Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian tu luyện thật là buồn tẻ.
Khi xác định Chu Dĩnh đã thật sự rời bỏ mình, Dương Chấn liền không để bản thân nghỉ ngơi một phút nào.
Mỗi ngày trừ thời gian ăn cơm và ngủ ra thì hắn đều ở trong trò chơi, lần lượt từ trong hồ nước bò lên khối đá nhô cao, lần lượt đứng dưới thác nước chảy xiết tu luyện Bài Vân Chưởng pháp..
Từng ngày trôi qua, thời gian hắn có thể tu luyện Bài Vân Chưởng ở dưới thác nước càng dài.
Từ lúc ban đầu vừa đứng dưới thác đã bị nước cuốn đi thì sau mười hai ngày hắn đã có thể ở dưới đó tu luyện một phút đồng hồ.
Một phút đồng hồ có vẻ rất ngắn.
Nhưng đối với người đứng ở dưới thác nước cố gắng hết sức ổn định thân mình thì cũng rất dài.
Loại cảm giác này làm hắn nhớ tới thời gian còn bé cùng ông luyện Hình ý ưng trảo.
Nhớ lúc đó luyện quyền cũng buồn tẻ như vậy, cũng như bây giờ cảm giác thời gian trôi thật là chậm.
Hắn cảm thấy một ngày như dài bằng cả năm.
Tuy vậy mười hai ngày tu luyện buồn tẻ cũng thu được hiệu quả rõ ràng nhất.
Đến hôm nay, mười hai thức của Bài Vân Chưởng cũng đều đã đạt tới cảnh giới “Sơ khuy môn kính”.
Nếu không đứng ở dưới thác nước thì hắn có thể một hơi thi triển đầy đủ trọn bộ chưởng pháp này.
Lưu thủy hành vân, phi vân đái nguyệt, phiên vân phúc vũ, bài sơn đảo hải, ô vân tế nhật, trọng vân thâm tỏa, tê thiên bài vân, vân hải ba đào, biến vân vô định, ương vân thiên hàng, vân lai tiên cảnh, sầu vân thảm vụ.
Uy lực của mười hai thức chưởng pháp đều không giống nhau, ý cảnh thiên biến vạn hóa.
Càng tu luyện lòng tin của Dương Chấn đối với bộ chưởng pháp này càng tăng.
Chỉ có cảnh giới “Sơ khuy môn kính” mà hắn đã phát hiện uy lực của nó không kém Ưng Trảo công bao nhiêu.
Uy lực của võ công thần bảng quả nhiên mạnh mẽ.
Ưng Trảo công dù sao cũng là thượng phẩm võ công, cùng với nó so sánh quả nhiên kém rất nhiều.
Tu vị chưởng pháp liên tục đột phá không chỉ không làm Dương Chấn thư giãn xuống mà lại càng làm tăng ý chí chiến đấu của hắn.
Trong sáu ngày tiếp theo hắn tu luyện càng thêm khắc khổ, đứng ở dưới thác nước chảy xiết thì triển ra chưởng pháp càng liên miên cuồng bạo.
Mỗi ngày không đến lúc kiệt sức vì mệt mỏi thì hắn tuyệt đối không logout để nghỉ ngơi.
Tuy vậy thành quả sáu ngày nay lại không được bằng nửa tháng trước.
Sáu ngày tu luyện khắc khổ chỉ đem thức thứ nhất “Hành vân lưu thủy” tăng lên tới tầng thứ hai – cảnh giới đăng đường nhập thất mà thôi.
Thêm hơn năm ngày nữa, từ bắt đầu khắc khổ tu luyện đến dần dần nôn nóng, hắn hận không thể lập tức đem toàn bộ Bài Vân Chưởng luyện đến cảnh giới đại thành.
Liên tục năm sáu ngày mà cảnh giới không tăng lên, hắn làm sao không nóng lòng chứ.
Đến hơn năm giờ rạng sáng ngày thứ sáu thì cuối cùng thức thứ nhất “Lưu thủy hành vân” cũng tăng lên đến cảnh giới “đăng đường nhập thất”.
Tâm tình của hắn dần dần bình thản.
Không chỉ bởi vì cảnh giới cuối cùng cũng tăng lên mà còn vì uy lực của thức thứ nhất khi đột phá cảnh giới làm hắn rất là mừng rỡ.
Lúc này bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của hệ thống: “Chúc mừng ngài Ngạo Thiên Ma Thần, ngài tu luyện thức thứ nhất của Bài Vân Chưởng đã đạt đến cảnh giới “đăng đường nhập thất”, mong ngài tiếp tục cố gắng sớm đạt cảnh giới cao hơn!” Ngay lúc đó hắn bỗng thấy hai tay đang thi triển một thức chưởng pháp này thoải mái mượt mà hơn rất nhiều, màn nước bị song chưởng của hắn đánh văng xa hơn mười thước.
Uy lực mạnh gần gấp mười lần trước kia.
Uy lực của Bài Vân Chưởng từ cảnh giới sơ khuy môn kính đến cảnh giới đăng đường nhập thất lại hơn kém nhau nhiều như vậy làm Dương Chấn mừng rỡ không thôi.
Uy lực như vậy rõ ràng đã vượt qua lực sát thương của Ưng Trảo công.
Điều đó làm cho hắn cảm thấy sáu ngày vất vả hoàn toàn đáng giá.
Tiếp đà hưng phấn, hắn tại dưới thác nước đem thức chưởng pháp này liên tục thi triển ba lần, cả đến khi bị nước chảy đánh bay vào trong hồ mà tâm tình của hắn vẫn còn kích động.
Thức thứ nhất ở cảnh giới đăng đường nhập thất mà đã có uy lực như vậy, nếu mấy thức cuối cùng đều đạt tới cảnh giới này thì uy lực có lẽ mạnh hơn nhiều.
Không biết đến lúc tất cả chiêu thức đạt đến tầng thứ sáu, đạt cảnh giới phản bác quy chân thì sẽ kinh thiên động địa thế nào?
Khó trách năm đó Bộ Kinh Vân luyện thành bộ chưởng pháp này thì gần như là vô địch.
….
Lăn qua lăn lại đến gần sáng, Dương Chấn mới mỉm cười từ trong trò chơi logout.
Kể từ sau khi biết Chu Dĩnh thật sự thay lòng đổi dạ, đây là lần đầu tiên hắn mỉm cười sung sướng.
Vì muốn tự thưởng cho mình, sau khi logout hắn không tùy tiện lấy thứ gì đó ăn chống đói mà đánh răng rửa mặt trước, sau đó tắm rửa thay một bộ quần áo khô mát rồi ra cửa đi đến chợ mua thức ăn.
Hắn nhớ ngày hôm qua thức ăn trong tủ lạnh không còn nhiều, vừa lúc hôm nay đi mua một ít về.
Thịt, gà, xương sườn, tảo biển, đậu phụ phơi khô, đậu hũ, trứng gà, trứng vịt mặn, miến, mì sợi, dầu đậu nành, xì dầu, muối ăn....
Hắn mua đầy hai cái túi lớn khoảng bốn mươi, năm mươi cân, gọi một chiếc xe taxi trở về khu nhà nhỏ nơi hắn ở.
Taxi chở hắn về vừa mới rời đi, Dương Chấn đang muốn xoay người lại xách hai cái túi lên thì lại có một chiếc xe taxi dừng lại bên cạnh hắn.
Sau đó một, hai, ba…
Ba cô gái trẻ ăn mặc sáng sủa từ trên xe bước xuống.
Một người dáng vẻ cao gầy, mặc áo T-shirt trắng cùng với váy bò màu lam, khuôn mặt trái xoan trắng nõn rất gợi cảm, vừa xuống xe miệng đã líu ríu nói đến đấy chắc là không sai.
Cô gái thứ hai xuống xe trông dáng người đầy đặn, bộ ngực nặng trịch như treo hai quả đu đủ lớn, cặp mông cũng rất lớn. Đáng tiếc là khuôn mặt nàng hơi béo cùng với chiếc cằm và eo cũng hơi thô.
Xuống xe cuối cùng là một tiểu mỹ nữ im lặng trông rất ôn nhu.
Khuôn mặt nàng trông thanh tú, sau khi xuống xe con mắt trong vắt ôn hòa nhìn bốn phía xung quanh mà không nói câu nào, nàng không cao gầy như cố thứ nhất, cũng không đầy đặn như cô thứ hai.
Vóc dáng nàng chắc khoảng chưa đến một mét sáu nhưng dáng người rất cân xứng, làn da trắng bạch cùng với khuôn mặt tình xảo.
Trên người nàng mặc kiểu quần áo bảo thủ nhất.
Quần Jean mày lam bạc, áo T-shirt màu thủy lan, đi giày thể thao màu trắng.
Đôi chân nhỏ trơn bóng, bộ ngực không lớn lắm nhưng lại có vẻ nhô cao, dùng một tay có thể cầm được.
Môi hồng răng trắng, mắt sáng lung linh mới đủ hình dung nàng.
Chỉ nhìn một mắt mà tim Dương Chấn đã đập thình thịch.
Thật sự là một cô gái trong mộng.
Nếu như có thể đem thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ôm vào trong ngực thì thật là thỏa mãn.
Nhưng….
Nghĩ đến tuổi mụ của mình đã là 27 tuổi mà xem bộ dáng của cô bé mới khoảng trên dưới 20 mà thôi, có lẽ là 18, 19, Dương Chấn cảm giác mình không còn hy vọng nữa.
Tuổi thì đã hơn kém nhiều như vậy, lại thêm bon họ hoàn toàn không quen biết nhau, có lẽ hôm nay gặp thoáng qua nhưng sau này cũng không biết còn có thể gặp lại hay không, vậy thì theo đuổi như thế nào?
Mà cho dù có cơ hội theo đuổi thì chưa chắc hắn đã thành công.
Một cô bé động lòng người như vậy, người con trai nào nhìn mà không động tâm đây?
Người theo đuổi nàng chắc là không ít.
Có thể có chỗ cho người lớn tuổi đã thất bại như mình sao?
Lắc đầu, khẽ cười khổ, Dương Chấn mang theo đồ đạc trở về chỗ ở của mình.
Trên thế giới này, mỹ nữ rất nhiều nhưng không phải mình thích là có thể có được.
….
Duyên phận, là một thứ gì đó rất kỳ diệu....
Cuối cùng sẽ đem người mình muốn gặp và không muốn gặp, vào lúc mình còn chưa chuẩn bị, đưa đến trước mặt mình.
Dương Chấn về đến nhà, dùng hơn nửa tiếng đồng hồ mới đem những thứ mới mua về cất đi thì đột nhiên vang lên tiếng chuông gõ cửa.
......
Mang theo nghi hoặc, Dương Chấn dùng khăn trên bếp lau tay rồi đi ra mở cửa.
Một giây sau, Dương Chấn ngây ngẩn cả người
Đứng ngoài cửa đúng là ba cô gái vừa nhìn thấy tại cửa khu nhà này.
Tiểu mỹ nữ làm cho hắn động tâm lúc này im lặng đứng sau hai cô gái còn lại lẳng lặng nhìn qua hắn, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.