Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong Thiên Điện, không chỉ có Thu Ức Mộng nghi hoặc, mà những người khác đều không hiểu, tại sao Dương Khai không thừa thế mà xông lên.
Rõ ràng hiện tại, hắn có đủ tư cách để tấn công Dương Tuyền.
- Chẳng lẽ đến lúc này mà ngươi còn niệm tình huynh đệ vớ vẩn ư?
Thu Ức Mộng cười khẩy.
- Chớ quên, đêm qua ngươi vừa bị hai huynh đệ tấn công, họ nào có niệm tình gì cho ngươi. Đoạt đích chiến của Dương gia các người, nói trắng ra là trò cá lớn nuốt cá bé, dùng máu và xương cốt của võ giả những nhà khác để đắp bằng con đường thành danh cho các người thôi.
Dương Khai chau mày. Tuy thừa nhận Thu Ức Mộng nói rất đúng thực tế, nhưng vẫn không tỏ thái độ gì.
Thu Ức Mộng hình như chưa nhìn thấy sắc mặt của hắn, tiếp tục nói:
- Huống hồ, dù ngươi không tấn công Dương Tuyền đi nữa, thì sớm muộn cũng sẽ có kẻ tấn công hắn. Miếng thịt béo bở này, thà nắm chắc ngay lúc này, còn hơn là nhường cho kẻ khác.
- Sư đệ làm vậy, chắc phải có nguyên do chứ?
Lam Sơ Điệp chợt lên tiếng, đôi mắt rung rinh ánh nhìn dịu dàng, thấu hiểu lòng người.
Thu Ức Mộng tự nhiên thấy khó chịu trong lòng, khẽ hừ:
- Có nguyên do gì?
- Tự nghĩ đi, Thu đại tiểu thư thông minh đến vậy, dĩ nhiên là có thể nghĩ ra được.
Dương Khai cười ha hả.
Thu Ức Mộng ngơ ngác nhìn hắn, nội tâm hỗn loạn liền lắng xuống. Ban nãy nàng to tiếng đến vậy, một là vì bất luận nàng đưa ra đề nghị gì, cũng chưa bao giờ được Dương Khai chấp thuận, khiến nàng hơi nản lòng. Hai là vì vừa mới đây, Dương Khai liếc nhìn ngực của Lam Sơ Điệp, khiến nàng không vui.
Bổn cô nương cũng có, chỉ là không to bằng thôi!
Thu Ức Mộng khôn khéo, thông minh hơn ngươi, ắt có cách tư duy của riêng mình. Khi đã bình tĩnh lại, nàng liền đẩy nhanh mạch suy nghĩ, ngẫm xem dụng ý không tấn công của Dương Khai và cái được mất là gì.
Đổng Khinh Hàn nhận thấy bầu không khí căng thẳng, cũng không dám mở miệng chen lời, chỉ lặng thinh, giả câm vờ điếc.
Thiên điện im phăng phắc. Mãi lâu sau, Thu Ức Mộng mới chợt sáng rực hai mắt, nàng quay sang nhìn Dương Khai với ánh mắt vỡ lẽ, mỉm cười nói:
- Ta biết rồi.
- Biết rồi thì đừng đề nghị gì nữa.
Dương Khai gật đầu.
- Ừm, về sau ta không khoa tay múa chân với ngươi nữa vậy. Chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Thu Ức Mộng bĩu môi, bực bội ra mặt.
- Ngoan, nữ nhân biết nghe lời vẫn tốt hơn!
Dương Khai quăng cho nàng một cái nhìn khen ngợi “ngươi cũng biết điều”.
Đổng Khinh Hàn vừa nhấp một ngụm nước, nghe thấy câu này suýt nữa là phun hết ra, ho sặc sụa, lại thêm phần khâm phục Dương Khai.
Ai mà dám nói vậy với Thu Ức Mộng? Công tử của Bát đại gia Trung Đô chẳng ai có gan, càng không có tư cách làm vậy. Chỉ riêng tên biểu đệ này của y là dám.
Gan đúng là to bằng trời! Mà Thu đại tiểu thư lại chẳng hề phản bác.
Lam Sơ Điệp đứng một bên mà ù ù cạc cạc, lại ngại hỏi, nghĩ mãi vẫn không hiểu thâm ý trong đó.
Còn Phong Vân song vệ trầm tư một chốc, cũng lặng lẽ gật đầu lia lịa.
- Này... Ta có thể hỏi được không?
Đổng Khinh Hàn lên cơn tò mò.
- Rốt cuộc là hai người đang đánh đố cái gì vậy?
Thu Ức Mộng khẽ cười một tiếng, nhìn Phong Vân:
- Nếu hai vị tiền bối đã đoán ra, thì hãy giải thích cho Đổng thiếu gia đi, kẻo thiếu gia lại sốt ruột.
Phong Vân song vệ liếc nhìn nhau, rồi Phong Vệ khẽ đằng hắng:
- Hai lão hủ cũng chỉ nhìn ra được một nguyên do, nếu nói có chỗ nào sai, mong Khai thiếu gia và Thu tiểu thư chỉ điểm.
Dừng một chút, lão nói tiếp:
- Hiện tại, Khai thiếu gia đang thắng thế, bảy công tử kia không ai bì kịp. Nhìn bề ngoài, thì hiện giờ đúng là thời điểm thích hợp để thừa thắng xông lên. Đêm qua, các công tử kia đều chịu tổn thất nghiêm trọng, không có thời gian, càng không có tâm trạng đâu mà để ý người khác nữa. Còn về đại công tử Dương Uy, đêm qua không xuất thủ, rõ ràng là vì nhượng bộ huynh đệ với tư cách là đại ca. Lần này nếu Khai thiếu gia tấn công phủ Dương Tuyền, với tính cách của thiếu gia Dương Uy, hẳn sẽ không ngầm hạ độc thủ, cùng lắm cũng chỉ liên thủ với Khai thiếu gia, có lợi cùng hưởng.
- Nhưng nếu Khai thiếu gia làm vậy thật, thì sẽ đánh bại liên tiếp hai công tử Dương gia. Như vậy, danh tiếng của ngài ắt cũng sẽ vang dội hơn. Nhưng danh tiếng đó cũng sẽ đẩy ngài đến trước đầu sóng ngọn gió. Năm vị công tử kia nhất định sẽ xem Khai thiếu gia là kẻ thù lớn nhất, biết đâu sẽ ép nhau liên thủ tiễu trừ!
Phong Vệ tỏ ra kinh sợ, trầm giọng nói:
- Cây cao hơn rừng, ắt sẽ bị gió đẩy.
Nghe lão nói, Đổng Khinh Hàn và Lam Sơ Điệp chợt ngộ ra tại sao Dương Khai không đồng ý với đề nghị của Thu Ức Mộng.
Lời phân tích của Phong Vệ rất hợp tình hợp lẽ, quả thật rất có khả năng... không, đó là chuyện nhất định sẽ xảy ra.
Nếu để các công tử Dương gia khác liên thủ lại, thì Dương Khai khó bề yên thân.
Hành sự nổi trội, làm một lần thì được, hai lần thì chỉ tổ phản tác dụng.
Bỗng nhiên, Đổng Khinh Hàn chợt mừng thầm rằng mình không sinh ra trong Dương gia. Giả như sinh ra là người nhà họ Dương, có đối thủ nham hiểm như Dương Khai, thì e là bản thân thua ra sao cũng chẳng hiểu.
Phong Vệ lại chậm rãi lắc đầu:
- Lão hủ chỉ nhìn ra một nguyên do, có điều, lão nghĩ Khai thiếu gia chắc hẳn phải còn lý do khác. Khai thiếu gia có thể giải mối nghi hoặc cho lão hủ được không?
- Mỗi nguyên do này mà vẫn chưa đủ ư?
Đổng Khinh Hàn ngạc nhiên, chỉ riêng điều này cũng đã đủ cho Dương Khai án binh bất động rồi.
Dương Khai khẽ mỉm cười:
- Quả thật vẫn còn lý do khác, có điều hiện giờ ta không tiện nói. Nói ra chỉ khiến người khác nghĩ ta quá ngạo mạn. Vài ngày nữa mọi người sẽ hiểu thôi.
Phong Vệ gật đầu:
- Khai thiếu gia thấy khỏ xử, thì lão hủ cũng không miễn cưỡng, đành chờ đợi thôi.
Thu Ức Mộng thở dài:
- Càng ngày càng thấy ngươi khó hiểu.
Đến nàng, cũng chẳng hiểu được lý do thứ hai để Dương Khai không tấn công là gì, thậm chí, hắn còn lý do thứ ba cũng chưa biết chừng.
Họ đang nói chuyện, thì Hướng Thiên Tiếu hùng hổ bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng, chắp tay nói:
- Khai thiếu gia, có người đến đầu quân.
- Ta đã nói là không quen thì không nhận rồi cơ mà?
Dương Khai nhíu mày.
- Họ bảo có quen biết.
Hướng Thiên Tiếu đáp.
- Là nhà nào vậy?
Dương Khai bất ngờ.
- Lã gia.
Dương Khai và Thu Ức Mộng liếc nhìn nhau, cùng mỉm cười, Lã Lương đã phái người đến rồi.
- Đến rồi thì cho họ vào đi.
Dương Khai hạ lệnh. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, Lã gia phái người đến chắc chắn là để dâng lễ vật.
Hướng Thiên Tiếu đáp lời, rồi ra ngoài mời họ vào.
Một lát sau, Lã Tống cùng hai cao thủ Thần Du Cảnh thất tầng nghênh ngang bước vào.
Thực lòng, Lã Tống không muốn dâng số lễ vật này cho Dương Khai. Theo y nghĩ, Dương Khai chắc chắn là hạng gian tà xảo trá, bằng không, sao có thể lừa lấy được của cải của Lã gia y?
Y chưa bao giờ thấy ai mặt dày đến vậy!
Nếu được, chắc chắn y sẽ mang số lễ vật này đi đầu quân vào phủ công tử Dương gia khác. Nhưng sau khi kỳ tích đêm qua của Dương Khai được truyền ra, Lã Tống lập tức ý thức được, không tặng số lễ vật này là không được.
Bỏ qua chuyện Lã Lương đã dặn, bất luận Dương Khai biểu hiện ra sao trong đoạt đích chiến, lễ vật cũng phải được dâng tận tay hắn. Huống hồ, hắn còn tỏ ra dũng mãnh, không tầm thường.
Nếu y tự ý chuyển số lễ vật này cho người khác, thì khi trở về, nhất định sẽ có gia pháp đang đợi y.
Lần này, vừa dâng lễ vật, vừa phải đưa người đến làm lâu la cho Dương Khai, Lã Tống ghê tởm tột cùng. Lần này Lã gia phái đi không ít người, hai vị Thần Du Cảnh thất tầng làm hộ vệ cho Lã Tống, một vị Thần Du Cảnh tứ tầng, hai vị Thần Du Cảnh tam tầng, số còn lại là hai mươi võ giả Chân Nguyên Cảnh.
Lực lượng này, đi đầu quân cho vị công tử nào, cũng chắc chắn sẽ được nghênh tiếp. Tên Dương Khai này thì lại quá kiêu ngạo, cử một tên thuộc hạ ra đón y vào, chẳng có ý gì là muốn nghênh tiếp.
Lã Tống giận sôi gan.
Lúc đi vào, y tỏ ra rất bình thản, nhưng khi nhìn thấy Thu Ức Mộng liền vội vã bước đến:
- Lã Tống bái kiến biểu tỷ.
Thu Ức Mộng khẽ gật đầu:
- Ừm, đệ đi đường vất vả rồi.
Lã Tống mỉm cười:
- Không vất vả đâu, chỉ mang theo ít đồ thôi, chẳng sao cả.
Vừa nói, y vừa lướt mắt qua đám đông, hỏi:
- Vị nào là Khai công tử?
Dương Khai gật đầu:
- Là ta!
Lã Tống hướng mắt qua, nhếch miệng cười:
- Bái kiến Khai công tử, Lã Tống ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Thu Ức Mộng nghe câu này, không khỏi chau mày lại. Giọng điệu của Lã Tống có chứa chút gì đó khiêu khích.
Dương Khai tỏ ra lãnh đạm, không để bụng, chỉ nói:
- Lã gia chủ tốn kém rồi.
Hắn lừa gạt Lã Lương, vị Lã công tử này mà vui được mới lạ. Bởi vậy, Dương Khai cũng chẳng so đo với y làm gì, dẫu sao thì chuyện hắn làm cũng không tử tế mấy, nhưng mà đều có nguyên nhân cả.
Lã Tống không ngờ Dương Khai lại bình thản đến vậy, nên cũng không tiện tỏ thái độ, y nói:
- Trước khi đi, cha ta đã dặn dò, lễ vật phải được dâng đến tận tay Khai công tử. Người ta đưa đến, tùy ý Khai công tử sai khiến. Mong có thể giúp được Khai công tử trong đoạt đích chiến.
- Ta biết ròi.
Dương Khai gật đầu.
- Đã vậy thì các ngươi cứ tự nhiên. Phủ đệ rất rộng, cứ để Thu Ức Mộng sắp sếp cho các ngươi chỗ nghỉ ngơi. Có việc gì thì ta sẽ cho gọi.
Dương Khai không bất giờ với sự thay đổi ở thái độ của Lã gia chủ Lã Lương, có điều với toán người Lã gia này, hắn lại không xem trọng mấy.
Nếu hắn đoán không sai, Lã Tống đã đến Chiến Thành từ sớm rồi, hôm qua không xuất hiện, mà hôm nay mới vác thân đến, rõ ràng là để chờ xem hắn có bị loại trong đêm qua không.
Suy đoán này có chính xác hay không, thì phải nhờ Trúc Tiết Bang dò la mới được.
Đối với những đồng minh đến sau này, Dương Khai ắt sẽ không đối đãi ngang với Đổng gia và Thu Ức Mộng.
Thu Ức Mộng mỉm cười, đang định sắp xếp cho bọn Lã Tống, thì Hướng Thiên Tiếu lại chạy vào:
- Khai thiếu gia, lại có người...
- Ai vậy?
- Tử Vi Cốc!
Thu Ức Mộng sáng rỡ hai mắt, vui mừng nói:
- Là Tiểu Mạn đến đấy.
Vừa nói, nàng vừa lẹ làng bước đến trước mặt Dương Khai, trầm giọng nói:
- Không phải tối qua Tiểu Mạn không muốn giúp ngươi đâu. Có điều, ngươi cũng biết đấy, Tiểu Mạn thân là nữ nhi, tuy có địa vị ở Tử Vi Cốc, nhưng đại sự quan trọng thì muội ấy không có quyền quyết định. Hôm nay muội ấy dẫn người đến được, nhất định là đã hao tâm tổn trí lắm rồi. Ngươi phải cảm tạ người ta cho đàng hoàng đấy.