Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy ngày sau, dược đã điều phối tốt để tắm, Mục Thanh Lê cũng chỉ cách dùng cho bốn người Xuân Hạ Thu Đông và cả La Kình Thiên. Chỉ riêng Mục Thắng, hắn vốn không có tư chất tu luyện, cho rằng dùng loại dược dục (thuốc dùng để tắm) này không bằng ăn đan dược, bồi bổ từ bên trong.
Trên con đường lát đá xanh, La Kình Thiên bước đi hùng hổ, hai mắt mắt lóe ra kinh hỉ kinh dị, một đường thẳng đến Lê viện, phất tay lên cho hạ nhân lui hết. Liếc mắt một cái vừa vặn nhìn thấy Mục Thanh Lê từ trong phòng đi ra. Nàng mặc váy màu nhạt, dưới ánh nắng chói chang như choáng váng, hai mắt ngọc lưu ly trong trẻo, thần sắc tuỳ ý lười nhác, đẹp khiến người ta liếc mắt mà giật mình, như tiên tử đạp trên mây đến.
Ánh mắt La Kình Thiên cũng không ngừng sáng ngời, hiện lên kinh diễm thưởng thức. Tới gần nàng mới dừng lại cước bộ, hỏi một hơi nhiều vấn đề phức tạp: “Tiểu Lê Nhi, ngươi mau nói cho ngoại công biết, ngươi cấp ngoại công dược dục là xảy ra chuyện gì!”
Mục Thanh Lê nếu đã đem dược dục cùng dịch cân kinh đồng nói cho hắn biết, đã sớm lường được hắn sẽ hỏi. Chỉnh lại quần áo cười nói: “Đây cũng là thế ngoại cao nhân thần bí kia chỉ cho.” Lúc trước khi trả lời La Kình Thiên về chiêu kiếm của nàng là do một người thần bí chỉ dạy, nói là thế ngoại cao nhân thần bí, tìm không thấy người đó, cũng không biết là nàng nói thật hay giả.
La Kình Thiên ngẩn ra, nản lòng nhìn chằm chằm thần sắc của nàng, há mồm vừa mới chuẩn bị nói chuyện. Mục Thanh Lê ngẩng mặt cười cười: “Ngoại công, ta còn có việc đi ra ngoài một chút, còn về chuyện dược dục người hỏi nhóm Noãn Thu đi.”
“Ân? Một mình ngươi? Muốn đi đâu?” La Kình Thiên kinh nghi hỏi, lắc đầu cảm thấy không ổn: “Một người không an toàn, ngươi......” Cũng chưa kịp nói xong, chỉ thấy Mục Thanh Lê đã sớm chạy thoát ra ngoài, thoăn thoắt trèo tường mất dạng.
“Nha đầu kia!” La Kình Thiên trừng mắt thở dài. Cười đến vui mừng. Có chủ kiến cũng tốt.
Võ trường Tống Thụy ở phía sau núi, Mục Thanh Lê tìm được một con đường khác đi thông đến thác nước. Sắc trời thật tốt, bụi cỏ hoang dại rậm rạp, đi đoạn đường này trên trán Mục Thanh Lê có chút lấm tấm mồ hôi. Bên tai vang tiếng thác nước, ra khỏi bụi cỏ liền nhìn thấy bên thác nước có một vầng cầu vồng, đáng tiếc là, không có thân ảnh thiên thần áo trắng kia.
Rất nhiều ngày chưa tới nơi này, đến bây giờ khi sự tình cuối cùng đã xong, nàng liền lập tức muốn tới đây. Thứ nhất là muốn thấy hắn, thứ hai là muốn xem thân thể sau khi tu luyện Dịch Cân Kinh thế nào rồi.
Mục Thanh Lê trong lòng chợt thấy có chút mất mát. Bọn họ vốn không có định ước khi nào thì gặp mặt, thời điểm mỗi lần nàng đến, hắn đều nhất định ở trong này. Nói đến cho cùng cũng xem như hắn nhân nhượng nàng, lần này không phải là có sự tình gì chứ?
Đến lượt ta chờ một lần cũng như vậy, nếu thật sự không tới, ở nơi đây trải qua nửa ngày cũng không sai. Mục thanh nhợt nhạt cười, thư giãn gân cốt, bẻ một nhánh cây bên cạnh bắt đầu luyện kiếm. Nhánh cây ở trong tay nàng giống như có sức sống, y quyết tung bay (áo choàng bay bay), phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long *. Dòng chảy của thác nước bị đánh bốn phía, ánh mặt trời lóng lánh, tập trung trên người, một hồi mát mẻ.
Hai câu trong bài “Lạc Thần Phú”: Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, đại khái miêu tả dáng vẻ người con gái nhẹ như chim hồng, uyển chuyển như rồng.
Nàng xinh đẹp tựa như tiên tử tận chín tầng mây.
Đảo mắt thấy trời lặn về tây, Mục Thanh Lê thu kiếm, cả người đều toát mồ hôi. Tiếc nuối nhìn chung quanh một lượt. Xem ra hôm nay là thật sẽ không đến. Đem nhánh cây vứt bỏ, nhìn đến dòng nước phía dưới thác nước trong suốt, cặp lưu ly màu đen kia hiện lên ý cười.
“Xoát” Thân thủ tháo đai lưng trên người ra, chân lần mò xuống dưới thác nước, mở rộng y phục. Mục Thanh Lê “Ha ha” Cười, không bao lâu chỉ còn lại một cái yếm cùng tiết khố, đem áo khoác để trên một tảng đá,“Đằng” một tiếng liền nhảy vào trong nước.
“Thoải mái!” Đầu hơi ngưỡng lên trên nước, sợi tóc tối đen tràn ngập ở trên người, trong nước cái cổ duyên dáng cong cong. Mục Thanh Lê vẻ mặt thích ý sảng khoái, bên môi tươi cười đột nhiên một chút, mạnh mẽ quay đầu nhìn về rừng cây rậm rạp phía trên. Ân? Không có? Chợt lóe lên nghi hoặc, sau đó thoải mái. Chà lau thân thể một chút, lại lao vào trong nước .
Đáy nước vẫn không đục ngầu, mở to mắt có thể thấy rõ ràng. Mục Thanh Lê bơi một hồi, đột nhiên nhìn thấy đáy nước có một cái huyệt động. Đó là cái gì? Đáy mắt chợt lóe ý cười, chẳng lẽ giống thần điêu hiệp lữ có động thiên? Dưới chân vừa đạp liền bơi đi vào.
Huyệt động không ngắn, người bình thường chưa từng bơi qua có khả năng chết ngạt ở bên trong. Mục Thanh Lê sử dụng phương pháp quy tức**bơi một đường, cũng không biết thời gian qua bao lâu, trước mắt rốt cục khai sáng.
Trên đỉnh đầu là hoa sen lá xanh, vừa thấy chính là biết trồng trong nhà. Đây là trong nhà ai? Mục Thanh Lê chậm rãi từ trong nước ló đầu ra. Ở bên bờ hai cô gái đang đứng mặc xiêm y cung nữ hồng nhạt, lúc này bên cạnh hai người đang ở hồ nước bưng chén dĩa, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“Hôm nay Thái Tử điện hạ lại phát bệnh, nếu không phải Vân đại nhân đến đúng lúc...... bệnh của Thái Tử điện hạ biết làm sao? Thỉnh thoảng phát tác thực tra tấn người, thấy mà đau lòng.”
“Đau lòng? Ngươi tiếp tục đau lòng, Thái Tử điện hạ cũng không vừa mắt ngươi.”
“Hừ, ngươi nhưng đừng nói bừa. Có thể hầu hạ bên người Thái Tử đã phúc lớn với ta.”
“Ngươi thật dễ thỏa mãn. Bất quá, người giống Thái Tử điện hạ, thực không phải chúng ta có thể hy vọng xa vời.”
Thái Tử? Nơi này là Thái Tử phủ? Trong nước Mục Thanh Lê suy tư một phen. Thái Tử Quân Vinh Giác này, nàng cho đến bây giờ cũng chưa có gặp qua. Nghe nói hắn là Đông Tống quốc đệ nhất mỹ nam tử. Trời sinh suy nhược, hàng năm mang bệnh, lại được Hoàng Thượng yêu thương, từ lúc sáu tuổi đã đực phong làm Thái Tử, sau bảy tuổi lại chưa từng đến học đường. Vì thân thể nhiều bệnh, Hoàng Thượng đặc biệt vì hắn xây Thái Tử phủ tận cùng phía nam. Về sau hắn liền ở trong Thái Tử phủ không ra, triều chính, yến hội cũng chưa bao giờ xuất hiện. Mấy ngày nay yến hội của ngoại công, hắn cũng không có đến công khai thân phận ra bên ngoài,.
Toàn bộ hoàng tử Đông Tống quốc, cũng chỉ có Thái Tử Quân Vinh Giác là nàng cảm thấy thần bí nhất.
Thái dương hoàn toàn xuống núi, bóng đêm dần tràn ngập.
Một câu “Thái Tử khởi giá” âm thanh vang lên, hai cung nữ bên cạnh hồ đột nhiên miệng im, chân dừng. Cách đó không xa vài đạo thân ảnh đi tới.
Mục Thanh Lê giương mắt xem. Sắc trời chiều muộn, hai bên cung nhân thắp đèn, chính giữa một người đi tới. Hắn mặc áo trắng giản dị, một đầu tóc đen rối tung. Rất kỳ quái, nam tử bình thường tóc tai bù xù thường không tránh được hương vị sơ cuồng (sơ sài + điên cuồng), nhưng hắn thì ngược lại thanh nhã cực kỳ. Ánh mắt hờ hững lãnh đạm như không có tiêu cự, đáy mắt tràn ngập bình tĩnh đạm bạc, ánh màu da cam chiếu vào trên mặt của hắn, lại làm cho hắn càng xuất trần vô nhiễm, chỉ cần một khắc là sẽ thuận gió mà đi.
Đó là tuyệt sắc dung nhan Thiên Sơn Bạch Tuyết (rất rất đẹp), trợn mắt như tiên, nhắm mắt giống như yêu.
Mục Thanh Lê ngẩn ra, thân thể dưới nước nhộn nhạo tạo một tiếng vang nhỏ. Nàng định thần liền thấy vị ‘Thái Tử điện hạ’ Quân Vinh Giác kia cũng quay đầu lại xem, đây là hoàn toàn là mặt đối mặt. Khuôn mặt này, rõ ràng chính là thần tiên ca ca! Sau đó biểu tình cùng ánh mắt, càng thêm xác định.
Quân Vinh Giác nhìn cái đầu bé nhỏ trong nước, trắng trẻo non nớt, bên sen trắng lá xanh giống như yêu linh, thiếu chút nữa làm cho hắn tưởng đã thấy ảo giác. Sau giây ngẩn ra vì kinh ngạc, ánh mắt thâm sâu, hiện lên bất đắc dĩ trách cứ. Để lộ cổ đầu vai ở bên ngoài, rõ ràng quần áo gì cũng chưa mặc.
Tiểu yêu tinh này...... Quân Vinh Giác thân thủ đem áo khoác thả xuống dưới, thân pháp dưới chân cực nhanh bay vọt đến bên hồ nước, một tay ôm lấy nàng, dùng áo trắng rộng thùng thình toàn bộ bao vây ôm vào trong ngực. Mọi người chỉ nhìn thấy trước mắt một màu trắng xẹt qua, Thái Tử điện hạ liền đứng ở bên hồ nước, trong lòng ôm một thiên hạ nho nhỏ, toàn bộ đầu đều chôn ở trong lòng Thái Tử điện hạ, không thấy rõ của bộ dáng nàng.
Ngay sau đó, bọn họ liền chứng kiến...... Thái Tử điện hạ, thế nhưng ôn nhu nở nụ cười.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, chén dĩa rơi xuống đất cũng không hay.