Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dạo này biên thành thường xuyên có đồ vật bị trộm, kỳ quái là ý nghĩ của tên trộm tiểu tặc kia làm người ta không thể hiểu nổi.
Thí dụ như ở thành đông, tại nhà viên ngoại gì đó, đồ trang sức xinh đẹp ngập đầy phòng mấy nàng tiểu thiếp hắn không trộm, lại đi trộm giấy và bút mực với cả tứ thư ngũ kinh;
Lại thí dụ như ở cửa hàng quả khô thành Nam Hoa, thượng đẳng lộc nhung, nấm hương, mộc nhĩ, hải sâm nhiều như vậy hắn không ăn trộm, hắn trộm hai cái chăn;=. =
Rồi tới thành tây, cửa hàng nơi người ta mua đồ dùng làm bằng giấy bồi cho người chết, kẻ trộm bình thường đều kiêng kị không đi “thăm hỏi” , hắn lại đi trộm mấy hòm quan tài của người ta;
Chỉ có duy nhất ở nguyệt tiền thành tây, cửa hàng bán quần áo đã đánh mất một bộ quần áo mùa đông làm bằng da cáo màu đen mới nhập về. Trộm thật là sảng khoái, thậm chí mọi người đều thấy vui mừng, nghĩ tên tiểu tặc này cuối cùng cũng thông suốt biết kiếm đồ đáng giá để trộm. Ai ngờ đến tối hắn lại chạy tới kỹ viện lớn nhất thành Di hồng viện để trộm hai cái bồn tắm cỡ đại.
Cái kiểu này thật đúng là tên trộm kỳ quặc, ngay cả quan huyện đều dở khóc dở cười, những khổ chủ đã mất vài thứ kia, ngoại trừ bộ quần áo da cáo nhung đen ra, những thứ khác đều là cái khỉ gì vậy, thậm chí còn ước tên này làm ra một vụ án lớn giống với mấy tên cùng nghề khác, bằng không nha môn gióng trống khua chiêng bắt người, không khỏi làm chuyện cười cho thiên hạ.
Quan huyện lúc này đang ở Di hồng viện chiêu đãi ngự sử triều đình phái đến tuần tra, nữ nhân gần đây bị trộm thùng tắm liền đi tới báo án, hắn vụng trộm liếc mắt nhìn tuần án đại nhân, Bạch tuần án coi như quan tâm dân tình, gọi mấy người dân lên hỏi kĩ, nghe đến 'Công tích vĩ đại' của tiểu tặc kia, không khỏi nhíu mi: "Thiên hạ nào có kẻ trộm ngu ngốc như vậy, bản quan nói hắn chẳng lẽ là cái tên 250( đồ ngu)!"
Quan huyện liền liên mồm phụ họa, vui vẻ đi lên châm rượu, nói không ít sự việc lông gà vỏ tỏi liên quan đến tiểu tặc kia, đều cho là nghe chẳng qua chỉ để chê cười, chỉ có thả con tép, bắt con tôm (ý chỉ là chuyện nhỏ, nghe rồi cho qua). Bạch tuần án nghe được sóng mắt lưu chuyển, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Đêm dài yên tĩnh, Cốt Đầu khệ nệ khiêng cái thùng tắm cỡ đại, ôm Linh Linh đi trên đường cái.
Lúc này đã đến nửa đêm, mọi vật yên tĩnh, con đường hơi ám khí lạnh, thấp thoáng ánh đèn giữa khoảng không tăm tối, chỉ có vài người đi vội vàng giữa đêm khuya, cũng đều đi đường vòng qua bọn hắn—— hơn nửa đêm trời không mưa cũng không có tuyết rơi, lại vẫn còn che ô, không phải bệnh thần kinh chính là bệnh tâm thần.
Khách sạn ở phía trước vẫn đèn đuốc sáng sủa như cũ, trước cửa tiểu nhị đang đứng kiếm khách muộn, thấy Cốt Đầu cũng ngẩn người, thật kì quái, hơn nửa đêm rồi vị nhân huynh này còn khiêng cái thùng tắm to thế kia đi đâu?
Hắn vẫn tiến lên tiếp đón: "Khách quan, ở trọ sao? Muộn như vậy rồi mang đứa nhỏ đi đêm thật không an toàn, hay là nghỉ đêm ở tiểu điếm một chút?"
Trong mắt Linh Linh lòe ra ánh sáng, vài năm này nàng đều cư ngụ nơi thâm sơn cùng cốc, lâu như vậy, đối với sự vật dưới núi nàng đều vô cùng tò mò, khách sạn nàng cũng ở lại coi một chút.
Cốt Đầu dừng lại, cúi đầu nhìn nhìn đôi mắt Linh Linh mở to tràn đầy ánh sáng, liền khiêng thùng tắm đi vào.
Lúc này án thanh lâu mất trộm mới phát ra chưa lâu, tin tức còn chưa linh thông, dân chúng trong thành cũng không biết kẻ khiêng thùng tắm kia khả năng chính là 'Tên trộm loạn trí' tiểu tặc. Tiểu nhị chạy trước dẫn đường, đưa bọn họ đi quầy. Cốt Đầu buông mộc dũng, bàn tay ở dưới đai lưng sờ tới sờ lui, nó đeo một bao tay thật dày nên không thể làm tốt thao tác, Linh Linh liền giúp nó lấy bạc vụn ở dưới đai lưng ra đặt lên bàn chưởng quầy.
Cốt Đầu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Đứa bé tri kỷ hiểu chuyện quả nhiên luôn chọc người yêu mến.
Chưởng quầy nhìn vị khách quan này quần áo lộng lẫy, ra tay là lấy luôn một phòng chữ thiên, liền tự mình chạy đường dẫn bọn họ lên lầu, hỏi có cần hay không chuẩn bị rượu và thức ăn, Bạch Tiểu Linh liền không ngừng chảy nước miếng gật đầu.
Hiện tại đồ ăn của Linh Linh nhìn qua phần lớn chỉ có thể ăn chút thịt lợn rừng, vài cái quả dại, tuy rất là phong phú, Cốt Đầu cũng thường xuyên mua điểm tâm đồ ăn vặt về cho nàng, nhưng chút đồ ăn chân chính thì lâu lắm rồi nàng không được nếm.
Hiện tại nàng hoàn toàn không kiêng ăn, cái gì ăn được nàng đều ăn. Lại nhớ tới trước đây nàng ăn một bữa cơm, mẹ nàng có khi phải chạy đuổi theo mấy con phố mới có thể đút cho bà cố này một miếng, lại nuông chiều không có ép nàng nàng. Ấy vậy mà nay nàng bị một Bạch Cốt Tinh ngốc nghếch hơn 200 năm tuổi nuôi dưỡng kham khổ, làm sao còn có thể kiêng ăn? Giờ cái gì nàng cũng có thể ăn, trước kia rau xanh hễ đút cho nàng một miếng liền phun, giờ nàng cũng có thể ăn ngon lành.
Bạch phu nhân nếu biết, không biết là sẽ vui mừng mỉm cười, hay là thương xót khuê nữ trải qua những tháng ngày quá mức khổ sở đây.
Linh Linh ngồi ở bên cạnh bàn, trong bát đồ ăn thơm ngào ngạt. Nàng đã lâu không dùng đũa, cũng không biết dùng như thế nào, một tay ôm bát, một tay cầm một cái đũa chọc đồ ăn trên bàn bỏ vào miệng, cả bàn rơi đầy thức ăn vãi vụn.
Cốt Đầu ở bên cửa sổ, đối mặt với mặt trăng mà thổ nạp. Nơi đây linh khí không đủ, nó chỉ hút cho đỡ đói. Thấy Linh Linh đã ăn đủ, nó lại tới ôm lấy Linh Linh, tay sờ sờ cái bụng trướng thành tròn vo của nàng. Linh Linh vui vẻ ôm cổ Cốt Đầu, lời nói ngây thơ: "Cốt Đầu thúc thúc, về sau chúng ta mỗi ngày đều đến đây ăn cơm được không?"
Cốt Đầu cái hiểu cái không, gật gật đầu.
Linh Linh hoan hô, ở trên khuôn mặt xương xẩu của nó hôn mấy cái, nàng ở trong phòng thoải mái quay quay vài vòng, vài năm không tiếp xúc với cuộc sống của người bình thường, nàng đối với cách bài trí đồ vật trong phòng đều mới lạ vô cùng, chung quanh sờ soạng không ngừng. Cốt Đầu vốn là muốn ôm Linh Linh đi bãi tha ma tu luyện, thấy nàng vui vẻ như vậy liền không đành lòng cắt đứt hứng thú của nàng.
Tiểu nhị đợi qua một đoạn thời gian, lên thu thập bát đũa, thuận tiện xem xem còn có yêu cầu khác không. Linh Linh sôi nổi chạy tới mở cửa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cười với tiểu nhị ca, miệng nàng nói ngọt: "Đại ca ca ta muốn nước ấm để tắm rửa."
Tiểu nhị thấy tiểu cô nương này thật đáng yêu, lại nghĩ tới vị khách quan này khiêng cái thùng tắm, liền hỏi: "Tiểu điếm có thùng tắm, không biết khách quan dùng cái của tiểu điếm hay của mình?"
Cốt Đầu nghe không hiểu, nhưng nó vẫn biết lẩn tránh người, không từ trong gian đi ra, nên tiểu nhị đành phải hỏi Linh Linh, Linh Linh cảm thấy mình muốn sạch sẽ một chút. Nàng mà biết Cốt Đầu trộm thùng tắm ở cái địa phương có cái nghiệp vụ kia, chỉ sợ đánh chết cũng không chịu dùng.
Tiểu nhị mang thùng tắm chứa đầy nước vào xong liền đi ra, hắn gặp Linh Linh đáng yêu như thế, còn để lại riêng cho nàng một bộ xếp gỗ dành cho tiểu hài tử. Linh Linh đem xếp gỗ đều ném vào trong nước, Cốt Đầu cũng khẩn cấp muốn thử cái thùng tắm nó mới khiêng về này, liền ôm lấy Linh Linh lột sạch sẽ, chui vào trong nước ấm.
Thùng tắm rất lớn rất lớn. Cũng phải thôi, người ta dùng cái này để tắm uyên ương, đương nhiên là đủ lớn. Không gian rộng lớn như vậy, đủ cho một lớn một nhỏ vui đùa ầm ĩ.
Linh Linh ngồi trong lòng Cốt Đầu nghịch xếp gỗ. Sức nổi của mấy khối gỗ này đều rất tốt, trôi ở trên mặt nước cũng sẽ không chìm xuống. Linh Linh hết hơi hết sức xếp thành một phòng ngăn nhỏ. Cốt Đầu nếu không nghịch thì Linh Linh đã có thể chơi vui vẻ, đáng tiếc tay nó chỉ quơ một cái là có thể hủy hoại công sức của Linh Linh chỉ trong chốc lát, tức giận đến nỗi Linh Linh đánh nó mấy cái.
Sau khi đứng lên từ trong nước, Cốt Đầu luống cuống tay chân lau khô thân mình cùng tóc cho nàng. Nó chiếu cố tiểu hài tử còn chưa hoàn toàn thuần thục, lực tay còn chưa căn tốt, Linh Linh chưa bao giờ dám để cho nó chải đầu cho mình, sợ có khi làm nàng đau chết mất.
Phần lớn đều là do nàng tự ăn vận cho chính mình, nụ hoa kế là búi tóc nàng làm đẹp nhất, tuy rằng búi không hẳn là xinh đẹp, nhưng cũng coi như đã bắt đầu thuận buồm xuôi gió. Nàng cũng thích mặc bộ váy mềm màu hồng quả lựu. Nàng đã có không ít quần áo mới Cốt Đầu cho nàng, nhưng nàng vẫn thích nhất bộ này. Vài năm nay nàng cơ hồ không có cao lên, váy mặc vào người cũng không bị bó chật. Mỗi lần nàng mặc vào bộ váy mềm kia, bộ dáng giống y đúc lần đầu tiên Cốt Đầu nhìn thấy nàng hơn ba năm về trước, Cốt Đầu cũng đặc biệt thích xem nàng mặc bộ váy này.
Linh Linh không biết giặt quần áo, quần áo mặc bẩn liền kéo Cốt Đầu đi bờ sông bảo nó giặt. Cốt Đầu lực tay lớn, giặt đến mức rách cả váy. Linh Linh vừa khóc lại nháo, tên ngốc này vào lúc nửa đêm liền ôm quần áo chạy xuống dưới núi. Sau lại tìm được một thợ may sửa lại váy cho nó, lại mua thêm, mới trả lại được cho Linh Linh làm vài bộ váy nho nhỏ giống nhau như đúc.
Linh Linh phân biệt không rõ bộ nào là quần áo trước kia của nàng, mỗi bộ nàng đều yêu, chỉ cần Cốt Đầu làm rách của nàng, nàng liền lại đập lại đánh. Cốt Đầu hiện tại giặt quần áo cái kia thuần thục a...
Cả hai tắm rửa thơm ngào ngạt đi ra khỏi thùng tắm. Mặc vào trung y màu tuyết trắng, Linh Linh cả người ấm áp sảng khoái, khuôn mặt nhỏ nhắn dán tại gáy Cốt Đầu nói: "Cốt Đầu thúc thúc, hôm nay chúng ta đừng đi ra ngoài được không."
Cốt Đầu thấy dường như nàng thực luyến tiếc rời đi nơi này, liền ôm nàng đi trên giường. Linh Linh ở trên giường lại nghịch xếp gỗ, bắt đầu mệt rã rời. Cốt Đầu đang muốn ôm nàng trở về sơn động đi ngủ, cửa sổ phòng bỗng nhiên lặng yên không một tiếng động bị mở ra từ bên ngoài.
Trên người một thân màu đen y phục ban đêm, nữ tặc từ cửa sổ nhảy xuống, phía sau nàng cõng cái gánh lớn màu đen, xem hình dáng hình như bên trong là một cái bình hoa cổ. Lúc nàng nhảy xuống đất liền ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn của Cốt Đầu cùng Linh Linh, mắt hấp háy nháy mấy cái: "Nha, đại nhân, tiểu thư, khéo như vậy~~."
Cả hai đều ngốc lăng nhìn vị khách không mời mà đến này. Linh Linh còn hoài nghi Cốt Đầu có phải hay không đã lộ ra mặt thật, quay đầu nhìn nhìn, gương mặt Cốt Đầu rõ rành rành mặt Bạch Cốt có thể thấy dưới ánh nến, vẻ mặt nàng lại mờ mịt nhìn về phía cửa sổ, nơi có nữ tử vẻ mặt rõ là tự nhiên.
Nữ tử này thấy Cốt Đầu thúc thúc cư nhiên không có phản ứng, đại để cũng là cái yêu quái. Nàng sợ hãi chui thẳng vào trong lòng Cốt Đầu: "Cốt Đầu thúc thúc..."
"Không phải thúc thúc nha..." Hi Chân cõng gánh nặng đi tới bên giường, hai tay chụp tại đầu gối, xoay người hướng về phía Linh Linh hướng dẫn từng bước: "Là cha đó nha."