Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sâu trong thâm sơn, những ngọn núi cao phủ đầy mây, sương mù bao phủ, cảnh sắc có vài phần tự như tiên cảnh. Trên vách núi treo leo, một đạo thân ảnh đang tĩnh lặng ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn nhô ra, những làn gió nhẹ thổi bay mái tóc đen óng, dáng vẻ rất tiêu sái.
Khi thân ảnh đó đang ngồi tĩnh lặng, trong đám mây mù, một con Yêu thú toàn thân trắng toát dựa vào mây mù che lấp, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm về đạo thân ảnh đó.
Đó là một loại Yêu thú khá mạnh trong Chiến trường Viễn Cổ, tên là Nhân Diện Ma Điêu. Nó có gương mặt giống người nhưng ngũ quan lại cho người ta cảm giác quỷ dị đến lạnh xương sống.
Thực lực con Nhân Diện Ma Điêu này vô cùng ngang ngược, từ khí tức có thể thấy nó sánh ngang với những cường giả chuẩn Niết Bàn Cảnh như Liễu Nguyên, hơn nữa khi đập cánh nó không hề tạo ra một tiếng động gì, quỷ mị vô hình, khiến người ta khó lòng phòng tránh. Cường giả Niết Bàn Cảnh gặp phải nó cũng khá khó khăn.
Rõ ràng con Nhân Diện Ma Điêu này đã chú ý thân ảnh kia rất lâu, sau khi lượn lờ một lúc lâu, nó đập mạnh đôi cánh, tốc độ tăng đến cực điểm. Điều đáng sợ là dù xung kích với tốc độ đó nhưng nó vẫn không hề tạo ra bất cứ âm thanh nào, thậm chí luồng không khí đang chuyển động cũng bị nó đè nén lại.
Kiểu tập kích này thật sự khiến người khác phải đau đầu!
Tốc độ của Nhân Diện Ma Điêu vô cùng nhanh, chớp mắt đã xuyên qua tầng mây, những chiếc móng vuốt sắc lẹm đủ để phá vỡ sự phòng ngự của cường giả Niết Bàn Cảnh, ánh lên hàn quang, nhằm thẳng đỉnh đầu của đạo thân ảnh kia mà xông tới.
Thế nhưng khi móng vuốt của nó sắp chạm vào thân ảnh kia thì một cái hắc động bỗng xuất hiện và mở rộng ra, khiến móng vuốt của Nhân Diện Ma Điêu rơi vào trong đó.
- Grào!
Biến cố đột ngột này khiến Nhân Diện Ma Điêu cuống cuồng đập cánh muốn dùng sức mạnh để thoát khỏi hắc động.
Vút!
Nhưng khi nó đang đập cánh thì trong hắc động bỗng bắn ra vô số những tia hắc quang dày đặc quấn quanh người Nhân Diện Ma Điêu, rồi không chút khách khí kéo nó vào hắc động. Hắc động nuốt gọn con Nhân Diện Ma Điêu, đến một cái lông cũng không để lại.
Tập kích một cách quỷ dị và kết thúc cũng rất quỷ dị. Lúc này thân ảnh kia từ từ mở mắt, trong mắt ánh lên một ý cười, lật bàn tay, một viên Yêu tinh hạch to cỡ nắm tay xuất hiện, bên trong viên Yêu tinh hạch đó là Niết Bàn Khí hùng hồn.
- Chỗ Niết Bàn Khí này có thể so với hàng ngàn viên Niết Bàn Đan rồi!
Thân ảnh đó khẽ nắm tay lại, Yêu tinh hạch bị thôn phệ biến thành Niết Bàn Khí cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể. Sự bổ sung này coi như bằng tu luyện cả một ngày, nhưng đáng tiếc Yêu thú tương tự thế này không có nhiều trong thâm sơn. Mà những nơi có loại Yêu thú này sống thành đàn thì giờ hắn lại không thể dễ dàng vào được.
Thôn phệ xong đạo thân ảnh đó đứng dậy, ngẩng đầu lên, chính là Lâm Động.
- Đã năm ngày rồi!
Lâm Động đứng dậy, nheo mắt nhìn về phía xa, thần thái có chút khó hiểu. Trong năm ngày này, dưới sự hướng dẫn của Tiểu điêu, hắn đã thuần thục hơn trong việc vận dụng Thôn Phệ Tổ Phù, và cũng vì đã thành Thiên Phù sư nên hắn dùng thứ lực thôn phệ bá đạo này càng ngày càng thành thạo hơn.
Cùng với sự thành thạo đang tăng dần, hắn cũng cảm nhận được sức mạnh của lực thôn phệ này. Thứ này quả nhiên không hổ là thiên địa thần vật chân chính.
So với mười ngày trước chiến đấu lực của hắn hiển nhiên đã tăng hơn. Thiết nghĩ dù có gặp phải cường giả Niết Bàn Cảnh như Trần Mộ Lâm Động cũng sẽ không bị rơi vào thế hạ phong.
- Đám người kia cũng thật chậm quá!
Lâm Động tự lẩm bẩm. Lần trước sau khi tính toán cùng Tiểu điêu, bọn họ quyết định đối phó với những kẻ truy sát từ Vương triều Ma Nham. Đương nhiên để đối phương không nghi ngờ, Lâm Động không dừng chân ở một nơi nào cố định mà liên tục chuyển chỗ, dựng nên rất nhiều dấu vết giả, nhưng dù vậy truy binh vẫn chưa hề xuất hiện.
- Không cần vội, có lẽ sắp rồi! Có lẽ chúng cảm ứng được dấu vết trong người ngươi, ta cũng có thể dựa vào đó mà cảm ứng chúng. Tuy rất yếu nhưng đúng là chúng đang ngày một gần chúng ta!
Tiểu điêu xuất hiện trên vai Lâm Động cười nói.
- Chuẩn bị thế nào rồi?
Lâm Động nhìn nó rồi cười nói.
- Cũng tương đối rồi. Chỉ cần chúng dám đến, đảm bảo chúng không thể quay về!
Mắt Tiểu điêu lóe lên sự phấn khích, rõ ràng là lâu lắm rồi chưa được làm trận nào lớn thế này.
Nghe vậy nụ cười trên gương mặt Lâm Động càng tươi hơn, hắn nhìn xa về phương Bắc huýt sáo một tiếng.
Vù!
Tiếng huýt vừa dứt, một thân hình đỏ rực bay lên từ sơn mạch phía dưới xuất hiện bên cạnh Lâm Động. Đó chính là Tiểu Viêm. Thời gian này nó ăn uống cũng được, những viên Yêu tinh hạch của Yêu thú mà Lâm Động giết gần như cho nó ăn hết, cũng mang lại không ít lợi ích cho nó.
Tiểu Viêm hiện nay thân hình không chỉ to ra mà dường như còn hùng tráng uy vũ hơn. Hơn nữa khí tức mà nó tỏa ra mơ hồ có thể sánh ngang với cường giả Bán Bộ Niết Bàn.
Hiển nhiên Lâm Động rất mừng vì sự biến hóa của Lâm Động, khẽ xoa cái đầu to lớn của Tiểu Viêm rồi Lâm Động nhảy lên lưng nó. Tiểu Viêm đập cánh, biến thành một tia hồng quang bay vút đi.
Vào lúc bay đi Lâm Động quét mắt nhìn về phía sau, nay lưới đã kết xong, chỉ đợi cá tới nữa thôi!
- Vương triều Ma Nham, các ngươi đã muốn bắt ta thì ta sẽ cho ngươi phải trả giá trước.
o0o
Khi Lâm Động chuyển hướng thì trên một đỉnh núi cách đó rất xa, mười đạo hắc ảnh bay vút ra như quỷ mị.
Khí tức của mười hắc ảnh này vô cùng mạnh mẽ, người bay ở trước tiên chính là Trần Mộ mặt mày lạnh lùng, hắn ngẩng lên nhìn về phía trước với ánh mắt đầy hàn quang.
- Tên tiểu tử đó lại chạy rồi!
Trần Mộ vừa dứt lời, phía sau lập tức phát ra những tiếng cười mỉa:
- Hắn đúng là chó nhà có tang, chạy cũng nhanh thật!
Trần Mộ chau mày, không biết vì sao hắn cứ cảm thấy không ổn. Tuy huyết ấn đó khó có thể xóa bỏ nhưng lẽ ra Lâm Động đã có không ít thời gian để từ từ xóa rồi phải mới phải. Nhưng hắn lại chẳng có chút động tĩnh gì, lẽ nào hắn không biết chỉ cần không xóa nó đi thì không thể thoát được hay sao?
- Trần Mộ, tăng tốc đi! Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi!
Phía sau bỗng một người có giọng khàn khàn lên tiếng.
Nghe thế, khóe mắt Trần Mộ khẽ giật mấy cái, ngoảnh lại nhìn, là một nam tử gày gò, diện mạo phổ thông, nhưng đôi mắt tam giác khiến người khác có cảm giác âm u lạnh lẽo.
Đối mặt với người này, sắc mặt của Trần Mộ cũng không được tự nhiên. Ở Vương triều Ma Nham, cường giả Niết Bàn Cảnh đều có địa vị không thấp, nhưng người trước mặt này chỉ xếp sau có Đại sư huynh và Nhị sư huynh, ngay cả Trần Mộ hắn cũng phải xếp sau.
Dường như biết Trần Mộ đang quan sát mình, nam tử đó ngẩng lên, thò một tay ra, trên cánh tay ấy phủ đầy vảy lân màu đen, vô cùng quỷ dị.
- Còn không đi nhanh? Ta rất muốn xem xem rốt cuộc Lâm Động có phải ba đầu sáu tay không mà dám động vào người của Vương triều Ma Nham chúng ta!
Hắn cười, lộ ra hàm răng trắng nhưng lại tràn đầy sự tà ác.
Trần Mộ cũng không dám chậm trễ, quay người bay đi, những người khác cũng theo ngay sau.
Một ngày sau đó, bọn Trần Mộ không hề nghỉ ngơi mà di chuyển với tốc độ nhanh nhất có thể, lần theo cảm ứng tiến về dãy sơn mạch trùng điệp.
Hôm đó, khi vầng mặt trời đỏ rực dần lặn, ánh đỏ bao trùm cả dãy sơn mạch sừng sững. Mười đạo thân ảnh bay qua chân trời cuối cùng đáp xuống một khu rừng, ánh mắt nhìn về phía trước, ở đó là một thân ảnh đang ngồi xếp bằng, làn gió khẽ thổi động tà áo.
- Không chạy nữa hả?
Trần Mộ nhìn thân ảnh đó với ánh mắt âm hiểm, giọng nói lạnh lùng đấy sát ý.
Thế như thân ảnh đó chỉ cười, thậm chí còn uể oải vươn vai, ánh mắt không hề có sự kinh hoảng như Trần Mộ nghĩ mà ngược lại ánh lên nét cười.
- Các ngươi chậm chạp quá đấy, cứ thế này thì có lẽ ta cũng thấy sốt ruột!
Nghe thế đồng tử Trần Mộ lập tức co lại