Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bốn người họ quả nhiên đã hồi phục xong và đang đứng đợi Dương Khai. Nhiếp Vịnh đợi đến mất hết kiên nhẫn, miệng thì cứ liên tục càu nhàu.
Thấy Dương Khai quay lại, Lam Sơ Điệp mới ít sâu một hơi, bầu ngực sung mẩy chợt phồng lên một cách khoa trương, bộ y phục bó sát người như muốn nứt toác ra, nàng đưa mắt nhìn xung quanh:
- Chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong từ lâu rồi!
Nhiếp Vịnh phấn chấn.
- Vậy thì lên lần nữa thôi.
Nói xong, nàng quay lại nhìn Dương Khai:
- Có cần đổi người khác thay đệ không? Dù sao thì việc này cũng rất nguy hiểm.
- Không cần đâu, đệ đã thử một lần nên cũng có kinh nghiệp rồi!
Dương Khai lắc đầu.
Hắn thực sự không muốn đánh nhau với tượng đá, cái thứ toàn thân không máu không thịt, đánh vào chỉ tổ đau hết tay chân.
- Vậy được! Lần này cũng phải nhờ đệ rồi.
Lam Sơ Điệp mỉm cười.
Mỗi lần như thế này mà nàng cười với hắn, Dương Khai cứ có cảm giác quái quái thế nào, cứ như trước khi đang chấp hành một nhiệm vụ nguy hiểm, được nàng ban thưởng cho một nụ cười vậy.
Nếu đổi lại là Nhiếp Vịnh có khi y lại thấy được khích lệ không ít, nhưng còn Dương Khai thì cứ luôn cảm thấy chẳng hứng thú gì hết.
Lặng thinh không nói gì, Dương Khai cấp tốc chạy về vị trí các tượng đá tụ tập.
Lần này quả nhiên chúng lại đuổi theo ra, có điều bọn Lam Sơ Điệp lại không may mắn cho lắm, lúc chặn ngang lần cuối, không cẩn thận để thừa thêm một tên, khiến họ luống cuống hết cả chân tay, suýt nữa gây ra thương vong.
Dương Khai cuối cùng cũng dẫn được hai tượng đá trở lại, sau một hồi chà đạp, tất cả đã biến thành đá vụn.
Lần này tuy vất vả hơn, nhưng cũng lấy được hai tiểu thạch nhân.
Theo đó, số lượng tiểu thạch nhân đã có được bốn cái. Đội ngũ này cũng chỉ năm người, chỉ cần lấy thêm một cái là đủ phân chia rồi.
Dương Khai vô cùng mong đợi, thứ hắn thiếu nhất chính là võ kỹ, đương nhiên là muốn được nhận một tiểu thạch nhân, sau đó gia tăng thêm sức chiến đấu của mình.
Mấy ngày tiếp theo, năm người vẫn ở lại trong gò đá này, không ngừng dẫn dụ tượng đá ra chặn giết, sau mỗi trận đánh, họ đều nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó lặp lại công việc như cũ.
Cũng không biết là do vận khí hay là gì, từ lúc có được bốn tiểu thạch nhân, họ đã đánh vỡ được tròn ba mươi tượng đá, nhưng lại không có thu hoạch nào.
Tình hình này khác hẳn với kết quả mong đợi, khiến họ không khỏi thất vọng.
Hơn nữa, hết lần này đến lần khác dụ rắn ra khỏihang, Dương Khai phát hiện đám tượng đá này càng lúc càng khó đối phó. Không phải công lực chúng mạnh lên, mà là rất khó chia rẽ bọn chúng.
Có một lần bọn Lam Sơ Điệp chặn ở đằng sau, không ngờ có đến mười mấy tên đuổi theo, khiến họ chỉ vừa nghe tiếng thôi đã bỏ chạy.
Lần đó, họ chạy trong gò đá tròn một canh giờ, mới thoát khỏi toàn bộ tượng đá.
Hành động càng lúc càng nguy hiểm, nhưng tiểu thạch nhân thứ năm vẫn chưa thấy xuất hiện.
Lại thêm một cuộc chiến gian khổ, mà vẫn không có thu hoạch, năm người nghỉ ngơi được nửa ngày rồi tập hợp bàn luận một phen.
- Không thì bỏ đi vậy, tôi cảm thấy cứ tiếp tục e là sẽ xảy ra chuyện.
Nhiếp Vịnh lo lắng.
Tả An bực dọc:
- Hiện chỉ mới có bốn bộ võ kỹ, chúng ta có năm người, làm sao mà chia?
Một hồi lặng im, không có ai chủ động nhượng bộ lợi ích của mình, mấy ngày này tất cả bọn họ đều bỏ ra không ít sức lực, cũng chỉ vì muốn sở hữu một bộ võ kỹ địa cấp.
Nhiếp Vịnh lại hướng sự chú ý đến Dương Khai, y khẽ cười:
- Lúc trước Lam sư tỷ cũng nói rồi, dựa theo sức lực bỏ ra của từng người mà phân chia chiến lợi phẩm. Dương sư đệ công lực thấp nhất, góp ít sức nhất. Vậythì phải từ bỏ bộ võ kỹ này chứ?
Dương Khai cười khẩy nhìn y.
Nhiếp Vịnh lại nói: -
- Đương nhiên, Dương sư đệ cũng coi như có góp sức, chẳng lấy được gì thì cũng không ổn, mỗi người chúng ta bồi thường cho đệ ấy ít ngân lượng thì thế nào?
Tả An nhướng mày, vẻ mặt trầm tư. Đề nghị này rõ ràng đã khiến hắn động lòng rồi.
Đỗ Ức Sương kiên quyết: - Không được, một bộ địa cấp võ kỹ sao có thể dùng ít ngân lượng đã bù đắp được?
Dương Khai vẫn cười khẩy như trước, tuy đang nhìn Nhiếp Vịnh, nhưng tia nhìn trong khóe mắt thì lại hướng đến Lam Sơ Điệp. Hắn muốn biết, trong tình hình này, nữ nhân này sẽ nói thế nào.
Thái độ của nàng sẽ quyết định hành động tiếp theo của Dương Khai.
Lam Sơ Điệp vẫn giữ im lặng!
Nụ cười của Dương Khai càng thêm lãnh đạm!
Sự im lặng khó chịu kéo dài một hồi lâu, Lam Sơ Điệp mới bất đắc dĩ lên tiếng:
- Thế này đi, chúng ta thử thêm một lần nữa. Xem có thể lấy thêm một tiểu thạch nhân không. Nếu thực sự không được, vậy thì trong số chúng ta ắt có một người không có được bộ võ kỹ. Nhưng Lam Sơ Điệp tôi xin cam đoan, người không được sở hữu tiểu thạch nhân đó tuyệt đối sẽ không phải chịu thiệt thòi, đợi sau khi trở về tông môn, tôi nhất định sẽ nghĩ mọi cách để đền bù!
Lời của nàngnhìn thì giống như đang nói với cả bốn người, nhưng Dương Khai biết, nàng ta chủ yếu nói với hắn.
Trong số họ, công lực Dương Khai thấp nhất, trợ lực cho nhóm cũng ít nhất, Lam Sơ Điệp nếu phải đắc tội với ai đó, thì chỉ đành lựa chọn Dương Khai.
- Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của chúng ta, chư vị nhất định phải để tâm mới được!
Lam Sơ Điệp vừa nói vừa đứng dậy, quay về phía Dương Khai, nở nụ cười hòa nhã:
- Dương sư đệ, lại phải làm phiền đệ rồi.
Dương Khai nhìn nàng một cái đầy ẩn ý, lặng lẽ gật đầu, rồi đứng dậy quay lại chỗ bọn tượng đá.
Nhận ra được thái độ lãnh đạm của hắn, trong mắt Lam Sơ Điệp chợt gợn lên chút áy náy, nhưng rồi cũng biến mất nhanh chóng.
Công việc dẫn dụ tượng đá này mấy ngày nay Dương Khai đã làm không biết bao nhiêu lần, dĩ nhiên là quen tay làm nhanh rồi. Chỉ có điều lần này, hắn có tính toán riêng.
Hắn vẫn đi vào khu tượng đá, từng bước một nhích tới gần, đợi đến khi chúng cử động hết, Dương Khai mới chạy về sau, vừa chạy vừa quan sát động thái của mấy tên cuối cùng.
Đợi đến khi mấy tên sau cùng chen chúc lẫn nhau, Dương Khai mới hài lòng hất chân chạy đi.
Vẫn tiếp tục quay về nơi bốn người mai phục, mấy mươi bức tượng đá ầm ầm kéo đến.
Phía Lam Sơ Điệp nhắm đúng thời cơ xuất thủ ngăn chặn, nhưng lần này, mấy tên cuối cùng lại bị chặn lại cùng nhau, tròn chẵn bốn tên.
Lam Sơ Điệp biến sắc, vội vàng hét:
- Nhiếp Vịnh, dụ hai tên đi chỗ khác đi!
- Sao lại là đệ!
Nhiếp Vịnh lộ vẻ sợ hãi.
Đỗ Ức Sương lạnh lùng cười nhạo:
- Chẳng phải ngươi lúc nào cũng nói dẫn dụ tượng đá là đơn giản nhất sao? Dương Khai có thể dụ ra mấy mươi, hơn trăm tên, chẳng lẽ có hai tên ngươi cũng không làm được?
- Ai nói không được!
Nhiếp Vịnh bị chọc đến nổi cáu, lập tức thi triển chiêu thức, đánh phủ đầu xuống hai tên tượng đá, đợi đến khi lôi kéo được sự chú ý của chúng, liền vội vàng chạy ra xa.
Vẫn còn lại hai tên, nhưng hiện giờ lại có ba người, chỉ cần tốn chút thời gian, ắt có thể tiêu diệt gọn ghẽ.
Trong lúc bốn người họ ở bên này khổ sở tác chiến, thì Dương Khai vẫn đang dẫn mấy mươi bức tượng chạy loạn trong gò đá.
Không giống lúc trước, lần này Dương Khai cố sức khống chế cự ly, không bỏ lại chúng sau lưng nữa.
Chạy liên tục được khoảng năm mươi dặm, Dương Khai mới nhảy lên một cây thạch trụ, quay lại nhìn bọn tượng đá đang bám sau lưng.
Kế hoạch đã thành công được một nửa! Dương Khai vẫn bình tĩnh, có điều không biết phỏng đoán của mình có chính xác hay không.
Sở dĩ hắn tìm cách để nhóm Lam Sơ Điệp ngăn bốn tên, không phải vì Dương Khai muốn mượn dao giết người, hắn vẫn chưa đến nỗi ác độc như thế.
Bốn bức tượng, với năng lực của họ chắc chắn có thể đối phó, chỉ cần tốn chút thời gian thôi. Dương Khai muốn họ phải tốn thời gian, nhằm để kế hoạch của mình không bị phát hiện.
Bất luận lần này có lấy được tiểu thạch nhân hay không, Dương Khai cũng không trông đợi gì ở kẻ khác nữa. Lam Sơ Điệp quá thực dụng, không thể mong chờ nàng ta xử sự công bằng được.
Nếu lần này họ vẫn không thu hoạch được gì, Dương Khai có thể khẳng định, bốn tiểu thạch nhân kia tuyệt đối không có phần của mình!
Cho nên muốn có đồ tốt thì chỉ còn cách dựa vào chính mình.
Mấy ngày này Dương Khai luôn đau đáu một câu hỏi, đó là tại sao bọn tượng đá sau khi bị dụ đi vẫn chạy trở về. Cuối cùng đã nghĩ ra câu trả lời: Có lẽ chúng đang bảo vệ vật gì ở nơi đó.
Vật này hẳn là quý giá hơn gấp mấy lần võ kỹ bên trong tiểu thạch nhân.
Đây chỉ là suy đoán, nhưng rất đáng để mạo hiểm một lần!
Đã đưa tất cả tượng đá ra đến đây, hắn có được cự ly năm mươi dặm có thể lợi dụng.
Hít sâu một hơi, Chân Dương nguyên khí trong cơ thể điên cuồng vận hành, dưới chân chợt xuất hiện hai khóm lửa, hắn lao đi như tên bắn, nhanh chóng quay lại đường cũ.
Tốc độ lần này, nhanh gấp đôi tốc độ lúc nãy!
Đây cũng là dụng pháp liên quan đến Chân Dương nguyên khí mà hắn đã tìm ra, không phải là võ kỹ gì, chỉ là một kỹ xảo thôi.
Ưu điểm là có thể đẩy tốc độ lên điểm cực hạn, khuyết điểm là tiêu hao rất nhiều! Chân Dương nguyên khí trong kinh mạch vẫn không ngừng trút xuống bàn chân rồi tiêu biến như nước lũ rút đi.
Chỉ trong thời gian nửa chén trà, nguyên khí trong kinh mạch đã khô cạn.
Một giọt dương dịch trong đan điền nổ tung, kinh mạch khô cằn lại tràn đầy nguyên khí.
Liên tiếp tiêu hao hết bốn giọt dương dịch, Dương Khai cuối cũng đã trở lại chỗ tập trung của tượng đá.
Nơi này là một mảnh đất bằng phẳng, nhưng địa hình cụ thể ra sao thì Dương Khai cũng chưa xem xét kỹ lưỡng, mỗi lần đến dụ bọn tượng đá ra là chạy thẳng một mạch, căn bản không có thời gian quan sát.
Hiện giờ ở đây trống trơn vắng vẻ, Dương Khai đưa mắt nhìn xung quanh, vội vàng lùng sục vùng phụ cận.
Nếu suy đoán của hắn không sai, thì ở đây chắc chắn có chứa thứ gì đó.
Tìm được một hồi, Dương Khai quả nhiên đã có phát hiện mới.
Ngay vị trí trung tâm của mảnh đất này, có một cái hố rất to, trong hố có một bức tượng đá rất khác thường.
Luận về thể tích hay tạo hình, bức tượng này đều có bá khí hơn hẳn các tượng khác.
Chính là nó!
Dương Khai nhảy xuống không chút chần chừ, lặng lẽ tiến gần đến bức tượng.
Đã có khá nhiều kinh nghiệm, Dương Khai biết một khi lại gần tượng đá trong vòng một thước, nó lập tức sẽ nhúc nhích.
Dương Khai đã chuẩn bị xong bước chạy trốn, nơi này không phải nơi để chiến đấu, đợi thêm lát nữa thì e là mấy chục bức tượng kia sẽ quay về, nếu bị chúng bao vậy, chắc chắn sẽ lâm vào cục diện cầm chắc cái chết.
Nhưng điều khiến Dương Khai kinh ngạc là, sau khi tiếp cận bức tượng này trong vòng một thước, nó lại không có chút động tĩnh gì, cứ để Dương Khai đang chuẩn bị tháo chạy vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Sao lại thế?
Thử liên tiếp mấy lần, bức tượng này vẫn không có phản ứng! Dương Khai chợt gan dạ lên nhiều, bất kể tại sao nó không động đậy, nhưng lúc này chính là cơ hội tốt để hạ thủ.
Chân Dương nguyên khí điên cuồng vận chuyển, Dương Khai không chút chần chừ, liên tục đánh mạnh vào bức tượng, nhằm đánh vỡ nó nhanh nhất có thể.