Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ba!”
“Nương! Ô --”
“Nương!? Ngươi còn có mặt mũi gọi ta nương?” Lam Tú Ngọc tay cầm lấy chén sứ men xanh quăng về phía người Mục Tử Vi, ngay sau đó lại đột ngột dừng lại. Nhìn thấy hiện tại mặt nàng sưng phù như đầu heo, biểu tình tràn đầy kinh sợ liền hung hăng đập mạnh xuống bên người nàng. Nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng: “Ngươi! Là nương dạy ngươi thế nào! A? An Vương thì sao? Hiện tại tiểu tiện nhân kia còn hơn kẻ dâm nữ! Ngươi chơi đến nghiện có phải không? Cư nhiên ở nơi đó...... Ngươi! Ngươi, là, thiếu, nam, nhân, có phải hay không a?”
“Cách cách” Cái chén sứ men xanh bên chân nàng vỡ vụn, Mục Tử Vi sợ tới mức run lên, nghe không rõ đang mắng gì, khóc không dứt. Ngăn không được ủy khuất cùng hoảng sợ, phản kháng kêu gào: “Mắng! Mắng! Ngươi chỉ biết mắng! Ngươi muốn mắng chết ta! Ngươi luôn mắng ta, ta làm sai cái gì chứ? Ngươi cho là đây là ta muốn sao? An Vương thật sự muốn, ta phản kháng được sao? Tiện nhân kia chính là cố ý hãm hại ta! Ngươi chỉ biết mắng ta, ngươi không nhìn tới thương thế của ta, ta đau lắm? Ngươi là nương ta sao? Ô ô --”
Lam Tú Ngọc trợn to hai mắt, “Ngươi thế này thì sao? Còn tìm nương phát cáu phải không!” Ngón tay run run chỉ vào nàng, hận mài sắt không thành mắng: “Ngươi không phải nói An Vương mê luyến ngươi? Nay còn có thể nói gì đây? Tính xấu không đổi! Ngươi bị thương thì ngươi đau, đây là ngươi tự làm tự chịu! Cũng không nhìn xem thời thế, dám tại yến tiệc trong cung mà làm cái chuyện khiến cho người khó tha thứ kia? Ngươi là nữ tử! Nương nói thế nào? Mọi sự đều phải nhìn thời thế. Ngươi hãy nhìn cho tới hôm nay người khác đối đãi ngươi thế nào, đối đãi nương thế nào!?” Phun một tràng, lại rít từ kẽ răng: “Đều là bởi vì ngươi hạ lưu bại hoại, mới làm hại nương cũng bị xem thường, làm cho người ta có cơ hội bỏ đá xuống giếng nương ngươi.”
Nghĩ đến ánh mắt những người đó, Phó Hiểu Yên tươi cười, còn có Mục Thắng lạnh nhạt, Lam Tú Ngọc mi tâm liền từng đợt xao động vì phẫn nộ.
“Hạ lưu bại hoại?” Mục Tử Vi sắc mặt hết trắng lại đỏ, cuối cùng đỏ gay, không thể tin được kêu lên: “Ngươi lại còn nói ta là hạ lưu bại hoại!” Ánh mắt trợn mắt, đỏ bừng một mảnh, tràn đầy tơ máu ác độc, “Khanh khách ” cười một cách quái gở lên, hướng nàng châm chọc cười mắng: “Hạ lưu bại hoại cũng là ngươi sinh ra! Nếu ta là hạ lưu bại hoại, ngươi là cái gì?” Từng chữ từng chữ ác độc phun ra: “Đãng phụ dâm oa!” (phụ nữ dâm đãng)
“Ngươi...... Ngươi nói cái gì?” Lam Tú Ngọc không thể tin nhìn nàng.
“Đãng phụ dâm oa! Ta nói ngươi là đãng phụ dâm oa! Đãng phụ dâm oa!” Mục Tử Vi hung hăng một hơi kêu. Chỉ thấy Lam Tú Ngọc sắc mặt tái nhợt, thân thể hơi hơi lảo đảo, một tay run run đỡ lấy mép bàn, run run chỉ vào nàng. Mục Tử Vi cảm thấy cả kinh, nàng như thế nào lại nói như vậy! Nhưng là sau hoảng sợ lại có một cỗ khoái ý khó hiểu. Cho tới nay ở trước mặt nương nàng cũng không dám phản kháng một chút, sai lầm dù rất nhỏ cũng sẽ bị mắng, nay cuối cùng nương cũng biết tư vị này rồi? Biết tư vị bị mắng ra sao?
Mục Tử Vi trong mắt hiện lên vẻ khoái ý, nhìn Lam Tú Ngọc tái nhợt bất vi sở động. Đứng ở tại chỗ nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn nàng làm trò. Miệng lại mở ra khép vào, khoái ý ác độc nói: “Thế nào? Khổ sở? Hôm nay ta xấu mặt, ngươi còn đến chế nhạo ta! Ngươi cũng biết khó chịu? Ta muốn ngươi khó chịu, ngươi là nương ta! Ta khó sống, ngươi cũng đừng mong thoát được, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Ngươi...... Ngươi......” Lam Tú Ngọc kinh sợ cùng bi ai, thân thể nhẫn nại run run. Một chưởng hung hăng đánh ở trên mặt bàn, chỉ thấy cái bàn kia tứ phân ngũ liệt ngay tại dưới tay của nàng, bởi vậy có thể thấy được võ công của nàng cũng không thấp. Mục Tử Vi thấy cũng kinh hoảng, chỉ sợ nàng sẽ động thủ, vụng trộm cẩn thận lui từng bước về sau chờ nàng. Lam Tú Ngọc cắn răng, gắt gao nắm chặt tay, quay mặt đi gầm nhẹ: “Cút! Ngươi cút cho ta! Cút ngay đi!”
Mục Tử Vi trong lòng thả lỏng. Cút thì cút, ta cũng không ngốc! Quay người bỏ chạy ra ngoài, thẳng đến bên ngoài gió lạnh ban đêm, suy nghĩ mới thanh tỉnh lại. Tấn vương, Tấn vương thấy được. Tấn vương vừa mới hết thảy đều thấy được, đều là bởi vì tiện nhân! kia Tiện nhân tiện nhân! Nước mắt lại tràn ngập hốc mắt, bên trong tất cả đều là hận ý.
Lam Tú Ngọc nhìn thân ảnh nàng đi xa, cánh môi run run, bi ai bi thống. Này dưỡng ra nữ nhi gì! Khinh người ! Quá khinh người! Nương chỉ có một đứa nhỏ là ngươi, làm sao không vì ngươi lo nghĩ?
Ngày ngày chậm rãi trôi qua, sự tình này cũng bị đè nén lại, chỉ là trong lòng mỗi người tự hiểu. Không biết có phải do Mục Tử Vi không còn mặt mũi gặp người hay là thế nào, chỉ biết không thấy nàng xuất hiện, Lam Tú Ngọc vẫn là đoan trang tao nhã, một chút cũng không khác ngày thường. Gửi cho Lê viện vật phẩm, bảo là cảm thấy Mục Thanh Lê sẽ thích. Mục Thanh Lê không nói hai lời toàn bộ trả trở về, trực tiếp nói một câu: Đồ của nàng còn không phải là cha cấp cho, của cha còn không phải của ta, còn cần nàng cho?
Một chút mặt mũi không chừa, Lam Tú Ngọc cũng không thấy giận, đáp lại bảo nàng nói có đạo lý. Ngoài sáng trong tối chẳng phải như nhau, Mục Thanh Lê cũng lười quản, tự do tự tại.
Trên tảng đá bằng phẳng, đám đám hoa cỏ nở rộ đón nắng, cùng nhau khoe sắc minh diễm không tầm thường.
Trên mặt nước hoa sen nở rộ, lá xanh bông trắng, hành lang uyển chuyển như tranh họa. Đường Thủ nhận được tin tức đi đến nơi này, nhìn thấy nữ tử thanh xuân bên cạnh giả sơn, hô hấp chợt cứng lại.
Nữ tử mặc váy mỏng màu xanh nhạt, làn váy quấn lên vái vòng, ngồi ở trên tảng đá, hai chân đưa vào trong nước. Da thịt bắp chân ở dưới hồ trong suốt càng giống như bạch ngọc, Bạch Liên so với nụ cười nàng còn kém xa. Thái độ nhàn nhã, vô cùng thích ý.
Đường Thủ đưa mắt nhìn chỗ khác, bên tai lặng lẽ nóng lên. Bình tĩnh hướng nàng bẩm báo: “Tiểu thư, Vạn Dược Hiên truyền đến tin tức, thứ ngươi muốn đã tìm thấy.”
Mục Thanh Lê kinh ngạc: “Nhanh như vậy?” Dương môi cười, từ trong nước đứng lên, thả váy xuống lại mang hài vào, sung sướng đối bốn người Xuân Hạ Thu Đông bên người mỉm cười nói: “Không hổ là Vạn Dược Hiên. Noãn Thu, Hàn Xuân, hai người các ngươi theo giúp ta đi một chuyến đi.”
“Vâng.” Hai người đáp lại. Bình thường theo nàng ra ngoài đều là hai người Noãn Thu cùng Hàn Xuân. Hàn Xuân kiếm thuật có thể bảo hộ, Noãn Thu y thuật có thể phụ trợ.
Chuyến đi mau chóng khởi hành, vẫn là Đường Thủ đánh xe, đến trước cửa Vạn Dược Hiên thì dừng lại.
Chưởng quầy Mã Nham của Vạn Dược Hiên vừa thấy Mục Thanh Lê đi tới cửa liền nhiệt tình đón tiếp. Mục Thanh Lê hướng hắn mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: “Chưởng quầy cho người đến thông báo cho ta, nghe nói là dược liệu ta muốn tìm đã có.”
Mã trưởng quỹ cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy!” Thân thủ làm ra vẻ chào mời, nói tiếp: “Mục đại tiểu thư thỉnh bên này, chúng ta đến nội đường nói tiếp. Dược liệu kia mà Mục đại tiểu thư nói tìm được không ít, đều để ở bên trong này.”
Mục Thanh Lê gật đầu, đẩy rèm ra đi theo hắn vào.
Nơi này là một chỗ đại viện, chung quanh hoa cỏ dạt dào sức sống. Mã trưởng quỹ cười, dẫn nàng đến một gian sương phòng phía trước, phân phó tiểu tư (người nam đi ở chưa thành niên) đang đi ngược hướng: “Đi chuẩn bị băng trà .” (trà đá -__-!!! ôi , tác giả ơi ) Thấy tiểu tư lĩnh mệnh đi, lúc này Mục Thanh Lê mới tiến vào sương phòng, hai người Hàn Xuân, Noãn Thu cũng im lặng đi theo vào, Đường Thủ tiếp tục canh giữ ở bên ngoài.
Cửa không khóa, để gió thổi vào trong phòng. Mã trưởng quỹ vào cửa liền từ ngăn tủ lấy ra hộp gấm để đặt trước mặt Mục Thanh Lê, trước mặt nàng mở ra, bên trong ngăn thành những ô vuông nhỏ, trong từng cái ô vuông nhỏ chứa đủ các dược liệu. Mã trưởng quỹ cười nói: “Mục đại tiểu thư nhìn xem đúng hay không, cái này chỉ là hàng mẫu, những cái khác đều ở trong rương.”
Mục Thanh Lê vừa nhìn vừa ngửi thấy tương tự, cười bỏ qua, gật đầu nói: “Vạn Dược Hiên không hổ là cửa hiệu lâu đời, hết thảy đều đúng.” Nhìn thoáng qua Noãn Thu, Noãn Thu tiến lên đem mấy tấm ngân phiếu đặt ở trước mặt Mã trưởng quỹ.
“Đây là mười vạn lượng, mua hết chỗ dược này. Chúng ta có thể hợp tác lâu dài, những dược liệu này mặc kệ bao nhiêu ta đều lấy hết.”
Mã trưởng quỹ không nhận lấy ngân phiếu, lắc lắc đầu: “Nếu không nhờ Mục đại tiểu thư, ta cũng không biết còn đó là dược liệu, chỉ sợ cho rằng chúng là cỏ dại không đáng để ý, tiền này ta cũng không thể nhận được.” Nhìn kỹ sắc mặt Mục Thanh Lê một chút, khẩn thiết nói: “Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo Mục đại tiểu thư, mong rằng Mục đại tiểu thư không phiền.”
Mục Thanh Lê nói: “Chưởng quầy mời.”
Mã trưởng quỹ mỉm cười dò hỏi: “Không biết Mục đại tiểu thư muốn dược này là làm cái gì? Nếu có phương thuốc gì tốt, ta khẩn cầu Mục đại tiểu thư có thể cân nhắc một chút bán lại Vạn Dược Hiên. Đương nhiên, Vạn Dược Hiên sẽ không lấy không, sẽ làm cho Mục đại tiểu thư vừa lòng.”
Lúc này tiểu tư bưng băng trà tới, đặt ở trước mặt hai người.
Mục Thanh Lê đang cầm băng trà, thấy có mấy phiến băng trên bề mặt trà, nháy mắt liền hiểu rõ, lãnh đạm nói: “Chưởng quầy nói là khẩn cầu, nhưng là ta lại không có cảm giác được một chút thành ý.”
Mã trưởng quỹ ngẩn ra, khắc sau mới thốt lên: “Mục đại tiểu thư đây là ý gì.”
Mục Thanh Lê nâng chung trà lên uống một ngụm,“Đằng” liền đứng lên, quét mắt bốn một cái rồi dừng ở trên người Mã trưởng quỹ, lãnh phúng nói: “Vạn Dược Hiên nếu muốn phương thuốc, phải để cho cái người chân chính muốn kia đến nói, ngay cả gặp cũng không muốn gặp ta, cái này gọi là thành ý gì?” Cười lạnh một tiếng, không cho Mã trưởng quỹ cơ hội giải thích, liền đi ra ngoài: “Chưởng quầy, tiền dược này ta để lại, ngươi nhận hay không thì tùy. Dược liệu này cứ phân phó cho người đưa đến phủ ta.”
Mã trưởng quỹ không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn Mục Thanh Lê rời đi, trong lòng kinh ngạc, nàng làm sao biết được là không phải hắn muốn? Mau chóng phân phó người đem dược liệu đưa đến Bình Khang phủ, đứng dậy ra khỏi cửa rồi hướng một vách tường “Khấu khấu” Gõ hai tiếng. Vách tường lật cách cửa một khoảng cách, Mã trưởng quỹ bước vào. Vừa vặn là cách vách sương phòng.
Mã trưởng quỹ cúi đầu nhìn về thân ảnh cao lớn đứng ở ra bên cửa sổ, nhẹ giọng: “Công tử......”
Nam tử xua tay, Mã trưởng quỹ lập tức dừng lại âm thanh. Cái tay kia đẩy cửa sổ ra một khoảng, con ngươi lạnh buốt đen như mực nhìn màu lam nhạt dần dần đi xa dưới ánh mặt trời.
Mục Thanh Lê vừa đi vừa nghĩ, khóe miệng phiếm cười. Vạn Dược Hiên là đệ nhất dược điếm tại đây, Mã trưởng quỹ kia bất quá chỉ là một chưởng quầy, dựa vào cái gì có thể lấy Vạn Dược Hiên mà nói chuyện? Nếu hắn dám nói, như vậy nhất định là có người đứng sau Vạn Dược Hiên bày mưu đặt kế. Người nọ nói không chừng vẫn ở đâu đó mà không thấy được. Nếu thật sự nhìn lại, sẽ là ở nơi nào?
Trong lòng nghi hoặc, không khỏi quay đầu liếc mắt một cái, một cái liếc mắt này lại làm cho nàng ngẩn ra. Ánh mặt trời chói mắt, nơi cửa sổ gió lùa, đó là một mắt đen như mực lạnh lẽo như băng, tràn ngập u buồn không tán đi, dưới mắt là một lệ chí yêu trị.
“Tiểu thư?” Noãn Thu nghi hoặc gọi nàng.
Mục Thanh Lê lắc đầu, người bên cửa sổ đã không thấy, nhanh đến nỗi làm cho người ta nghĩ đó là ảo giác. Tuy rằng không có thấy mặt rõ ràng, nhưng khuôn mặt này cùng lệ chí làm cho người ta ấn tượng rất sâu, nàng sẽ không nhìn lầm.