sao? Nếu có một ngày họ không thể sống trong trò chơi nữa thì sao, cậu nói bọn họ lấy gì để ăn, lấy gì để uống đây? Họ làm thế nào để nuôi vợ con? Tiểu Tĩnh nhi, hôm qua mình với Đào Tinh chỉ muốn lấy cậu và anh ấy trêu ghẹo thôi, nói các cậu có thể gì đó. Nhưng hiện tại tờ trịnh trọng nhắc nhở cậu, cầu ngàn vạn đừng thích anh ấy. Tuy nhìn bề ngoài của anh ấy thành thật chắc là một người hiền lành nhưng thành thật không thể dùng làm cơm ăn. Dùng nghề chơi trò chơi để kiếm cơm là không chắc chắn, dù cậu tìm một người bảo an, bảo vệ trông cửa cũng tốt hơn anh ấy, cho dù thu nhập của bảo an, bảo vệ nhiều hay ít, dù thất nghiệp thì sẽ nhanh tìm được công việc mới.Nhưng một người chuyên chơi trò chơi như anh ấy có được như vậy không? Nếu lúc không còn chơi trò chơi nữa, cái gì anh ấy cũng không biết thì chẳng lẽ phải đi học lại à?
Trần Tĩnh mờ mịt chẳng hiểu Phiền Tố Quyên nói gì cả.
“Quyên tử, dù sao anh ấy cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học Trung Hải, sao cậu lại nói như vậy chứ?”
“Dừng! Cậu còn nhỏ nên không hiểu đâu. Như tuổi của bọn họ bây giờ, bằng cấp đã không còn là vấn đề trọng yếu nữa. Khi tuyển người mà xem xét tuổi của hắn, đầu tiên họ sẽ không hỏi tốt nghiệp trường nào mà là có bao nhiêu kinh nghiệm công việc. Hỏi sau khi tốt nghiệp mấy năm nay bọn họ đã làm gì? Còn anh ấy đã làm gì ư? Chơi trò chơi vài năm? Kinh nghiệm như vậy có quỷ mới dùng tiền mời anh ấy làm việc.”
“Hai người các cậu đang nói gì vậy? Một buổi sáng thật yên bình.” Bên ngoài gian phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân và câu hỏi của Đào Tinh.
Sau đó một lát, Đào Tinh đẩy cửa phòng bước vào.
Phiền Tố Quyên vừa nhìn thấy nàng liền ngoắc tay gọi nàng lại bên mình.
Đào Tĩnh không hiểu ra sao, đi đến bên cạnh nàng ngồi ở cuối giường Trần Tĩnh.
“Có chuyện gì vậy? Quyên tử.” Sau khi Đào Tinh ngồi xuống lên tò mò hỏi Phiền Tố Quyên.
Chuyện gì ư? Xảy ra chuyện lớn rồi.”
Đầu tiên Phiền Tố Quyên nói như vậy sau đó đi vào cụ thể: “Tinh Tinh, cậu có biết không? Chủ nhà mới của chúng ta sau khi tốt nghiệp không đi ra ngoài kiếm việc làm mà mấy năm nay hắn cả ngày nhốt mình trong phòng làm người chuyên chơi trò chơi. Tinh Tinh cậu nói xem người như vậy làm sao chúng ta có thể để tiểu Tĩnh nhi thích hắn chứ?”
“A?”
Đào Tinh nghe được tin tức này cũng lắp bắp kinh hãi: “Tiểu Tĩnh nhi thích hắn ư? Không thể nào? Mới có một buổi tối mà! Chúng ta ở đây chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, trong thời gian ngắn như vậy mà tiểu Tĩnh nhi đã thích hắn rồi à? Việc này thật là nhanh quá.
“Không phải, mình nói mình thích anh ấy khi nào?” Trần Tĩnh cuối cùng cũng nói xen vào được một câu biểu đạt ý kiến của mình.
"Hô..."
"Hô..."
Nghe Trần Tĩnh chính mình nói không thích chủ nhà mới làm Phiền Tố Quyên và Đào Tinh đều thở dài một hơi.
Sau đó khuôn mặt hai người đều khôi phục nụ cười.
Đào Tinh vỗ ngực, nói có vẻ may mắn: “Ha ha, không thích là tốt rồi, không thích là tốt rồi. Trên đời này đàn ông tốt còn nhiều mà, người thích tiểu Tĩnh còn rất nhiều, cậu không thể giả vờ ngớ ngẩn để đi yêu một người không có tiền đồ chỉ chuyên chơi trò chơi như vậy được.
Phiền Tố Quyên cũng cười nói: “Tuy nói vậy nhưng chủ nhà này ngoài không giống đàn ông như thế thì tính cách cũng không tệ lắm. Nếu làm bạn trai thì không thích hợp nhưng làm bạn bè cũng được.
"Đúng đúng đúng, làm bạn bè với người như vậy khẳng định sẽ rất được, sẽ không tính toán chi li với chúng ta…” Khi Đào Tinh hưng phấn nói những lời này thì trong lòng nàng nghĩ tới những đồ ăn như thịt, cá, dưa.. trong tủ lạnh của Dương Chấn.
“Ài, các cậu cũng đừng vui mừng quá sớm, chiều hôm nay mình đã nói với anh Dương rằng khi thức ăn trong tủ lạnh hết thì chúng ta sẽ thay nhau mua, chúng ta ở trong nhà anh ấy, anh ấy đã lấy rất ít tiền thuê nhà rồi, chúng ta không thể ăn không đồ ăn của anh ấy được, nếu không anh ấy sẽ lỗ vốn khi cho chúng ta thuê phòng.” Những lời này là Trần Tĩnh nói với các nàng.
“Cái gì? Cậu chủ động nói ư?”
“Không thể nào? Tiểu Tĩnh nhi, sao cậu quá thành thật vậy chứ?”
Nụ cười của Đào Tinh và Phiền Tố Quyên dừng lại trên mặt, trừng mắt không biết nói gì với Trần Tĩnh đang ngồi trên giường nữa.
….
Buổi sáng sau khi Dương Chấn rời khỏi trò chơi, theo thói quen từ trong phòng ngủ đi ra, sau khi rửa mặt liền dùng lò vi sóng nấu một bát mì tôm để ăn, sau đó lại một lần nữa trở về phòng nghỉ ngơi.
Khoảng hai giờ chiều, hắn tỉnh lại khi đã ngủ no nê rồi.
Từ phòng ngủ đi ra liền gặp Phiền Tố Quyên, Đào Tinh và Trần Tĩnh chuẩn bị đi chơi.
Gặp ba cô gái toàn thân mặc trang phục ở nhà, thậm chí trên đầu Phiền Tố Quyên còn đội một chiếc nón trắng để tránh ánh sáng mặt trời, Dương Chấn hơi ngơ ngác một chút.
“A, chào anh Dương. Anh tỉnh ngủ rồi ạ? Hi hi, em nghĩ tiểu Tĩnh nhi nói anh là người chơi trò Huyết Sắc Giang Hồ, anh luyện võ công gì trong ấy? Là người chuyên chơi trò chơi, võ công của anh nhất định rất cao?” Phiền Tố Quyên nhìn thấy Dương Chấn còn buồn ngủ từ trong phòng đi ra, cũng ngơ ngác một chút nhưng trên mặt nhanh chóng nở một nụ cười sáng lạn, ra vẻ rất nhiệt tình chào hỏi nói chuyện với Dương Chấn.
Dương Chấn vẫn không trả lời, Đào Tinh mặc một bộ đồ thể thao màu xanh cũng nhanh chóng chen lời, âm thanh hơi cao trông có vẻ rất hưng phấn: “Đúng rồi, đúng rồi. Anh Dương, anh là người chuyên chơi trò chơi, võ công của anh nhất định sẽ rất cao. Em cùng Quyên tử, tiểu Tĩnh đều là đệ tử của phái Nga Mi, võ công đều không cao lắm. Anh có bí kíp võ công nào không? Ném cho chúng em vài cái được không, anh Dương.”
“Đúng như vậy, anh Dương, tục ngữ nói gần quan được lộc, dù sao chúng em cùng đại cao thủ như anh cùng ở dưới một mái hiên, võ công của anh cao như vậy thì thế nào cũng phải giúp đỡ vài mỹ nữ bọn em nhé?” Thấy Đào Tinh đòi bí kíp võ công, đôi mắt Phiền Tố Quyên cũng sáng lên, nhanh miệng hùa vào.
Dương Chấn bị các nàng nói chuyện nhanh như súng máy làm nhức hết cả đầu.
Như vậy làm hắn đối với Trần Tĩnh chỉ mỉm cười đứng sau hai nàng càng có hảo cảm hơn. Chỉ có nàng là không nói yêu cầu như vậy.
“Để một thời gian ngắn nữa đã. Bây giờ anh đang bế quan luyện công, không có thời gian đi gặp các em.”
Dương Chấn không muốn dây dưa cũng hai cô gái có cá tính mạnh mẽ này nên hắn liền mở miệng nói qua loa với các nàng.
Nhưng hắn không nghĩ tới câu nói này không những không làm cho hai cô gái này thất vọng mà ngược lại, nó lại làm mắt hai cô nàng này sáng lên.
“Thật ư? Anh Dương, anh là một đại cao thủ trong Huyết Sắc Giang Hồ phải không?
“Đúng vậy, anh Dương, một thời gian ngắn nữa anh sẽ mang cho bọn em bí kíp gì? Thiên bảng? Hay là Địa bảng vậy?”
Lời của Đào Tinh còn chấp nhận được nhưng lời của Phiền Tố Quyên sau đó làm hắn bật cười trong lòng.
Thiên bảng ? Địa Bảng ?
Đừng nói hắn không có bí kíp võ công của Thiên bảng và Địa bảng mà cho dù có thì mỗi bản đều là bảo vật có giá trị hơn mười hai vạn nhân dân tệ, sao có thể tiện tay đưa cho các nàng được?
“Không có đâu, ta không có bí kíp lợi hại như vậy đâu, bí kíp trung phẩm thì còn có vài bản, sau một thời gian ngắn nữa nếu các em có hứng thú thì anh có thể đưa cho các em.”
“A? Chỉ là trung phẩm thôi à?”
Vẻ mặt của Đào Tinh rất thất vọng.
“Ai! Mình còn tưởng làm bạn của một đại cao thủ thì có thể trở thành cao thủ cơ, xem ra là không được rồi.” Trên mặt Phiền Tố Quyên cũng không dấu nổi vẻ thất vọng.
Mà Trần Tĩnh vốn im lặng sau lưng các nàng cũng ánh lên vẻ thất vọng ở trong mắt.
…..
Đợi các nàng chào Dương Chấn rồi rời đi, từ trong phòng ra Phiền Tố Quyên đã nhanh mồm nói luôn: “Ai! Tiểu Tĩnh nhi, hiện tại cậu đã rõ ràng chưa? Họ Dương kia nhất định là một đoạn kết của trào lưu nghề ngoạn gia, nếu như anh ấy thật sự là một đại cao thủ thì đối với lời thỉnh cầu của ba cô gái đẹp bọn mình thì ít nhất sẽ cho chúng ta hai bản bí kíp thượng phẩm, thậm chí là võ công cấp tông sư mà không bao giờ là hàng trung phẩm thông thường.”
“Đúng vậy! Mình xem hắn khẳng định không có tiếng tăm gì trong Huyết Sắc Giang Hồ, nói không chừng võ công còn không bằng ba chúng ta ấy.” Đào Tinh muốn bỏ đá xuống giếng nên nói thêm vào.
----------oOo----------