Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
* Đòi ít nợ
“Lâm ca…… ca ca … Vì, vì sao? Ta sợ … thả … thả ra a.”
Mục Thanh Lê tứ chi bị trói ở trên bàn tròn, quần áo rách nát, đầu gối cùng miệng đều đổ máu, trên mặt đều là bùn đất cùng những vết thương nhỏ, bên má phải lại sưng như mới bị ngựa voi giày xéo, thần sắc kinh sợ lại mềm yếu, lệ rơi đầy mặt, bộ dáng thật sự chật vật cùng cực.
Quân Vinh Lâm nghe vậy cười lạnh, một tay giữ bàn long cung, một tay cố định vũ tên, nhắm ngay Mục Thanh Lê kéo căng dây cung. (Bàn long cung: cây cung có khắc hình rồng hai đầu, Vũ tên: đuôi tên gắn lông vũ để điều chỉnh hướng bay)
Lưu Minh Hiên đi đến bên người hắn, chậm rãi cảnh báo: “An Vương, Mục Thanh Lê này là đích nữ (con gái đầu , trưởng nữ) của Bình Khang Hầu, còn là vị hôn thê của ngươi, không cần đùa quá trớn.”
Quân Vinh Lâm vừa nghe đến việc này, tâm tình càng thêm không tốt, không kiên nhẫn nói: “Nàng liền ỷ vào đó làm xằng làm bậy, bổn vương tự biết chừng mực, không thể giết, còn không thể đả thương được?”
“Đã sớm nghe nói An Vương chẳng những kiếm thuật kinh người, cung pháp cũng rất cao, nay may mắn chứng kiến người thật việc thật.” Chung quanh có người ồn ào.
“Hừ!” Quân Vinh Lâm hổ khu sinh phong** , nhãn thần châm chọc, phun một chữ: “Xoay.”
**Nguyên văn “虎躯生风” cái này không hiểu – nhưng nếu là 虎嘯生风 Hổ khiếu sinh phong thì là hổ gầm sinh gió, ý chỉ thanh thế uy lực.
“Không, không cần!” Mục Thanh Lê sắc mặt trắng bệch. Thật đáng sợ, thật đáng sợ, Lâm ca ca vì sao đối với ta như vậy.
Thị vệ đứng ở bên cạnh đĩa quay sẽ không nghe lời của nàng, dùng mười phần khí lực, toàn bộ đĩa quay rất nhanh xoay tròn liên tục.
“A –!” Tiếng gào vạn phần hoảng sợ tuyệt vọng theo miệng Mục Thanh Lê truyền ra.
Quân Vinh Lâm chán ghét nheo mắt lại, một tay giương cung bắn.
“Sưu” Một tiếng, mũi tên sượt qua mặt Mục Thanh Lê, đính ở bên tai nàng không quá ba phân.
Quân Vinh Lâm lắp tên thứ hai vào cung, kéo thật căng cung rồi mới buông tay, lần này sượt cánh tay Mục Thanh Lê, một vệt máu chảy ra, làm cho hồng y của nàng đính vào trên tấm ván gỗ.
Con ngươi Mục Thanh Lê trắng dã, mồm miệng mở lớn, bộ dáng thật sự khó coi, không phát ra một chút âm thanh.
“Sao có mùi nước tiểu? Nha, nàng thế nhưng sợ tới mức tiểu trong quần.” Có nữ tử vui sướng khi người gặp họa kêu lên. (đoạn này thấy thương nàng MTL ghê, ghét cái tên QVL dễ sợ , hjx)
Lưu Minh Hiên thấy bộ dáng Mục Thanh Lê, hướng Quân Vinh Lâm khuyên nhủ:“Ta xem nàng đã muốn hôn mê, hay là thôi đi. Ngươi đem nàng đùa đến như dã soa (quỷ dạ xoa= xấu xí, ghê tởm) thế này cũng nên nguôi giận. Nói đi nói lại, nàng đối với ngươi cũng không làm sai cái gì.”
“Quên đi? Ai biết nàng có phải giả bộ bất tỉnh hay không.” Quân Vinh Lâm rút mũi tên thứ ba ra, nhất tề lắp vào trên cung.
Mọi người thấy đều cả kinh, chỉ có Lưu Minh Hiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, đối với tiễn pháp của Quân Vinh Lâm hắn cũng biết, hắn không muốn giết người tự nhiên sẽ không gặp chuyện ngoài ý.
Ý thức Mục Thanh Lê vửa tỉnh một chút liền cảm giác được tứ chi như bị trói, toàn thân trên dưới truyền đến một trận đau đớn cứng ngắc, còn không chờ nàng kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì hơi thở rét lạnh còn lưu xung quanh vây lấy nàng. Lỗ tai giật giật, không cần mở mắt ra, nàng dựa theo tiếng gió ‘Xem’ phương hướng vị trí truyền đến của hơi thở giá rét kia.
Bàn tay đẹp khéo léo động, dây thừng đang buộc nàng chậm rãi rớt xuống, Mục Thanh Lê duỗi tay trực tiếp nắm chặt một mũi tên, đánh nghiêng một mũi tên khác đang hướng tới, quay đầu, ngân nha (răng bạc?!?) lại cắn cái tên cuối cùng.
“Phi!” một tiếng, đem tên đang cắn phun ra, Mục Thanh Lê mạnh mẽ mở mắt ra, liếc mắt một cái liền rõ ràng, vô cùng chuẩn xác nhìn thẳng Quân Vinh Lâm, cái miệng nhỏ bị mũi tên sượt qua mở ra khép vào, từng chữ từng chữ, rõ ràng vô cùng: “Là ngươi đả thương ta!”
Khi nàng nói chuyện, động tác tay cũng không chậm, cầm tên còn lại kia rạch một đường trên đoạn dây thừng đang buộc chặt mình, nhảy xuống bàn xoay vô cùng lưu loát.
Hồng y rách nát hỗn độn, tóc đen mềm mại xỏa ra sau đầu, bất ngờ rời khỏi bàn xoay, trên mặt sớm không còn nhu nhược ngày thường, ánh mắt lạnh như mặt ao mùa đông, chuyển động vô cùng ướt át, cho dù là trên người dơ bẩn cùng bị thương sưng đỏ không chịu nổi, trên mặt máu chảy không ngừng, nhưng khí thế nàng bỗng phát ra cũng không có nửa phần yếu bớt.
Mọi người ngây người kinh sợ, bất giác giật mình bởi chỉ trong nháy mắt như thế nào diễn biến thành cái dạng này, thậm chí có người còn không thấy rõ nàng làm thế nào lại tránh được ba mũi tên cùng bắn tới.
Mục Thanh Lê lạnh lùng nhìn chung quanh, thanh tường hồng ngõa (tường xanh ngói đỏ), bạch ngọc võ đài, toàn bộ mọi người mặc đồ cổ trang kỳ quái. Trong lúc nhất thời chú ý tới vết thương toàn thân đau xót, ngón tay xát ở trên miệng một chút, máu đỏ tươi kích thích mắt của nàng, nhất là cái tay nhỏ nhắn trắng noãn kia, tay nàng như thế nào trở nên nhỏ như vậy? Nàng không phải bị sư muội hãm hại, đi Bắc Kinh công ty chi nhánh thì……
Đúng rồi, nàng gần đến công ty, tại lầu một bị làm nổ trực tiếp kéo theo toàn bộ các lầu bên trên cùng phát nổ, như vậy cường độ nổ càng mạnh, nàng dùng hết sức dường thế nào cũng không thoát được, hiện tại ở nơi này là sao?
“Mục Thanh Lê?” Quân Vinh Lâm kinh dị (kinh sợ + dị biệt) bất định nhìn nữ tử cảm thấy có chút xa lạ trước mắt, ngay cả khẩu khí để kêu cũng đều trở nên có chút nghi hoặc bất định. (là do tác giả viết lặp từ bất định ák)
Mục Thanh Lê nghe vậy giương mắt, nhìn nam nhân tuấn mỹ vô song trước mặt, ánh mắt dừng lại trên người hắn đánh giá, cuối cùng dừng tại bàn long cung còn chưa buông, chứng cớ vô cùng xác thực! Mắt hơi nheo lại, hàn quang bắn ra bốn phía. Sát khí trùm lên những người chung quanh, chỉ thấy rõ ràng nam nhân này làm mình bị thương như vậy có biểu hiện chán ghét. Chán ghét mình? Nàng không rõ chính mình rốt cuộc là như thế nào bị nam nhân này làm cho bị thương, ít nhất hiện tại thanh tỉnh, nào cũng không đơn giản buông tha cho hắn.
“Các vết thương trên người của ta đều là do ngươi ban tặng.” Mục Thanh Lê híp mắt giống như tân nguyệt (trăng non, trăng lưỡi liềm giống cài này ◠‿◠), lạnh lẽo mà đẹp đẽ. Lời nói ra không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Quân Vinh Lâm nhíu mày, nàng đột nhiên chuyển biến thực không được tự nhiên, nếu không tận mắt chứng kiến như vậy, hắn thậm chí cảm thấy người trước mắt này căn bản không phải Mục Thanh Lê.
“Ngươi đang đùa bỡn cái gì.” Quân Vinh Lâm cười lạnh, ánh mắt đánh giá nàng thật như là xem cái gì đó thật dơ bẩn, cười nhạo nói: “Đây mới là khuôn mặt thật của ngươi, nhu nhược trước kia đều là ngụy trang.”
Mục Thanh Lê nhíu mày, lần đầu tiên có người dám nói nàng như vậy. Chu môi anh đào hướng về phía trước, cười như tiếng nước chảy róc rách, trong mắt trong như ngọc chỉ ánh lên sự bình tĩnh lạnh lùng, “Bỡn không có, đòi nợ thì có một ít.”
Lời nói xong, mũi chân nàng điểm mạnh mẽ rồi hướng Quân Vinh Lâm vọt tới, trong tay kiềm giữ cây tên hướng của cổ hắn.
“Tê –”
Thấy một màn như vậy, mọi người đồng loạt hút không khí, trong lòng đều dâng lên ảo giác không thể tưởng tượng được. Mục Thanh Lê này cũng dám ra tay với Quân Vinh Lâm, nàng ngây ngốc hay vẫn còn choáng váng? Không nói nàng đối với hắn lưu luyến si mê, hơn nữa nàng đánh cũng không đánh thắng được, An Vương nhưng là ngũ phẩm kiếm vương, về phần Mục Thanh Lê, cho tới bây giờ vẫn không có nghe nói kiếm thuật của nàng như thế nào.
Quân Vinh Lâm ấy vậy nhưng hoảng sợ lui về sau một bước, trong mắt tràn đầy lửa giận, thấy bị nàng cắt mất mấy cọng tóc, đen mặt nghiêm giọng quát lớn: “Mục Thanh Lê ngươi điên rồi, dám ra tay với bổn vương, thật nghĩ bổn vương không dám giết ngươi!?”
Mục Thanh Lê tay áo tung bay, cười nhạo một tiếng: “Ngươi có thể ra tay với ta, ta lại không thể ra tay lại?” Trong ngôn ngữ, khống chế nội lực trong thân thể không sai biệt lắm, cầm tên trong tay vung về phía Quân Vinh Lâm, không có nửa phần dừng lại, xoay người, rút kiếm bên hông Lưu Minh Hiên đang đứng ở một bên ra, đôi mắt điềm tĩnh đảo qua, âm thanh như hạt châu rớt trên mâm ngọc, như mưa rơi trên hồ xanh: “Mượn kiếm dùng một chút.”
Lưu Minh Hiên dại ra không có một chút động tác, bảo kiếm tùy thân đã bị lấy đi, tâm trí hoàn toàn bị đôi mắt xinh đẹp kia mê hoặc. Tóc đen mềm mại của nàng phớt qua mặt, như gấm như tơ, mùi hương hoa nhàn nhạt.
Mắt trong, tóc thơm, giọng hay. Lưu Minh Hiên lúc này, trong đầu chỉ có một ý niệm này trong đầu.