Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộng Vô Nhai tạm thời khỏi bàn, ở lão có biết bao nhiêu điều thần bí, chẳng ai nhìn thấu được, Lăng Thái Hư là Thần Du Chi Thượng, Thần Du Chi Thượng mà nhập cuộc, thì không phải là chuyện đùa nữa.
- Ta không có tư cách, ha ha.
Mộng Vô Nhai bật cười, thần thái ung dung.
- Không nói ta, mà cả lão già dưới kia, nếu độc chiến, các người cũng không phải đối thủ của hắn.
Vừa nói, lão vừa chỉ về phía Địa Ma đang ở xa xa.
Địa Ma nhếch miệng cười gian xảo, thần sắc đáng sợ.
- Hắn ư?
Cường nhân mặt chữ điền giật mình, một thoáng kinh ngạc lướt qua gương mặt, lão chậm rãi lắc đầu:
- Hắn chẳng là cái gì hết!
Lúc nói câu này, vẻ mặt lão đầy sự khinh thường.
Không riêng gì lão, trong các Thần Du Chi Thượng của Bát đại gia, có mấy người cũng tỏ thái độ như vậy. Họ thầm nghĩ, có phải Mộng Vô Nhai hồ đồ rồi không mà lại nói vậy.
Trong ba người Địa Ma, Mộng Vô Nhai, Lăng Thái Hư, tám người họ kiêng kỵ nhất Lăng Thái Hư. Ông là Thần Du Chi Thượng, hơn nữa tu vi trong cảnh giới này còn cao hơn một họ một bậc. Huống hồ, ông còn là người đã tạo ra Tà chủ!
Tiếp theo là Mộng Vô Nhai. Mộng chưởng quầy tuy là Thần Du Cảnh đỉnh phong, nhưng tám người họ chưa bao giờ nhìn thấu được lão, nên dĩ nhiên sẽ sinh lòng hoài nghi với một con người mờ ám như vậy.
Về phần Địa Ma… Tuy cũng là Thần Du Cảnh đỉnh phong giống Mộng Vô Nhai, nhưng nói ra thì họ không xem lão ra gì.
Võ giả cỡ lão, họ muốn giết là giết. Lần trước Dương Lập Đình tiêu diệt hình nộm Huyết Ma của Địa Ma chỉ trong một chưởng, lão còn không dám phản kháng. Từ đó có thể thấy, lão ma đầu này cũng không thể động vào họ.
Nghe cường nhân mặt chữ điền chê bai, Mộng Vô Nhai không kìm được bật cười ha hả:
- Lão ma đầu, người ta khinh thường ngươi kìa, làm sao đây?
- Khinh thì cứ khinh, có gì đáng nói?
Địa Ma cười sặc sụa quái dị, không hề giận giữ, thần sắc thư thái, như không thèm để bụng.
- Ngươi vẫn còn nhịn được à?
Mộng Vô Nhai cười tủm tỉm nhìn Địa Ma.
- Với cái tính tàn bạo của ngươi, lẽ nào không muốn dạy cho lũ thiển cận hung hăng này một bài học?
- Ngươi nói bọn chúng thiển cận, lão phu còn chấp chúng làm gì.
Địa Ma nhe răng cười, phát biểu hênh hoang. Cứ đủng đỉnh nói chuyện với Mộng Vô Nhai, coi tám vị Thần Du Chi Thượng như không tồn tại.
Tất cả mọi người đều phải giật mình.
Nghe lời này, dường như lão ma đầu đây thật sự có bản lĩnh thông thiên, ngay đến Thần Du Chi Thượng lão cũng không coi ra gì.
Lão có bản lĩnh này thật? Và cũng có khả năng này??
Trong lúc mọi người đang ngờ vực, thì Địa Ma bỗng nghiêm mặt, điềm đạm hỏi:
- Tuy lão phu không muốn chấp nhặt bọn chúng, nhưng người ta vuốt mặt chẳng nể mũi, lão phu lại không nói gì, chỉ e sẽ bị người ta xem thường. Chậc, thi triển một chiêu thôi cũng phí sức lắm. Không phải bất đắc dĩ, thì lão phu chẳng đánh đâu.
Nói rồi, chân nguyên quay cuồng trong nội thể lão bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng như mặt nước giếng, tựa như ao tù nước đọng.
- Ma Ảnh Thánh Pháp!
Một tiếng quát khẽ bỗng buột ra từ miệng Địa Ma. Sau tiếng quát ấy, khí tức giữa đất trời bỗng nhiên trở nên hỗn độn.
Cùng lúc đó, mọi người cảm thấy máu nóng trong người chợt sục sôi, dường như có một lực hút vô song truyền ra từ Địa Ma, chực rút hết máu trong cơ thể họ ra ngoài.
Những võ giả công lực thấp, thần sắc thống khổ, dưới tác dụng của lực hút này, mặt bọn họ đỏ hết cả, máu đỏ nhanh chóng trào ra từ thất khiếu, trông đến kinh hãi.
Kể cả những võ giả Thần Du Cảnh, cũng đều phải âm thầm vận công pháp, chống cự một cách khó nhọc.
Rất nhiều người đều biến sắc, không ai biết Địa Ma giở thủ đoạn gì, mà lại hiệu quả như vậy.
Vù vù vù...
Từng tia huyết quang đỏ tươi, bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng bắn tới, toàn bộ phóng vào trong thân thể Địa Ma.
Những tia huyết quang này, đều ngưng tụ từ máu của những võ giả đã chết, bất luận là người của liên quân Thất đại gia, hay võ giả phủ Dương Khai, chỉ cần là người chết, thì đều bị hút cạn máu trong cơ thể chỉ trong chớp mắt.
Thậm chí ngay cả máu thấm trên mặt đất, cũng bị lực hút khổng lồ này hút đi.
Cơ thể Địa Ma tiếp nhận toàn bộ chỗ máu này, toàn thân đột nhiên đỏ bừng hệt như con cua nướng.
Một lực khí huyết khiếp đảm thình lình toát ra từ lão, ghê gớm hơn một huyết thị Dương gia sau khi thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật gấp mấy lần!
Sau khi toàn bộ lượng máu có trong phạm vi trăm trượng đã bị hút sạch, lực hút này mới biến mất.
Những võ giả Thần Du Cảnh bát tầng trở xuống, đều chảy máu ở thất khiếu, bao gồm cả người của phủ Dương Khai.
Chỉ có điều họ không bị nguy hiểm đến tính mạng, Địa Ma hạ thủ vẫn có chừng mực, không giết họ một cách vô cớ.
Tới lúc này, một luồng khí tức long trời lở đất, mới phát tán ra từ Địa Ma.
Lấy lão làm trung tâm, khí trường vô hình ầm ầm khuếch tán.
Khí thế của lão tăng vọt, lão đột phá Thần Du Cảnh với tốc độ không tưởng tượng, vẫn cứ tăng nhanh, tăng cao…
Tám vị cường nhân Bát đại gia đồng tử run rẩy dữ dội, nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác hoảng sợ lạnh người.
Một lát sau, động tĩnh kinh thiên động địa mới từ từ lắng xuống trở lại, Địa Ma hít sâu một hơi, vẫn cười dữ tợn như cũ, lão duỗi dài chân tay, gương mặt lộ vẻ hài lòng.
Tám vị Thần Du Chi Thượng sững sờ, vội vàng thả thần thức quét trên người Địa Ma một lượt, rồi lập tức trợn tròn mắt.
Thần Du Chi Thượng!
Lúc này, Địa Ma đã thật sự là Thần Du Chi Thượng.
Sau khi định thần lại, tám người họ mới ý thức được một vài điều không tưởng. Ma Ảnh Thánh Pháp kia rốt cuộc là bí pháp gì, có cấp bậc gì? Sao có thể khiến võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong thăng lên thành Thần Du Chi Thượng chỉ trong một thời gian ngắn?
Kể cả cấm thuật Bá Huyết Cuồng Thuật của huyết thị Dương gia, cũng không lợi hại đến vậy.
Bọn Đồ Phong thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật, tuy có thể ra vài chiêu với Thần Du Chi Thượng, nhưng khoảng cách với cảnh giới này vẫn còn rất xa.
Nhưng Địa Ma đã chính thức đặt chân vào cảnh giới này!
Thoáng chốc, tám người họ chợt thở dốc, con ngươi cũng đỏ cả lên.
Nếu có được thứ bí pháp nghịch thiên này, thì sức mạnh của gia tộc sẽ lên đến mức nào đây?
Mỗi một gia tộc Bát đại gia sở hữu rất ít Thần Du Chi Thượng, nhưng Thần Du Cảnh đỉnh phong thì không ít, dù chỉ là tăng công lực trong thời gian ngắn, nhưng bí pháp này cũng có hiệu quả mạnh tới mức vô song.
- Giờ thì lão phu có tư cách so chiêu với các ngươi rồi chứ?
Địa Ma âm trầm nhìn tám người. Họ đều mang thần sắc quái dị, chẳng ai đáp lời.
Vị cường nhân mặt chữ điền ban nãy nói Địa Ma chẳng là cái gì sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Đã cùng là Thần Du Chi Thượng, bây giờ lão nào có thể tiếp tục khoa chân múa tay với Địa Ma.
- Chiêu Ma Ảnh Thánh Pháp này không tồi.
Mộng Vô Nhai gật gù.
- Có phải cũng tương hỗ với hình nộm Huyết Ma kia của ngươi không?
Địa Ma cười hê hê:
- Đừng nói toạc ra thế chứ.
Mộng Vô Nhai tinh thông ghê gớm, vừa nhìn đã biết giữa Ma Ảnh Thánh Pháp và hình nộm Huyết Ma có quan hệ không bình thường.
Ma Ảnh Thánh Pháp cần một lượng máu lớn mới có thể thi triển, máu từ võ giả công lực càng cao, khoảng cách thăng cảnh giới cho Địa Ma càng lớn.
Nhưng điều kiện thi triển lại là vấn đề, không phải lúc nào, chỗ nào cũng có máu để Địa Ma dùng.
Nếu có hình nộm Huyết Ma thì khác, công dụng lớn nhất của Huyết Ma chính là ngưng tụ, hấp thụ máu của người chết vào ngày thường, sức chiến đấu của nó chỉ là thứ yếu.
Tới lúc cần thiết, Địa Ma hoàn toàn có thể huyết tế Huyết Ma, dùng sự hy sinh của Huyết Ma và máu trong người nó để thi triển thành Ma Ảnh Thánh Pháp.
- Ngươi còn có bản lĩnh này ư?
Dương Khai cũng hơi kinh ngạc nhìn Địa Ma, dù sớm biết Địa Ma và Mộng Vô Nhai không hề tầm thường, cũng thầm phán đoán khả năng ẩn giấu của hai người họ, nhưng Dương Khai nhận ra, mình đã hơi đánh giá thấp họ.
- Thiếu chủ thứ lỗi, bình thường lão nô không sử dụng chiêu này, nên trước giờ chưa từng thi triển.
Địa Ma bật cười.
Dương Khai khẽ gật đầu, cũng không để bụng. Hắn không phải người tò mò thích hỏi bí mật của người khác, nói xong hướng ánh mắt về phía Mộng Vô Nhai cùng Địa Ma.
- Lão già này, ngươi cũng đừng nhìn nữa, chỉ dựa vào lão phu và Lăng chưởng môn, e vẫn không đủ để thành sự đâu.
Địa Ma kêu oai oái.
Suy cho cùng thì trước mặt họ có tới tám người, luận về quân số đã chiếm ưu thế rồi.
Tuy Địa Ma và Lăng Thái Hư có sức uy hiếp, những vẫn không đủ sức đẩy lui bọn họ.
Mộng Vô Nhai khẽ gật đầu, chỉ thốt lên mỗi một chữ:
- Giải!
Răng rắc…
Một đường vân năng lượng hệt sợi xích chợt hiện ra từ nội thể Mộng Vô Nhai. Sợi xích này quấn quanh người lão, ngọ nguậy như con linh xà. Sau tiếng quát của lão, sợi xích liền gãy nát, nổ thành một quầng sáng bắn ra bốn phía.
Áp lực vô địch đột nhiên giáng xuống, thiên địa run rẩy.
Thần sắc Mộng Vô Nhai lãnh đạm, nhưng lão của lúc này và khi nãy cứ như là hai người khác nhau.
Thần Du Chi Thượng!
Chỉ một chữ, chỉ một cái nháy mắt, Mộng Vô Nhai đã trở thành Thần Du Chi Thượng!
Hơn nữa cách của lão hoàn toàn khác với Địa Ma.
Địa Ma dùng cách thi triển bí pháp, hút hết máu trong phạm vi trăm trượng, để đẩy cao công lực.
Nhưng Mộng Vô Nhai thì lại dùng cách giải phong ấn trong cơ thể, khôi phục công lực vốn có.
Vậy tức là, Mông Vô Nhai vốn dĩ có công lực Thần Du Chi Thượng, chỉ là không hiểu vì nguyên cớ gì, lại phong ấn công lực bản thân lại.
Phát hiện này, khiến cường nhân của Bát đại gia lập tức kinh hãi.
Nhìn lại Mộng Vô Nhai, thần sắc của tám vị chợt thay đổi.
Bọn họ lại càng không thể nhìn thấu được Mộng Vô Nhai. Con người này thần bí đến mức không ai có thể phán đoán được.
Giờ khắc này đây, áp lực mà Mộng Vô Nhai gây cho họ là lớn nhất, ngược lại, Lăng Thái Hư vốn có công lực mạnh nhất đã trở thành người yếu nhất.
Thế trận này, sức mạnh này…
Gay to rồi!
Thần sắc người nào người nấy cũng quái dị, vốn tưởng sự xuất hiện của họ, nói gì thì cũng có thể cân bằng tình thế, nhưng bây giờ họ mới phát hiện, tuyệt nhiên không như những gì họ nghĩ.
Lúc này họ mới biết, tại sao Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai lại tự tin khi ngăn cản họ phá hoại việc Dương Khai tấn thăng hơn mười ngày trước đến vậy.
Ngày đó, nếu động thủ thật, không nói chuyện có ngăn cản được Dương Khai hay không, Chiến Thành này chỉ e sẽ bị hủy diệt trong chốc lát.
Trận kịch chiến này thay đổi thật phức tạp. Chúng nhân đều trơ mắt ếch lên quan sát, vừa phấn chấn lại vừa căng thẳng.
Địa Ma và Mộng Vô Nhai, người hát kẻ bè, bản lĩnh thông thiên, lần lượt thăng lên Thần Du Chi Thượng. Màn phô diễn này, không phải ai cũng được xem, họ bất giác nghĩ có chết cũng đáng, đồng thời lại thầm mong ngóng tình hình tiếp theo sẽ thế nào.