Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thái Phòng Sơn, một dãy núi chạy dài từ bắc tới nam. Mảnh đất trải dài này không rộng lắm, những cũng không phải là nhỏ.
Vốn dĩ dãy núi này cũng được coi là nơi yên tĩnh, thanh bình. Trên núi cây cối xào xạc, xanh um tươi tốt, chim hót hoa nở. Nhưng lúc này đây, dãy núi này đã trở thành chiến trường.
Phía nam của dãy núi là nơi thế lực Thương Vân Tà Địa hội tụ. Còn phía Bắc của dãy núi là nơi tụ tập của những thế lực bao vây tiễu trừ Thương Vân Tà Địa.
Người ngựa hai nơi nhìn nhau qua dãy núi, biến cả dãy núi thành chiến trường. Mấy tháng đánh đấm, Thái Phòng Sơn bị tổn hại nghiêm trọng, đâu đâu cũng thấy dấu vết đầu rơi máu chảy. Cũng không biết là có bao nhiêu võ giả đã bỏ mạng nơi đây.
Tình hình hai bên giằng co như thế này, ở nơi khác nhìn mãi cũng đã quen mắt.
Thái Phòng Sơn chỉ là một điểm trên toàn bộ chiến tuyến mà thôi!
Từ sau khi rời khỏi Thương Vân Tà Địa, hai tỷ muội Hồ gia chạy một mạch tới nơi này. Vì đám người Huyết Chiến Bang của họ bị sai đến nơi này tác chiến.
Lúc đầu họ cũng ở đây, bị cao thủ truy bắt, không thể quay về, đành phải lẩn trốn vào Thương Vân Tà Địa.
Trên đường đi, Dương Khai cũng biết được không ít thông tin hữu dụng từ miệng hai người bọn họ.
Chiến sự bên này của Thái Phòng Sơn không hề quá nghiêm trọng, cho nên cao thủ hội tụ nơi đây cũng không nhiều. Ngoài Huyết Chiến Bang bọn họ ra, còn có người của Phong Vũ Lâu cũng ở đây. Ngoài ra, một vài tinh anh của thế lực nhị đẳng hết thảy đều quy dưới dự điều phối của thế gia nhất đẳng.
Hướng gia chính là dòng họ thế gia này!
Vì người ở đây đến từ khắp nơi, đa số đều xuất thân từ thế lực nhị đẳng, tam đẳng, cho nên thế gia nhất đẳng như Hướng gia có quyền lãnh đạo tuyệt đối.
Tuy có người không phục, cũng dành nghe theo mệnh lệnh của Hướng gia. Dù sao thì nội tình của người ta hùng hậu hơn một chút.
Phía dưới Thái Phòng Sơn là nơi dễ phòng thủ khó tấn công, xây dựng rất nhiều nơi ở đơn giản. Nơi đây chính là nơi các võ giả bao vây tiễu trừ Thương Vân Tà Địa nghỉ ngơi.
Một ngày nọ, một nam hai nữ từ ngoài đi vào, phong trần mệt mỏi.
Ba người còn chưa lại gần, đã bị vài người y sam sặc sỡ chặn lại, la hét, tra hỏi thân phận của cả ba.
Chúng thấy thực lực của ba người Dương Khai và tỷ muội Hồ gia không phải là rất cao, cho nên cũng không coi họ ra gì, chặn lại tra hỏi cũng chỉ là làm theo phép.
Chẳng qua là những cặp mắt đó lại không ngừng liếc nhìn loạn xạ trên thân hình mỹ lệ của tỷ muội Hồ gia. Nhưng vừa nhìn thấy nét tôn vinh của hai nàng, đám người lập tức mất hứng, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Thần sắc Dương Khai lãnh đạm, không nói một lời.
Còn hai người Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi lại vội vàng chùi hết lớp ngụy trang trên mặt, để lộ diện mạo ban đầu.
Lau chùi một hồi, tuy trên khuôn mặt vẫn còn đen sì những dù sao cũng đã có chút phong thái của những mỹ nhân.
Những người cản đường đó sững sờ nhìn một lúc, bỗng nói:
- Hai người là tiểu thư Hồ gia của Huyết Chiến Bang?
- Đúng!
Hồ Kiều Nhi thản nhiên trả lời.
- Thì ra là hai người !
Tên dẫn đầu lộ vẻ vui mừng, hưng phấn nói :
- Hai vị cô nương không có chuyện gì là quá tốt rồi, nhanh nhanh vào trong, mời.
Nói rồi, tránh ra, thần sắc trở nên khiêm tốn:
- Bọn tại hạ cũng chỉ làm theo phép. Hai vị cô nương xin đừng để bụng.
Hồ Kiều Nhi chau mày, thần sắc có chút lãnh đạm, dẫn Hồ Mị Nhi và Dương Khai định đi thẳng vào.
Mấy tên đó lại hồ nghi đánh giá Dương Khai. Tên cầm đầu cẩn thẩn hỏi:
- Xin hỏi hai vị cô nương, vị này là…
- Bằng hữu của ta.
- Ồ, đã là bằng hữu của cô nương, vậy thì không sao.
Tên đó mỉm cười nói, cũng không vặn hỏi, phóng khoáng cho qua.
Đợi ba người đi vào bên trong, mất bóng, thần sắc tên cầm đầu mới trở nên ngưng trọng dặn dò:
- Đi bẩm báo với công tử, nói là tỷ muội Hồ gia đã bình an trở về. Mau!
- Ồ!
Một tên tuân lệnh, lập tức bay vút ra ngoài.
Dương Khai đi theo sau tỷ muội Hồ gia, xuyên qua nơi này. Không lâu sau liền tới nơi tận sâu bên trong.
- Ở bên đó!
Hồ Mị Nhi đột nhiên vui mừng hét lên một tiếng, ngón tay chỉ về một hướng.
Nhìn theo hướng chỉ của nàng, Dương Khai nhìn thấy một đám người tụ tập ở bên đó, cũng không biết đang nói những gì.
- Là Nhạc thúc!
Hồ Kiều Nhi cũng nở một nụ cười, vội bước tới.
Đám người bên đó phát giác ra có người tới, tất thảy đều nhìn thoáng qua bên này.
Ngay sau đó, một lão giả nhìn khoảng năm mươi sáu mươi tuổi đỏ hoe mắt, run rẩy đứng dậy, kinh ngạc nhìn hai tỷ muội Hồ gia, trong đôi mắt già nua tràn ngập tình cảm vui mừng.
Quản Trì Nhạc, cao thủ Thần Du Cảnh tứ tầng, một vị cường giả của Huyết Chiến Bang. Năm đó, lúc đại chiến với Mộng Vô Nhai, lão cũng tham gia.
Nhưng không giống Long Tại Thiên. Quản Trì Nhạc là người vô cùng trung thành với Huyết Chiến Bang, trung thành với Hồ gia, còn là người chứng kiến sự trưởng thành của tỷ muội Hồ gia. Cho nên, ở Huyết Chiến Bang, mối quan hệ của tỷ muội Hồ gia và lão cũng khá tốt.
- Là hai vị tiểu thư?
Quản Trì Nhạc ngập ngừng hỏi.
- Là bọn ta, Nhạc thúc !
Khuôn mặt Hồ Kiều Nhi tươi cười rạng rỡ.
- Hai tiểu thư quả thật đã bình an trở về!
Quản Trì Nhạc bỗng nhòa lệ.
Đám người bên cạnh lão cũng đều ngạc nhiên mừng rỡ nhìn về phía hai tỷ muội Hồ gia. Hai tỷ muội mất tích đã hai ba tháng rồi. Gần đây có người nhìn thấy họ, vẫn đang bị người truy bắt ở Thái Sơn Phòng. Vốn cho rằng họ nhất định đã khó thoát khỏi độc thủ, không ngờ hai tháng sau, họ lại bình an vô sự quay về đây.
Người ở đây đã tụ tập lại với nhau, chắc chắn là đã liên hệ với nhau rất chặt chẽ. Có thể thấy tỷ muội Hồ gia quay về, đương nhiên cũng vui mừng.
Đám người này nhân số không nhiều, chỉ có mười mấy người thôi, nhưng Dương Khai liếc mắt nhìn qua, lại toàn là người quen!
Nào là người của Huyết Chiến bang, nào là đệ tử của Phong Vũ Lâu!
Hơn nữa, Dương Khai còn thấy Phương Tử Kỳ trong số đó!
Tên vô cùng trọng nam khinh nữ này, không ngờ cũng bị kéo đến đây tác chiến.
Đệ tử hai phái đến từ một nơi, đều là bị ép tham gia chiến sự lần này, có thể thân mật tề tựu lại cũng chẳng có gì kỳ lạ.
- Về rồi thì tốt, về rồi thì tốt. Bang chủ có thể yên tâm rồi.
Quản Trì Nhạc rất vui, liền sửa lại sắc mặt, vui mừng gật đầu. Sau khi lão liếc mắt về phía Dương Khai, không khỏi chau mày, hồ nghi nói:
- Vị tiểu ca này, có phải ta đã gặp ở đâu rồi không?
Tỷ muội Hồ gia bỗng không biết nên giải thích như thế nào.
Nếu chỉ là đám người ở đây biết thân phận của Dương Khai thì cũng không sao. Nhưng quan trọng là gần đây còn có võ giả của thế lực khác thường lui tới. Lỡ như chúng biết được Dương Khai đến từ Lăng Tiêu Các, chuyện sẽ khó giải quyết.
Phương Tử Kỳ lại liếc nhìn Dương Khai đầy thâm ý, vội vàng đi lên trước, khẽ ho một tiếng, mang theo một nụ cười cổ quái, ôm quyền nói:
- Phương Tử Kỳ của Phong Vũ Lâu. Bằng hữu nhìn rất giống một vị cố nhân mà trước kia ta quen biết. Xin hỏi đại danh của bằng hữu?
- Dương Khai!
Trong lòng Dương Khai thầm buồn cười, ngoài mặt vẫn cẩn thận.
- Thì ra là Dương huynh, hạnh ngộ, hạnh ngộ. Bằng hữu không những tướng mạo giống một vị cố nhân của ta, mà cái tên này cũng giống. Ha ha, các ngươi nói có phải không!
Phương Tử Kỳ vỗ mạnh lên vai một vị sư đệ đứng bên cạnh.
- Đúng, đúng ….
Vẻ mặt tên sư đệ kia bất đắc dĩ, vội vàng gật đầu.
Còn làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy nữa.
Những người khác cũng đã nhanh chóng hiểu được ý của Phương Tử Kỳ, thần sắc ai nấy đều trở nên cổ quái.
Quản Trì Nhạc nhân lão thành tinh. Sau khi nghe tên của Dương Khai cũng bỗng nhiên hiểu ra, thầm nghĩ chẳng trách lại trông quen quen. Thì ra là hắn!
Một đám người ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng đều không nói ra.
Một cảnh tượng vui vẻ, hòa hợp. Nhưng Dương Khai lại nhạy bén nhận ra, trong nụ cười và sự an ủi của cao thủ Thần Du Cảnh Huyết Chiến Bang này ẩn chứa một sự lo lắng.
Đang nói chuyện, thần sắc Phương Tử Kỳ chượt lạnh lùng, ánh mắt lóe lên, khóe miệng khẽ cong lên, mở miệng nói:
- Hướng Sở tới rồi.
Đang nói chuyện, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hai tỷ muội Hồ gia.
Một đám người bỗng nhiên lặng ngắt như tờ. Sắc mặt Quản Trì Nhạc trở nên ngưng trọng, tỏ vẻ không hài lòng.
Dương Khai quay đầu nhìn thì thấy cách đó không xa, một công tử ca phong thần tuấn lãng, y sam rực rỡ, cùng hai cao thủ Thần Du Cảnh, bước nhanh về phía này.
Y phục của y rất chỉnh tề, khuôn mặt nở một nụ cười ngập gió xuân. Hơn nữa, dáng vẻ cũng nghiêm túc, có thể nói là ngọc thụ lâm phong, tiêu sái hào phóng.
Nhìn dáng vẻ của y, cũng chỉ khoảng hai sáu, hai bảy tuổi.
Hướng Sở!
Công tử của Hướng gia. Hướng gia là thế gia nhất đẳng. Thân phận và địa vị của Hướng Sở đương nhiên là không thể thấp được, cũng cỡ như Bạch Vân Phong, Đổng Khin Hàn, đều là lớp nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất.
Trong một tháng này, Dương Khai cũng đã nghe hai tỷ muội Hồ gia nói đến cái tên Hướng Sở mấy lần. Nhưng mỗi lần nói tới người này, hai tỷ muội lại vội vài tránh né, không muốn nói nhiều.
Bây giờ nhìn thấy y, lại thấy ánh mắt y lúc này, cuối cùng Dương Khai cũng hiểu tại sao hai tỷ muội Hồ gia lại không thích nói đến y.
Không những tỷ muội Hồ gia, tất cả người của Huyết Chiến Bang, Phong Vũ Lâu đều không ưa gì cái tên hay ra vẻ này.
Chỉ có điều Hướng Sở vẫn tươi cười ôn hòa, từ xa đi tới.
Đi tới gần dừng lại, trong mắt hiện lên hào quang vui mừng, dịu dàng nói:
- Kiều Nhi, Mị Nhi, đường xa trở về, vất vả rồi.
Quản Trì Nhạc nheo đôi mắt già nua lại, nhìn chằm chằm vào hai Thần Du Cảnh phía sau Hướng Sở.
Hồ Kiều Nhi chau mày, thần sắc bình thản, nói:
- Hướng công tử, Hồ Kiều Nhi không phải là cái tên mà ngươi có thể xưng hô, không cần ta phải nói lại lần nữa đâu nhỉ?
Thần sắc Hướng Sở sững sờ, cơ hồ nghĩ tới điều gì, cười khan một tiếng, ôm quyền nói:
- Hai vị cô nương thứ lỗi, xa cách từ lâu không gặp, nhất thời tâm trạng kích động, có phần nói không lựa lời.
- Hi vọng không có lần sau!
Hồ Kiều Nhi hừ nhẹ một tiếng.
- Nhất định, nhất định, bảo đảm sẽ không có lần sau.
Hướng Sở liên tục gật đầu, lại thở dài một tiếng, chau mày khổ sở, nói:
- Nhưng tại hạ muốn xin lỗi hai vị cô nương.
- Hử?
Đôi chân mày Hồ Kiều Nhi khẽ nhíu lại, thản nhiên nhìn y.
Hướng Sở cười gượng,nói:
- Lần tác chiến đó, hai vị cô nương bị giam trong ngục tù, đáng lẽ tại hạ nên đi cứu viện, nhưng tài nghệ không tinh, thực lực thấp kém, đành phải giương mắt nhìn hai vị bị tặc nhân truy bắt. Lần này hai vị đi cũng được ba tháng, tại hạ ngày nào cũng nhớ đến mà lòng đau như cắt, đêm không say giấc, hận không thể mọc thêm đôi cánh để bay tới bên cạnh hai vị, bảo vệ sự an toàn cho hai vị.
Nói rồi bỗng cười, rạng rỡ vô cùng:
- Cũng may, hai vị cát nhân thiên tướng, cuối cùng hôm nay cũng đã trở về, tại hạ cũng an lòng.
Nụ cười này của y chân thành vô cùng, khuôn mặt lộ ra vẻ rạng rỡ như đã xua đi hết mây mù.
Chỉ có điều, tỷ muội Hồ gia vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ.
Hướng Sở không để tâm, ôm quyền nói:
- Hai vị đường xa trở về, chắc là mệt nhọc, hay là nghĩ ngơi sớm một chút, hôm sau chúng ta lại nói chuyện. Nếu hai vị cần gì, cứ nói với tại hạ, có thể thỏa mãn, tại hạ nhất định sẽ giúp, không chối từ!
Nói xong, mỉm cười, tự nhiên rời đi.