Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Dương Khai nói chuyện, liền đi thẳng tới trước mặt Hạ Ngưng Thường, không nói lời nào, một tay kéo lấy nàng, tiểu sư tỷ kinh hô một tiếng đã đặt nàng ngồi xuống đùi mình, lúc này mới ung dung nhìn Lan Sơ Điệp, cùng đợi câu trả lời của nàng.
- Sư đệ...
Hạ Ngưng Thường la lớn, nhăn nhó bất an, bất đắc dĩ bị Dương Khai hai tay vòng quanh, căn bản không có cách nào thoát khỏi, trong phút chốc, hai má đỏ ửng, lông mi dày đặc run run, cũng không dámnhìn thẳng người bên ngoài, liền vui đầu vào bộ ngực sữa.
- Sợ cái gì, ta nói, tất cả mọi người không phải là người ngoài, không cần để ý đâu.
Dương Khai ha hả cười, vẻ mặt lưu manh vô lại.
Lan Sơ Điệp thần sắc mừng rỡ chậm rãi rút đi, gượng cười nói:
- Ta có phải đang làm phiền các ngươi không?
Nói xong, liền duyên dáng đứng dậy, cáo từ rời đi.
Ngưng Thường muốn mở miệng giữ lại, Dương Khai lại lén lút ôm chặt nàng một chút, lập tức tiểu sư tỷ thân hình căng thẳng, cũng không dám động nữa, Dương Khai ôm chặt vị trí bụng bằng phẳng của nàng, đó là địa phương rất mẫn cảm.
Hắn sở dĩ làm vậy ở trước mặt Lan Sở Điệp làm như vật, là muốn cho nàng rời khỏi. Thời gian quý giá, hắn lâu rồi chưa được ở chung một mình với tiểu sư tỷ, nào cho phép người bên ngoài quấy rầy?
Đợi Lam Sơ Điệp đi rồi, Dương Khai vung tay lên, một cỗ kình phong nhẹ nhàng đẩy ra, cửa phòng liền đóng lại.
Ngoài phòng, Lam Sơ Điệp tươi cười cứng ngắc, vẻ mặt chua xót, nàng làm sao nhìn không ra dụng ý của Dương Khai? Chính là vì đã nhìn ra, mới phát giác được có chút tư vị không phải.
Lại nói tiếp, nàng và Hạ Ngưng Thường giống nhau, đều là sư tỷ của Dương Khai! Đều từ không quen biết tới mức thân thuôc như hiện giờ, chỉ là bây giờ nàng và Hạ Ngưng Thường, ở trong lòng Dương Khai chiếm vị trí hoàn toàn không giống nhau.
Con đường đời mỗi người, thường thường lựa chọn lơ đãng lại có thể thay đổi rất nhiều. Khẽ lắc đầu, Lam Sơ Điệp lắm thật chặt quần áo, chợt phát hiện, lúc này mới vừa vào thu, lại có chút lạnh rồi.
Nghiêng tai lắng nghe, phát hiện Lam Sơ Điệp đã đi xa. Hạ Ngưng Thường mới tiếng như muỗi nói nhỏ:
- Sư đệ, thả ta xuống đi.
- Cứ như vậy không tốt sao?
Dương Khai cười dài nhìn ánh mắt của nàng.
- Ơ ...
Hạ Ngưng Thường nhẹ nhàng mà đáp lời, hai má nóng lên.
- Thích ta không ?
Dương Khai tươi cười tà ác. Hỏi vấn đề cũng vô cùng xảo quyệt độc ác.
Hạ Ngưng Thường nào dám trả lời, không rên một tiếng, trong lồng ngực truyền đến tiếng tim đập kịch liệt.
- Thì ra là không thích.
Dương Khai giả bộ vẻ mặt mất mát, than thở một trận.
- Không phải a...
Tiểu sư tỷ lập tức bối rối, vội vàng xua tay, trong mắt một mảng lo lắng.
Dương Khai không khỏi cất tiếng cười to.
Cách vách Mộng chưởng quầy liền mắt trợn trắng, một cỗ lửa giận không hiểu thiêu đốt trong lồng ngực, hận không thể lập tức liền đem Dương Khai hung hăng tức đập cho một trận, đánh đập đến mẫu thân hắn cũng không nhận ra được hắn!
Rất ác liệt, rất khốn kiếp , nhưng lại khi phụ đồ đệ dịu dàng, điểm tĩnh, ngây thơ, bảo bối đáng yêu của mình như vậy, thật là không biết xấu hổ đến cực điểm! Tức chết lão phu rồi!
- Sư đệ ngươi trêu đùa ta?
Hạ Ngưng Thường nhẹ giọng hỏi, rõ ràng có thể thấy được, khăn che mặt quai hàm phồng lên.
Chăm chú nhìn Hạ Ngưng Thường, Dương Khai ánh mắt dịu dàng. Dường như toàn bộ mệt mỏi và vất cả thời gian này đều tan biến.
Tiểu sư tỷ lại không được tự nhiên, cũng bất chấp khởi binh hỏi tội, nhăn nhó giang rộng đề tài nói:
- Sư đệ ngươi không thích Lam sư tỷ a.
Dương Khai cau mày nghĩ một lát mới nói:
- Ngược lại cũng không phải nói không thích, chỉ là ta tránh không muốn cùng nàng tiếp xúc mà thôi.
- Vì sao, ta xem Lam sư tỷ dường có chút chú ý đến bộ dáng của ngươi. Vừa rồi tới tìm ra, cũng nói chuyện về ngươi rất nhiều.
- Thì ra là như vậy.
Dương Khai khẽ mỉm cười,
- Nói như thế, nếu ta không phải con cháu Dương gia, còn lúc trước Lăng Tiêu Các đệ tử, tiểu sư tỷ ngươi sẽ thay đổi thái độ với ta sao?
- Sẽ không nha! Mặc kệ ngươi như thế nào, ngươi đều là sư đệ của ta.
- Ta biết ngươi sẽ không, nhưng là người khác sẽ không giống vậy. Lam sư tỷ của chúng ta chính là như vậy, hiện tại nàng để ý ta, chỉ sợ có một bộ phận nguyên nhân rất lớn là bởi vì thân phận của ta, ta nếu không phải người của Dương gia, có lẽ nàng lại sẽ thay đổi cái nhìn. Đương nhiên, đây là ý tưởng cá nhân của ta, nhưng ta vẫn cảm thấy, hẳn là tận lực ít cùng nàng tiếp xúc. Cũng không có thể nói nàng sai, chỉ có thể nói tiểu sư tỷ người quá tốt, người khác không cách nào so sánh được đấy.
Dương Khai khẽ lắc đầu giải thích, Hạ Ngưng Thường nhìn cái hiểu cái không.
Nhưng Dương Khai biết, trong nội tâm nàng rõ ràng, tiểu sư tỷ tuy rằng ngay thơ, lại không rành thế sự, nàng tâm tình thiện lương, cũng không đem người nghĩ thầm rằng quá xấu xa.
- Đúng rồi, đan được của ta đâu?
Dương Khai dò hỏi.
- Ở trên giường chứ đâu, ta lấy cho ngươi.
Tiểu sư tỷ từ trên đùi Dương Khai nhảy xuống, sau đó đi tới bên giường lấy ra một cái bao phục, ném tới trước mặt Dương Khai.
Mở bao phục ra, sáu bình đan dược hiện ra trong tầm mắt Dương Khai.
- Có ba bình là cho ngươi tu luyện chân nguyên dùng, đều mà đan dược thuộc tính dương chúc, còn có ba bình là cho ngươi tu luyện thần thức lực lượng dùng.
Hạ Ngưng Thường có chút tiếc nuối nói:
- Thời gian quá gấp, chỉ có thể luyện chế ra những thứ này.
- Đủ dùng rồi.
Dương Khai vừa lòng đến cực điểm, những đan dược này, tất cả đều là Huyền cấp hạ phẩm đấy.
Cùng Hỗn Nguyên đan giống nhau, vốn phải là Thiên cấp thượng phẩm đan dược, qua Hạ Ngưng luyện chế, hết thảy được đề thăng nhất phẩm giai, tới trình tự Huyền cấp rồi.
Vạn Dược linh dịch chẳng những có thể tẩy kinh phạt tủy, ở trong quá trình luyện chế đan được thêm vào một giọt, có thể nâng cao phầm chất đan dược, hơn nữa ở lấy được linh trận bên trong luyên đan chân quyết, Hạ Ngưng Thường luyện chế có thể nói là dễ dàng.
Nếu không có Vạn Dược linh dịch và linh trận tương trợ, lấy tiêu chuẩn bây giờ của Hạ Ngưng Thường, cũng vô pháp trong nửa tháng làm được đến trình độ này, Dương Khai càng không có nhiều tài liệu Huyền cấp như vậy cho nàng phát huy.
- Đừng làm mình mệt nhọc.
Dương Khai có chút đau lòng nhìn nàng.
- Không sao đâu, đoạn thời gian này luyện đan, thực lực ta đã vững bước nâng cao, sắp đạt Thần Du Cảnh nhị trọng rồi. Ta chỉ hy vọng có thể luyện chế thêm rất nhiều đan dược nữa, như vậy tài năng mới cho thể nhanh chóng trưởng thành lên, vừa có khả năng giúp đỡ được ngươi, sau này cũng có thể giúp được sư phụ.
Hạ Ngưng Thường có chút vui mừng khôn xiết.
Luyện đan chính là tu luyện, linh dược thánh thể quả nhiên đặc thù! Dương Khai âm thầm thổn thức.
Lại cùng Hạ Ngưng Thường nói chuyện một hồi, mới bắt đầu tu luyện.
Cùng dĩ vãng giống nhau, như cũ trước hấp thu dược hiệu dương chúc thuộc tính của ba bình đan dược, đem chi chuyển hóa làm dương dịch, rèn luyện chân nguyên của chính mình. Sau đó lại lợi dụng tam bình huyền đan kia, ở tổn hại bổ trung khuy tìm hiểu huyền bí của luyện đan chân quyết.
Mộng chưởng quầy truyền thụ cho một bộ pháp môn chuyên tu thần thức lực lượng kia, trong khoảng thời gian này cũng luôn phát huy tác dụng, có bộ pháp môn này tương trợ, Dương Khao cảm giác thần thức lực lượng của mình khôi phục so với trước kia nhanh hơn không ít.
Trong lúc Dương Khai tu luyện, Hạ Ngưng Thường liền nhu thuận ngồi ở một bên, tĩnh dưỡng khôi phục lực lượng của mình, hoặc là ngủ trên giường nghỉ ngơi.
Cảnh tượng như vậy, không khỏi làm Dương Khai nhớ tới bắt đầu ở dưới động phủ trong Khốn Long Giản, không khỏi có chút hoài niệm.
Hai ngày sau, Hạ Ngưng Thường lại một lần nữa đi tới phòng luyện đan, Dương Khai lập tức cảm cô tịch đứng lên.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Dương Khai rõ ràng có thể cảm giác được thực lực của mình tường bước được nâng cao, khoảng cách Chân Nguyên Cảnh cửu trọng, cũng chỉ kém một chút nữa liền đến bình cảnh rồi.
Nhìn thấy Thần Du Cảnh, Dương Khai trong lòng không kìm nổi có chút kích động.
Chỉ cần đạt tới Thần Du Cảnh, liền có thể không cần để ý bên trong chiến thành, tám vị Thần Du Cảnh phía trên giám sát rình coi.
Đêm đen trước sáng sớm, mọi âm thanh đều yên tĩnh, Dương Khai đang cố gắng tham ngộ huyền bí của luyện đan chân quyết, bỗng nhiên, một cảm giác không thích hợp truyền đến, bỗng hai mắt mở ra, nhíu mày, thần thức giống như thủy triều tràn ra, ầm ầm hướng ra bên ngoài khuếch tán.
Cùng lúc đó, Dương Khai rõ ràng cảm giác được, theo trong phòng cách vách của Mộng Vô Nhai, cũng truyền đến một cỗ như có như không thần thức, cùng mình bắt đầu so sánh, cỗ thần thức này của Mộng Vô Nhai gần như không thể phát hiện được, nhưng vẫn cũ không thể cường hoành phủ nhận chỗ hắn.
Hai đạo thần thức du đang toàn bộ phủ đệ một vòng, chỉ có điều trong nháy mắt, liền đồng thời tập trung rơi vào một ngóc ngách.
-“Muốn chết!”
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, tất cả lực lượng thần thức ngưng tụ thành một điểm, huyển diệu Thần Hồn kỹ ầm ầm bùng nổ.
Trong đêm đen một chút màu tím du đãng hiện lên, nương theo một tiếng kinh dị, một đạo thân ảnh gầy yếu mơ hồ, rồi đột nhiên ở bên kia hiển hiện ra.
-“Người nào!”
Cường giả phụ trách cảnh giới lập tức có điều phát hiện, kinh sợ tiếng quát truyền khắp toàn bộ Dương Khai phủ.
Tiếp theo trong nháy mắt, quần áo phần phật, vô số đạo nhân ảnh hướng bên này chạy như bay đến.
Thân ảnh gầy yếu mơ hồ kia look vẻ hoảng sợ và thần sắc không thể tin được, dường như không nghĩ tới mình lại bị người phát hiện.
Không dám có bất cứ chút do dự nào, trên thân thể của hắn đột nhiên xuất hiện từng vòng hoa văn như gợn nước, theo gợn nước nhộn nhạo mở ra, cả thần hình hắn cũng dần dần mơ hồ.
Ngay tại thời điểm khi thân hình hắn sắp biến mất, một đạo quỷ dị thân ảnh dẫn đầu đến gần, hai thanh chủy thủ lóe ra hàn quang bắn tới phạm vi mấy trượng xung quanh hắn, vũ ra một mảnh tuyệt sát.
Ảnh cửu!
Tiếng rên rỉ vang lên, người nọ thân thể ầm ầm bạo vỡ.
Ảnh cửu ánh mắt nhíu lại, vội vàng lui về phía sau, mới lần nữa nhìn lại, trước mắt đã không thấy tung tích người tới, chỉ có một đoàn hơi nước khuếch tán.
Xa xa vị trí cách trăm trượng, có một đạo hồng quang đang nhanh chóng rời khỏi, nhanh như thiểm điện, Ảnh cửu không khỏi lộ ra vẻ thần sắc hoảng sợ.
Cái tốc độ này...
Xoát xoát xoát...Vô só đạo thân ảnh rơi xuống đất, Dương Khai nhanh chóng đi đến, đưa mắt liếc nhìn một cái vết máu trên mặt đất, xa nhìn phương hướng chạy đi kẻ xâm nhập, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
-“Chuyện gì, cãi nhau hay sao?”
Cửa chính đan phòng bỗng nhiên bị mở ra, Tần Trạch mặt đầu buồn bực vọt ra, đợi thời điểm khi nhìn thấy Dương Khai cũng ở nơi đây, vội vàng thu liễm xuống, nhíu mày.
Hắn cũng nhìn ra tình huống có chút gì đó không đúng.
-“Có người lẻn vào, đệ tử Dược Vương cốc có gặp chuyện gì không?”
Dương Khai vội vàng hỏi.
-“Không có.”
Tần Trạch lắc lắc đầu.
Dương Khai thu thần thức lại, cũng không quá an tâm, đệ tử Dược Vương Cốc không có tổn thương, Hạ Ngưng Thường cũng bình yên vô sự.
Nhưng...chỗ đan phòng, là vị trí phòng vệ nghiêm mật nhất trong phủ đệ, rõ ràng còn có thể bị xâm nhập đến trình độ này, Dương Khai sắc mặt không khỏi âm u lạnh lẽo xuống.
Đây là đang vẽ mặt ta a!
-“Tra, nhìn xem trong phủ có hay không tổn thất người!”
Dương Khai sắc mặt giống nhau bão táp tiến đến trước ban đêm, vẻ lo lắng làm cho người ta kinh hãi