Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Các công tử, tiểu thư Thất đại gia tề tựu. Diệp Tân Nhu ngồi chễm chệ trên ghế đầu, nói năng đĩnh đạc, rõ ràng mạch lạc, khiến nhiều người phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Cô ả này hóa ra không chỉ biết mỗi làm nũng.
Chúng nhân trộm nghĩ.
Ngồi trên vị trí cao vời đó, nàng có thể phô bày hết mọi tính cách, nêu ra những ý kiến thỏa mãn thân phận.
Qua một phen phát biểu thấu tình đạt lý, chúng nhân bất giác bị cuốn hút, đưa mắt nhìn vào nàng.
- Kỳ binh?
Cao Nhượng Phong hỏi.
- Như thế nào là kỳ binh?
Diệp Tân Nhu mỉm cười:
- Cái mà tiểu công tử không ngờ tới được, chính là kỳ binh!
Cao Nhượng Phong nhíu mày. Diệp Tân Nhu cứ nói vòng vo thế này, khiến y hơi khó chịu, y trầm giọng:
- Nói cụ thể hơn đi.
Diệp Tân Nhu khẽ cười khúc khích, nhìn Thu Ức Mộng không chớp mắt:
- Với tiểu công tử, Thu tỷ tỷ chính là kỳ binh lớn nhất.
Thu Ức Mộng liền ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Tân Nhu đầy giận dữ.
Hoắc Tinh Thần ngồi bên cạnh cũng bật cười cay nghiệt.
Những người khác đều mang vẻ mặt quái đản, họ chợt nhận ra ý định mà Diệp Tân Nhu đang nung nấu.
- Thu tỷ tỷ luôn ở trong phủ tiểu công tử, làm việc cùng hắn, được tiểu công tử xem là cánh tay đắc lực, nắm rõ nhiều việc trong phủ hắn. Có lẽ chẳng ai tường tận hơn Thu tỷ tỷ cả. Hơn nữa, tỷ tỷ mới rời khỏi phủ Dương Khai lúc sáng. Tiểu công tử đời nào ngờ được, chỉ qua một buổi thôi, tỷ tỷ đả trở thành kẻ địch, kéo quân tấn công hắn chứ?
- Diệp Tân Nhu, tốt nhất ngươi nên suy nghĩ cho kỹ mình đang nói cái gì.
Hoắc Tinh Thần nhìn xoáy vào nàng, ánh mắt lóe lên hàn quang.
Diệp Tân Nhu cười giễu cợt:
- Hoắc thiếu gia, huynh nói vậy là có ý gì? Dĩ nhiên là ta biết ta đang nói gì. Còn thái độ của huynh... không lẽ không phục ta à?
Hoắc Tinh Thần cười khẩy.
- Chớ có quên, hiện giờ ta đang đại diện cho nhị công tử! Không phục ta, tức là không phục nhị công tử! Ta có quyền mời huynh đi khỏi phủ đệ này. Một hạt phân chuột có thể làm hỏng cả nồi cháo, phủ nhị công tử không cho phép một cá nhân làm hại tập thể.
Diệp Tân Nhu xỏ xiên, lời lẽ sặc mùi khiêu khích.
Hoắc Tinh Thần biến sắc, muốn dứt áo mà đi, nhưng cứ nghĩ đến lời uy hiếp của cha mình, y bất đắc dĩ phải dằn cơn manh động.
Miệng y mấp máy, nhưng không có tiếng nói nào, nhìn như đang chửi rủa.
Diệp Tân Nhu lại cười, ôn tồn nói:
- Kỳ thực, đề nghị này của tiểu muội cũng có rất nhiều suy tính của bản thân. Những gì nói lúc trước chỉ là một trong số đó thôi.
- Còn có suy tính gì nữa?
Cao Nhượng Phong hỏi vặn lại. Y chợt phát hiện, qua đoạt đích chiến này, Diệp Tân Nhu đã trưởng thành quá mức. Ngày trước, nàng không ranh mãnh, cũng chẳng ghê gớm đến thế này.
Có lẽ ở cạnh nhị công tử quá lâu, nên mưa dầm thấm đất.
- Xét từ sự việc tiểu công tử giết chết Nam Sênh và Hướng Sở, đủ thấy tiểu công tử vô cùng coi trọng các bằng hữu bênh cạnh mình. Thu tỷ tỷ cũng là bằng hữu của hắn. Ta nghĩ với tính cách của tiểu công tử, hắn sẽ không nỡ hạ thủ với Thu tỷ tỷ.
- Cũng đúng.
Khang Trảm khẽ gật đầu, cho rằng lời phân tích của Diệp Tân Nhu rất có lý.
Lần đó, chỉ vì đả thương một đệ tử Lăng Tiêu Các, mà hai tên ngốc Nam Sênh và Hướng Sở đã bị Dương Khai truy sát suốt hai ba nghìn dặm. Dù có trốn vào phủ Dương Chiếu, cũng không thoát khỏi vận tử.
Thu Ức Mộng đã ở bên Dương Khai một thời gian dài, cùng chung hoạn nạn, nàng lại còn có cống hiến rất lớn cho phủ Dương Khai. Với tính cách của Dương Khai, hắn mà hạ thủ với nàng được mới là lạ.
- Vì lẽ đó, nếu Thu tỷ tỷ dẫn theo ít người hành động, có thể dễ dàng đánh bại tiểu công tử cũng nên.
Diệp Tân Nhu cười giả lả nhìn Thu Ức Mộng, truy vấn:
- Thu tỷ tỷ thấy sao?
Sắc diện Thu Ức Mộng lạnh tanh, nàng nhìn xa xăm, chậm rãi nói:
- Muội muội nghĩ quá nhiều rồi. Tuy Dương Khai coi trọng tình bằng hữu, nhưng hắn cũng là một kẻ vô cùng ích kỷ! Khi đôi bên có xung đột, hắn sẽ chọn cách duy trì lợi ích của bản thân.
Diệp Tân Nhu tỏ ra kinh ngạc:
- Thu tỷ tỷ đúng là rất hiểu tiểu công tử. Ta thấy việc này không để tỷ hành động là không được, không làm ngay lần này thì sao biết là có thành sự hay không?
Vừa nói, nàng vừa ném ra ánh nhìn khinh bỉ, như thể quyết không buông nếu Thu Ức Mộng không đồng ý.
- Được thôi.
Thu Ức Mộng chợt cười.
- Muội muội đã nói vậy, thì tỷ tỷ sẽ nghe muội lần này. Xem xem bản lĩnh của tỷ đây có thể hạ bệ được Dương Khai hay không.
- Tỷ tỷ quả nhiên là nữ trung hào kiệt, rất quyết đoán.
- Phải cảm tạ muội muội chiếu cố vì đã giao đại sự này vào tay tỷ tỷ.
- Thu Ức Mộng khẽ cười.
Diệp Tân Nhu cũng nhoẻn miệng cười:
- Tỷ muội chúng ta nói mấy lời này làm gì chứ. Mấy ngày trước, muội muội cũng đã được tỷ tỷ chiếu cố rồi. Hì hì... Muội muội luôn ghi lòng tạc dạ, cả đời sẽ không bao giờ quên.
Thiên Điện chợt dày đặc âm khí.
Bọn Cao Nhượng Phong, Khang Trảm đều không kìm được rùng mình.
Họ không biết rốt cuộc hai cô nương này đang nói gì, nhưng cũng nhìn ra, chắc hẳn mấy ngày trước, giữa hai nàng đã xảy ra mâu thuẫn nào đó.
Vài ngày trước, Diệp Tân Nhu lén lút chạy đến phủ Dương Khai quyến rũ hắn, kết quả bị Dương Khai phá nát hết xiêm y, để lại mình nàng trong Thiên Điện. Sau đó, Thu Ức Mộng phái mấy hộ vệ đứng gác cửa.
Diệp Tân Nhu bị giam tròn ba ngày trong tình trạng khỏa thân.
Sau ba ngày, Thu Ức Mộng mới cho tỳ nữ đem y phục đến...
Diệp Tân Nhu sao có thể quên mối nhục này. Khi Thất đại gia liên quân, điều đầu tiên mà nàng nghĩ đến chính là bới móc Thu Ức Mộng. Có thể nói, nàng dùng việc công để trả thù riêng, nhưng cái cớ và thủ đoạn của nàng lại quá cao minh, cao minh đến mức khiến Thu Ức Mộng không thể nào phản bác, đành để nàng dắt mũi.
- Cứ vậy đi, tỷ tỷ làm kỳ binh đánh tiên phong, hy vọng có thể thắng ngay trận đầu.
- Xin mượn lời chúc lành của muội.
- Việc này không nên chậm trễ, xuất phát ngay bây giờ đi.
Diệp Tân Nhu nói.
- Ngay bây giờ?
Những người khác đều bất giác kinh ngạc vì không ngờ, Diệp Tân Nhu lại gấp gáp đến thế.
- Dụng binh quý ở chỗ thần tốc. Vừa hay, hành sự nửa đêm thế này, biết đâu lại thành công hơn dự kiến.
Diệp Tân Nhu mỉm cười.
- Nói có lý, vậy ta xuất phát đây.
Thu Ức Mộng khẽ cười một tiếng, rồi đứng dậy đi ra.
- Thu Ức Mộng...
Hoắc Tinh Thần đứng phắt dậy, khẽ kêu lên. Thu Ức Mộng không ngoảnh đầu lại, chỉ vừa lắc đầu vừa bước đi.
Khi Thu Ức Mộng đã đi mất dạng, Hoắc Tinh Thần mới quay lại, chĩa ánh mắt u ám vào Diệp Tân Nhu:
- Nha đầu chết giẫm, nếu Thu Ức Mộng mà có bề gì, ngươi cứ ngồi chờ cho lão tử bán ngươi vào kỹ viện hạ cấp nhất. Đến lúc đó, ai cũng sẽ nhấp nháp được ngươi, không quá dăm ba tháng, ngươi sẽ biến thành một miếng thịt thối đến chó hoang cũng không thèm đếm xỉa!
Ánh mắt Diệp Tân Nhu lóe lên tia sắc lẻm, ngạc nhiên thay, nàng không nổi giận, mà còn cười khanh khách:
- Hoắc thiếu gia lo bò trắng răng rồi thì phải? Thu tỷ tỷ đời nào có bề gì được. Huynh nghĩ tiểu công tử sẽ hạ thủ với tỷ ấy sao? Vậy thì xem ra, tiểu công tử đã tẩu hỏa nhập ma, mất hết tính người thật rồi.
Dừng một chốc, nàng lại nói:
- Nếu Hoắc thiếu gia lo lắng đến vậy, thì chúng ta cùng đi xem xem, coi như để đề phòng bất trắc.
Khang Trảm và Cao Nhượng Phong đều gật đầu, cảm thấy quyết định này của Diệp Tân Nhu là xác đáng.
Họ không cho rằng, chỉ mình Thu Ức Mộng là đủ đánh bại Dương Khai. Dù Dương Khai có niệm tình đến đâu, thì hắn cũng không phải tên ngốc, đời nào chịu bó tay chịu trói?
Bọn họ đi cùng, nếu bên đó rộ chiến, sẽ tiện phối hợp nhập cuộc.
Nói xong, tất cả bọn họ đứng dậy, đồng loạt kéo ra ngoài.
Trăng sáng sao thưa, cả Chiến Thành đắm mình trong ánh bạc rực rỡ.
Trong phủ Dương Khai, các võ giả đã bình tĩnh lại sau sự ra đi của Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần.
Phủ đệ này hiện tại đang thắng áp đảo, dù Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần có bỏ đi, họ cũng nghĩ Dương Khai nhất định sẽ giành chiến thắng trong cuộc chiến.
Song, họ lại lo âu về những gì lúc ban ngày Dương Khai đã nói: Có khả năng sẽ trở thành kẻ địch của Bát đại gia.
Dầu gì họ cũng đều còn trẻ, ai mà muốn đấu với Bát đại gia? Chuyện này không chỉ can hệ đến bản thân, mà còn liên lụy đến tông môn, thế gia sau lưng họ.
Giữa đêm khuya, phủ đệ im phăng phắc.
Dương Khai đang tĩnh tọa thì thình lình mở mắt, ánh mắt sáng quắc.
Hắn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, tiếng vạt áo bay phần phật trong phủ. Ngay sau đó, Ảnh Cửu, Địa Ma và Đường Vũ Tiên đã xuất hiện trước mặt hắn.
- Tiểu công tử...
Đường Vũ Tiên kêu lên.
- Ta biết rồi.
Dương Khai nghiêm mặt.
- Gọi tất cả mọi người dậy.
Đường Vũ Tiên vội vàng giải phóng thần thức, bao trùm toàn phủ đệ. Phát giác ra lời nhắc nhở và hô hoán trong thần thức này, các thế lực trong phủ đều nhanh chóng tập họp.
- Ôi!
Một tiếng thở dài vọng lại từ kế bên. Một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện từ từ bước đến. Thủy Linh với mái tóc màu xanh lam nhạt thình lình xuất hiện.
Ảnh Cửu liền nheo mắt lại. Cho tới tận giờ, y vẫn rất kiêng dè tiểu nha đầu xuất quỷ nhập thần này.
Tuổi còn trẻ, mà đã có tu vi Thần Du Cảnh bát tầng, hơn nữa thể chất còn đặc biệt. Nếu đánh tay đôi, Ảnh Cửu tin rằng nàng không phải đối thủ của mình, nhưng y lại không thể kìm chân nàng được, dù có thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật, cũng không xong.
- Hình như Thu Ức Mộng kéo quân đến rồi.
Thủy Linh thở dài rầu rĩ.
- Tiếc thật, bọn ta cũng khá thân nhau. Dương Khai, ngươi với tỷ ấy sao lại đến nông nỗi này vậy?
- Ta không biết, đừng hỏi ta.
Dương Khai bực dọc.
Thủy Linh nhận ra thân phận của người đang tiến đến, thì lẽ nào Dương Khai lại không biết?
Quân tiên phong, lại chính là Thu Ức Mộng, người vừa mới đi khỏi lúc sáng!
Đi cùng nàng là hơn hai mươi cường nhân trên Thần Du Cảnh lục tầng. Trừ Thu Ức Mộng hơi thở vẫn đồng đều ra, thì những người khác đều đằng đằng sát khí, rõ ràng nóng lòng muốn tấn công phủ hắn.
Dương Khai không nghĩ là Thu Ức Mộng sẽ làm thế này. Ở cạnh nàng đã lâu, Dương Khai cũng khá hiểu nàng. Tính cách nàng ra sao, Dương Khai biết rõ nhất. Nhưng nàng dẫn quân tiến đến đây, thì lại là sự thật không thể tranh cãi.
- Đi ra đó xem sao.
Dương Khai hừ một tiếng lạnh ngắt, đi đầu tiên.
Ảnh Cửu, Đường Vũ Tiên và Địa Ma vội vàng theo sau.
Chẳng mấy chốc, họ đã ra đến ngoài phủ. Các võ giả trong phủ cũng chạy từ trong ra rất trật tự, và đồng loạt hội tụ bên cạnh Dương Khai. áng giữa đêm, Cao Nhượng Phong bại dưới tay gã công tử bột Hoắc Tinh Thần. Y xem đó là mối nhục lớn nhất đời mình, nên bao ngày qua khổ công tu luyện, đợi một ngày sẽ gỡ gạc lại thể diện.
Giờ Diệp Tân Nhu nhắc lại chuyện này, lập tức khiến y tức giận, y lạnh lùng nói:
- Diệp tiểu thư nói chuyện chính đi.
Diệp Tân Nhu mỉm cười với y, tỏ ra day dứt:
- Cao ca ca đừng để ý, muội muội nói bâng quơ thôi, xin tạ tội với huynh vậy.
Sắc diện Cao Nhượng Phong mờ ảo như sương.
Diệp Tân Nhu nói tiếp:
- Xét theo tình hình trên, ta thấy chúng ta nên xuất kỳ binh, đánh cho Dương Khai không kịp trở tay.