Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đào Dương vốn không ôm hy vọng gì, chỉ là sợ chọc giận cao thủ này, mới giả bộ khiêm tốn thỉnh giáo một phen.
Nhưng một lúc sau khi cùng lão nói chuyện, Đào Dương không khỏi thần sắc ngưng trọng lên, y phát hiện, người trung niên này ở trên luyện khí chi đạo quả thật không dốc lòng, rất có thể cực ít tự mình động thủ luyện khí, nhưng lão nắm giữ một ít thủ pháp và tri thức luyện khí, lại vượt xa lý giải và hiểu biết của mình, đều là chút gì đó chưa bao giờ nghe thấy, siêu thoát tiêu chuẩn luyện khí hiện tại.
Cái này, chẳng những Đào Dương khiếp sợ, mà ngay cả Ngũ Nham trước kia có chút chẳng thèm ngó tới cũng rốt cục chính khởi sắc mặt, nghiêng tai lắng nghe.
Sau nửa canh giờ, Ngũ Nham rốt cục kềm nén không được, tham dự vào, liền luyện khí chi đạo vấn đề, đề xuất các loại quan điểm của mình, cao thủ họ Địa kia thần sắc không thay đổi, phong khinh vân đạm nhất nhất nói tới...
Chiến thành, Dương Khai phủ, trong phòng tiểu sư tỷ, Dương Khai hít sâu một hơi, trên tay một mặt cốt thuẫn kia rốt cục hóa thành một đạo lưu quang, chui vào trong cơ thể của hắn biến mất không thấy gì nữa.
Luyện hóa một kiện Huyền cấp bí bảo, ước chừng hao phí năm ngày thời gian của Dương Khai, đây là ở không chút nào gián đoạn được cung ứng chân dương nguyên khí mới có thể làm được, nếu là đổi lại vũ giả khác cùng trình độ, muốn luyện hóa Huyền cấp bí bảo, không có mười ngày nửa tháng căn bản không có khả năng.
Theo cốt thuẫn nhập vào cơ thể, Dương Khai đối với cấu tạo và công năng của nó cũng nháy mắt rõ như lòng bàn tay, nhíu mày trầm tư một chút, lúc này mới khẽ mỉm cười, thần sắc vừa lòng.
Không hổ là bí bảo cấp bậc Huyền cấp, có thể phát huy tác dụng quả thật không nhỏ, nếu dùng cho tốt, cũng là một thanh sát khí.
Sở dĩ phải ưu tiên luyện hóa cốt thuẫn này, mà không phải một kiện gương hoặc là tiểu kiếm kia. Dương Khai tự nhiên là có suy nghĩ của mình.
Cấp bậc của gương so với cốt thuẫn cao hơn một đoạn, luyện hóa cần thời gian khẳng định phải dài hơn rất nhiều, mà tiểu kiếm là thần hồn bí bảo, Dương Khai tự thấy hiện tại thần thức tuy rằng hùng mạnh, nhưng dù sao không có thức hải, trong lúc luyện hóa khẳng định có khó khăn thật lớn.
Cốt thuẫn dĩ nhiên thành lựa chọn thứ nhất của hắn.
Cốt thuẫn nhập vào cơ thể, khắc dấu ở trong cốt thuẫn là pháp trận và huyền diệu quy luật của Huyền cấp bí bảo. Cũng làm cho Dương Khai có chút hiểu được, không tự chủ, tu vi Chân Nguyên Cảnh tầng tám phía trước tăng thêm một đoạn.
Dương Khai phỏng chừng. Mình nếu lại đem cái gương kia luyện hóa nhập vào cơ thể, nhất định có thể thăng tiến Chân Nguyên Cảnh tầng chín!
Sau khi thực lực tăng lên, muốn đột phá bình cảnh trước mặt. Liền không đơn giản chỉ có lực lượng tích lũy đơn giản như vậy, trọng yếu hơn là tâm tính tăng lên và trình độ lý giải đối với võ đạo.
Một khi đạt tới yêu cầu sau, lực lượng tích lũy sẽ trở nên thực nhẹ nhàng.
Đang điều tra thần kỳ và huyền diệu bên trong cốt thuẫn, Dương Khai bỗng nhiên cảm giác trong đầu một cỗ dao động truyền đến, không kìm nổi thần sắc ngẩn ra, ngẩng mạnh đầu hướng ngoài cửa trước nhìn lại, trên mặt hiện ra một sắc mặt vui mừng nồng đậm.
- Lão bất tử này, rốt cục hiện thân!
Dương Khai nhếch miệng cười, chậm rãi đứng dậy, mở ra cửa chính đi ra ngoài.
- Tiểu công tử!
Ảnh Cửu quỷ mị hiện thân.
Dương Khai thản nhiên liếc mắt nhìn hắn. Thần thức ở trên người hắn dạo qua một vòng, phát hiện hắn hiện tại đã khôi phục như lúc ban đầu, không khỏi vừa lòng gật đầu, không nói thêm cái gì, chỉ có điều nói:
- Tự mình tu luyện đi. Tạm thời không dùng đến ngươi.
- Vâng!
Ảnh Cửu thân hình dần dần nhạt đi trong không khí.
Trong nội tâm kỳ thật cũng là có chút ít kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Dương Khai đối với tình huống của mình hiện tại một chút cũng không kinh ngạc, tựa hồ đã sớm dự đoán tới Mộng Vô Nhai có thể giải trừ Phong Nguyên Chú chú ấn.
Gian phòng cách vách cửa chính bỗng nhiên mở ra, Mộng Vô Nhai thần sắc ngưng trọng đi ra, nhìn trong hư không một phương hướng.
- Có tà ma chi khí!
Mộng chưởng quầy lúc nói chuyện vô tình cố ý liếc mắt nhìn Dương Khai một cái,
- Hơn nữa ta cảm giác có chút quen thuộc!
- Ngươi đã gặp qua.
Dương Khai nhếch miệng cười.
Mộng Vô Nhai chân mày cau lại. Nheo mắt lại nói:
- Đúng là ma đầu kia?
- Không sai.
Dương Khai nhẹ nhàng vuốt cằm.
Ban đầu ở Khốn Long Giản, Mộng Vô Nhai một chiêu đem Địa Ma từ trong cơ thể Dương Khai bắt ra, lúc ấy hai người vẫn còn trong lời nói có chút tranh chấp, tuy nhiên Mộng Vô Nhai lúc ấy không có đem chỉ là linh thể Địa Ma thế nào, cũng có đủ ưu thế áp đảo, nhưng Dương Khai vẫn là nhạy cảm phát giác được, Mộng Vô Nhai đối với Địa Ma là có chút kiêng kị.
- Nếu là y, lão phu sẽ không đa sự rồi, chờ y đến đây, nói y tới gặp ta.
Mộng Vô Nhai thản nhiên nói một câu.
Dương Khai ngạc nhiên, vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
- Tiểu Dương Khai, đừng trách lão phu lắm miệng, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút với ma đầu kia, y không đơn giản như ngươi nghĩ.
- Ta biết rồi.
- Mặt khác, khiến y kiềm chế một chút, trong Chiến Thành có tám cao thủ đang giám thị, y đến lúc này, khẳng định đã kinh động tám người kia rồi.
Dương Khai cũng không nhịn được cảm giác có chút đau đầu, Trung Đô Bát đại gia tám vị phía trên Thần Du tọa trấn Chiến Thành, giám sát bốn phương, khí tức của Địa Ma căn bản giấu diếm không được tám người kia, tuy nói là có mình che chở, nhưng y nếu là làm ra sự tình quá giới hạn, tám người kia khẳng định cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
Mộng Vô Nhai sau khi nói vài câu liền xoay người lại đi vào trong nhà.
Dương Khai thần sắc bất đắc dĩ, cất bước hướng ra ngoài nghênh đón, hắn ngược rất muốn biết, Địa Ma mấy tháng này làm mấy thứ gì.
Hơn nữa, khi hắn cảm ứng ở bên trong, người tới chẳng những có Địa Ma, còn có Lãnh San thần hồn dao động.
Lãnh San nếu đến đây, người của Quỷ Vương Cốc khẳng định cũng tới, như thế Dương Khai không nghĩ tới.
Trên đường gặp được một vũ giả, cũng không biết là người thế lực nào, Dương Khai phân phó một tiếng:
- Đi gọi Thu Ức Mộng tới!
- Vâng.
Người nọ lên tiếng, khẩn trương đi tìm Thu Ức Mộng.
Đợi tới thời điểm đi ra cửa lớn, Thu đại tiểu thư cũng đúng lúc hiện thân, trên mặt mang một tia hồ nghi nói:
- Làm gì vậy?
- Tiếp người!
Dương Khai trả lời một câu.
- Tiếp người?
Thu Ức Mộng lông mày kẻ đen vừa nhíu, chợt vui mừng lộ rõ trên nét mặt:
- Lại có người muốn đến đầu nhập vào?
- Cũng gần như thế.
Dương Khai thần sắc lạnh nhạt gật đầu.
Thu Ức Mộng mỉm cười nhìn hắn, tuy rằng không biết hắn là làm sao mà biết được, nhưng hắn nếu nói như vậy, vậy khẳng định không sai được, hé miệng nói:
- Nhiều người đến chọn ngược lại là chuyện tốt, thực lực của chúng ta cũng càng ngày càng mạnh rồi.
- Người lần này tới, có chút không giống nhau, ngươi an bài thật kỹ xuống, đừng làm cho bọn họ và thế lực khác trong phủ nảy sinh xung đột gì, về sau cũng phải chú ý nhiều.
- Có ý tứ gì?
Thu Ức Mộng nghe không hiểu, trước đây mặc kệ người nào đến, Dương Khai cũng không dặn dò như vậy. Bất kể tới là siêu cấp thế lực, nhất đẳng thế gia hay là tông môn nhị đẳng, thái độ của Dương Khai đều là đối xử bình đẳng, sẽ không coi thường ai, cũng sẽ không nâng ai lên, chính vì thái độ bình đẳng này của hắn, mới khiến cho tất cả mọi người trong phủ cảm giác tự tại.
Nhưng hiện tại, hắn lại bảo mình đặc biệt chú ý nhóm người mới tới này, Thu Ức Mộng không khỏi nghi hoặc, âm thầm đoán rằng nhóm người này cùng Dương Khai rốt cuộc có quan hệ gì không đồng dạng như vậy. Đáng giá cho hắn dặn dò như vậy.
- Bọn họ đến từ Thương Vân Tà Địa, nói như vậy ngươi hiểu được chứ?
Dương Khai liếc mắt nhìn Thu Ức Mộng một cái.
Trong đầu Thu đại tiểu thư, không khỏi hiện ra bóng dáng hai nữ tử. Một cái là mỹ phụ thành thục diêm dúa lẳng lơ đến cực điểm, một cái là thiếu nữ khóe miệng chảy ra chất lỏng mầu trắng ngà cả người trần trụi, kinh sợ nói:
- Là nữ vương kia mang người đến?
- Không, là người của Quỷ Vương Cốc.
Dương Khai lắc lắc đầu.
Thu Ức Mộng ngẩn ra, lúc này mới hơi gật đầu:
- Ta hiểu được.
Đến từ Thương Vân Tà Địa, thì phải là tà tông đệ tử. Nói không chừng cùng tông môn thế lực trong phủ đệ trước kia từng có ân oán gì, nếu như xử lý không tốt chỉ làm nội bộ mâu thuẫn.
Nhưng xú nam nhân này khi nào có quan hệ cùng Quỷ Vương Cốc?
Thu Ức Mộng lại một lần nữa vì Dương Khai giao hữu rộng khắp mà động dung.
Đợi không bao lâu, phía trước phủ đệ một số lớn nhân mã đi tới, khoảng chừng hơn ba mươi người, thấy Thu Ức Mộng thần sắc vui sướng. Vẻ tươi cười đầy mặt.
Dương Khai chắp hai tay sau lưng, lặng yên đứng ở nơi đó, ánh mắt đảo qua trên người một người đầu lĩnh trung niên, không khỏi khẽ mỉm cười.
Nhìn lại phía sau hắn, một lần ở Hung Sát Tà Động kia lịch lãm gặp phải vài đệ tử Quỷ Vương Cốc. Không một ai không ở đây.
Tuy nhiên khiến Dương Khai cảm thấy kinh ngạc và hưng phấn chính là, người của Bảo Khí Tông, cũng tới!
Từ sau khi đoạt đích chi chiến bắt đầu không bao lâu, Dương Khai liền khiến người Trúc Lễ Bang ra bên ngoài truyền tin, tiểu sư tỷ nhận được tin lập tức liền chạy tới.
Bảo Khí Tông vẫn không có trả lời, về phần thế lực khác trong phủ đệ. Tất cả đều là chính mình tụ tập tới được, đều không phải là Dương Khai triệu tập!
Nhưng bây giờ, bọn người Đào Dương rốt cục hiện thân, Dương Khai cũng không nhịn bỏ xuống một tảng đá lớn trong lòng, duy nhất lại làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là, như thế nào ba nhóm người này cùng đi đến.
Càng làm cho Dương Khai nghi hoặc không hiểu là, bất kể là người Quỷ Vương Cốc hay là người Bảo Khí Tông, đối với Địa Ma đầu lĩnh đi ở phía trước thái độ cung kính vô cùng.
Địa Ma làm cái gì? Dương Khai mặt nhăn mày nhíu.
Lâu như vậy không gặp, Địa Ma xem ra cũng có chút hưng phấn, dẫn mọi người bước nhanh về phía trước, trước mặt mọi người cũng không vạch trần quan hệ giữa hắn và Dương Khai, chỉ có điều ôm quyền nói:
- Thiếu gia, muốn chết lão phu rồi!
Dương Khai hừ lạnh một tiếng:
- Ta còn tưởng rằng ngươi đời này cũng sẽ không tới tìm ta đâu!
Địa Ma lập tức thần sắc ngượng ngập, vội vàng nói:
- Không có a, lão phu đây không phải chạy tới sao, lúc trước xảy ra chút chuyện không ngờ, hắc hắc!
- Chuyện của ngươi đợi lát nữa nói sau.
Dương Khai trừng mắt nhìn hắn.
Địa Ma như được đại xá, khẩn trương tiến lên một bước, đứng ở bên người Dương Khai, vẻ mặt tươi cười dò xét Thu Ức Mộng, âm thầm gật đầu, trong lòng tán thưởng nữ oa lớn lên cũng không ỷ lại, có tư cách làm ấm áp giường cho Thiếu chủ.
Thu Ức Mộng mặt ẩn ý cười, huớng Địa Ma thi lễ một cái, tuy người này cho cảm giác của nàng có chút không quá thoải mái, nhưng dù sao cũng là đến giúp Dương Khai.
Ngược lại một đám người Quỷ Vương Cốc và Bảo Khí Tông nhìn ngây người.
Cùng nhau đi tới, hai phái nhân mã đều hoàn toàn lĩnh giáo Địa Ma hùng mạnh và thần bí, Quỷ Vương ấn linh thể sau khi được hắn thổi một màn sương đen, toàn bộ lâm vào ngủ say ở bên trong, mắt thấy sẽ tiến hóa. Bảo Khí Tông Ngũ Nham cũng không còn có ý tứ khinh thường Địa Ma, bất kể là thần thái hay là ngôn ngữ, đối với người này đều tương đương cung kính.
Nhưng, một người thần bí như vậy thủ đoạn cường đại tàn nhẫn máu tanh, ở thời điểm nhìn thấy Dương Khai, không ngờ cho bọn hắn một loại cảm giác... Chuột nhìn thấy mèo.
Đây là tình huống gì?
Tất cả mọi người nghĩ không thông.
- Dương huynh, đã lâu không gặp!
Sợ run một lúc sau, bọn người Quỷ Vương Cốc và Đào Dương lúc này mới tiến lên chào.
- Các vị có tâm rồi.
Dương Khai liếc mắt nhìn mọi người một cái,
- Một đường vất vả, trên đường không gặp được chuyện gì không bình thường chứ?
Khi nói chuyện, hướng Địa Ma bên kia liếc liếc, hắn thật đúng là sợ Địa Ma làm ra chuyện gì kinh thiên địa khóc quỷ thần khiếp.
- Không có không có, chỉ có chút phiền toái nhỏ, may mắn được Địa tiền bối viện thủ, chúng ta mới có thể bình yên vô sự.
Khẩu khí mọi người thống nhất đến cực điểm.
Ăn của người rồi thì khó nói, bắt người nương tay, bọn họ hiện tại không không biết xấu hổ để lộ ra thủ đoạn tàn nhẫn của Địa Ma?