Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ một Chiến Thành nhỏ nhoi mà lúc này lại có hẳn mười một vị cường nhân Thần Du Chi Thượng tề tựu tại đây. Tình thế đã vượt quá vòng khống chế của hai bên.
Hiện giờ, không ai có thể dễ dàng lùi bước. Thế trận đã bày biện ra hết, bên nào thoái lui thì chỉ cho thấy rằng mình yếu đuối hèn nhát mà thôi.
Lăng Thái Hư âm thầm truyền âm cho Dương Khai, bảo hắn cẩn thận một chút.
Dương Khai im lặng, cho các võ giả trong phủ rút khỏi vòng chiến, hội tụ lại một chỗ.
Cùng lúc đó, Diệp Tân Nhu cũng ra lệnh tương tự.
Chẳng mấy chốc, ranh giới chiến trường đã phân rõ ràng.
Mười một người trên không trung đứng sóng đôi, võ giả phủ Dương Khai và liên quân Thất đại gia đứng cách nhau trăm trượng. Đa số đều căng thẳng đến mức nín thở.
- Phải đánh thật à?
Mộng Vô Nhai nhìn tám người đối diện, nhìn ra ý vị trong ánh mắt họ.
- Chuyện đã đến nước này, thì chúng ta hãy làm một trận mài giũa đi.
Trong tám người, một lão béo thản nhiên nói. Lúc trước, lão cũng khá xem trọng Dương Khai, vốn dĩ lão không hề mong muốn cuộc tranh chấp này xảy ra, đáng tiếc là không được như sở nguyện, lão cũng đành bó tay.
Dẫu sao thì lão phải đứng trên lập trường của Bát đại gia. Dù có xem trọng Dương Khai, cũng không thể làm gì được cho hắn.
- Đành vậy.
Mộng Vô Nhai khẽ lắc đầu, người tít mắt nhìn phía trước.
- Quần chiến, đánh tay đôi, đánh luân phiên, chư vị muốn chơi thế nào? Muốn gì cứ nói, ba người bọn ta làm theo là được.
Trong tám người, có đến mấy người không kìm được hừ một tiếng lạnh tanh, vẻ mặt bực dọc.
Câu nói này của Mộng Vô Nhai quá sức coi khinh họ, dĩ nhiên họ không thể vui nổi được.
Lão béo nọ cũng tối mặt lại:
- Khẩu khí các hạ thật lớn.
Họ đều là Thần Du Chi Thượng, còn là người có thân phận, địa vị. Ngày thường, tuyệt nhiên không giao thủ với bất cứ ai, cũng chẳng có ai đủ tư cách giao thủ với họ. Trận chiến hôm nay có vẻ như sẽ không thể tránh khỏi, nếu thật sự phải nhập cuộc hết, dùng đa số chèn ép thiểu số, bị truyền ra ngoài thì cũng chẳng hay ho gì.
Không thể quần chiến, thì chỉ có thể đánh tay đôi hoặc luân phiên. Đánh tay đôi thì chẳng ai trong họ đủ tự tin. Vậy thì chỉ còn lại một lựa chọn thôi.
Nhưng tám người họ đâu có ngốc đến nỗi chính diện trả lời Mộng Vô Nhai.
Dương Lập Đình chợt sải về trước một bước, nói lớn:
- Lăng chưởng môn, nói ra thì ông và Dương gia ta cũng có chút quan hệ. Hai hậu duệ thuộc hai thế hệ nối tiếp trong Dương gia ta đều tu luyện và được chiếu cố ở tông phái ông. Hôm nay Dương mỗ xin lĩnh giáo với ông, xem xem bản lĩnh của Lăng chưởng môn đến đâu!
Lăng Thái Hư mỉm cười, điềm nhiên nói:
- Cũng được. Từ sau khi thăng bậc, ta chưa giao thủ với ai đồng đẳng cấp cả. Lát nữa mong Dương huynh hạ thủ lưu tình, chúng ta chỉ so chiêu sơ qua rồi ngừng.
- Mời!
Lời vừa dứt, Lăng Thái Hư và Dương Lập Đình liền tung người bay hòa vào bầu trời đêm, biến mất tăm ngay tức khắc. Một lúc sau, giữa khoảng không mấy nhìn trượng, vọng lại dao động năng lượng kịch liệt. Đưa mắt lên nhìn, thậm chí có thể trông thấy từng cụm hào quang nổ tung lập lòe.
Đó là trận so chiêu giữa hai vị Thần Du Chi Thượng, không phải ai cũng có phúc được nghía qua một lần.
- Dương huynh đúng là nóng tính.
Lão béo nọ khẽ lắc đầu cười mếu máo, rồi chợt nhìn Mộng Vô Nhai bằng ánh mắt sáng quắc:
- Mộng huynh, chúng ta cũng lên đi.
Vừa nói, lão lắc mình một cái rồi biến mất giữa màn đêm sau một vệt sáng xanh.
Mộng Vô Nhai đuổi theo sau.
- Ma đầu kia, lão phu đấu với ngươi!
Lại thêm một người bước ra, chỉ vào Địa Ma mà quát.
Địa Ma cười sằng sặc:
- Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai đều lên cả rồi, lão phu không lên nữa. Ta mà đi thì lấy ai bảo vệ thiếu chủ đây?
Người nọ giận dữ quát:
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Không lẽ ngươi cho rằng bọn ta sẽ nhân lúc ba ngươi không có mặt mà hạ thủ với một tên vãn bối?
- Chẳng phải các ngươi định làm vậy sao?
Địa Ma lườm lão, hỏi giọng kỳ quái dị hợm.
Người nọ giận tím mặt, gầm lên:
- Nếu ngươi nghĩ vậy, thì quá khinh thường bọn lão phu rồi. Bọn ta không vô liêm sỉ đến mức đó!
Địa Ma cười quái đản:
- Ai mà biết các ngươi nghĩ gì.
Lão thề chết cũng phải ở lại, hiển nhiên là lo lắng về vấn đề lão vừa nói.
Địa Ma không ứng chiến, lập tức khiến người kia giận đến tím mặt. Mấy vị cao thủ còn lại cũng khó chịu ra mặt, giận giữ nhìn Địa Ma, chân nguyên vần vũ.
- Được rồi. Ta tin chư vị là người quang minh lỗi lạc, không thể có chuyện thừa cơ vắng mặt bọn ta mà hạ độc thủ với thiếu chủ.
Địa Ma cười khặc khặc, cố ý nói lớn tiếng.
Tuy lão cũng cảm thấy thân phận địa vị cỡ như họ thì không đến mức nào chuyện như vậy, nhưng có kiêng thì có lành, Địa Ma ít nhiều gì cũng vẫn cảnh giác.
Song, nếu giờ không ứng chiến, chỉ tổ làm mâu thuẫn thêm nghiêm trọng, bất đắc dĩ, lão cũng đành phải nhập cuộc.
- Thiếu chủ hãy tự cẩn thận, đừng sơ suất đấy.
Địa Ma thấp giọng dặn dò, hóa thành một luồng huyết quang bay lên trời, tiếng nói vọng lại từ xa xăm:
- Lên đi, lão phu đợi ngươi!
Lão già vừa lời qua tiếng lại với Địa Ma vội vàng tung người bay lên.
Sáu vị Thần Du Chi Thượng chiến đấu giữa khoảng không cao mấy nghìn trượng. Tất cả mọi người đều bất giác ngẩng cao cổ, tập trung quan sát. Song dù đại đa số chúng nhân công lực không hề thấp, nhãn lực cũng lợi hại hơn người thường, nhưng nhìn thấy được rất ít.
Dương Khai cũng chỉ mơ hồ cảm thấy được một vài điều huyền ảo từ khoảng không đó.
Đó là những cảm ngộ và tư duy về võ đạo, về thiên đạo của sáu người họ.
Giả sử có thể tiếp thu những điều này, thì lợi ích mà bất kỳ võ giả nào nhận được cũng vô cùng lớn lao.
Hắn vừa chú ý quan sát, vừa lặng lẽ cảm nhận, dung nạp những điều thần kỳ huyền diệu đó vào tâm thức, khắc vào thân thể, đợi đến một ngày nào đó, có thể hiểu tường tận những điều này.
Trận chiến dường như ngày càng kịch liệt. Ánh sáng trên trời cao chói chang như ban ngày. Chỉ ở những không gian chớp lòa ánh sáng, chúng nhân mới thoáng nhìn thấy có bóng người bay đến bay lui. Còn việc họ xuất chiêu ra sao, đánh chiêu thức gì, thì chẳng ai biết được.
Không ít người thông minh lặng lẽ quan sát sắc mặt các vị cường nhân Bát đại gia còn lại. Họ nhận ra rõ ràng, vẻ mặt của mấy người này đều căng thẳng và bất lực. Họ lập tức ngộ ra rằng, trong trận chiến trên không kia, hình như phe Bát đại gia đang rơi vào thế yếu.
Phát hiện này khiến không ít người rùng mình.
Tám người của Phong Thần Điện xưa nay luôn được thế nhân xem là biểu tượng mạnh mẽ nhất, nhưng lúc này, khi so với ba vị cao thủ phủ Dương Khai, thì cao thấp lại phân rõ ràng.
Thần Du Chi Thượng là một cảnh giới đầy thần bí, chưa bước đến cảnh giới này, thì chẳng ai biết ở đấy rốt cuộc ra sao. Kể cả bọn đỉnh phong cũng biết rất ít về Thần Du Chi Thượng.
Do đó, khi biết các vị Thần Du Chi Thượng Bát đại gia đang rơi vào thế yếu, chúng nhân lập tức tỏ ra khiếp sợ vì sức mạnh của ba người bên phe Lăng Thái Hư.
Mộng Vô Nhai và Địa Ma thì rõ ràng mới dùng cách khác nhau để chạm đến cảnh giới này. Còn Lăng Thái Hư chỉ mới thăng lên cảnh giới này hơn một năm. Nhưng họ lại lợi hại hơn cả những cao thủ thượng thặng của Bát đại gia.
Tám người đó đều đã đột phá Thần Du Chi Thượng ít nhất là cách đây năm mươi năm. Chẳng lẽ những khổ tu trong năm mươi năm lại không sánh bằng một khoảnh khắc đột phá của người khác?
Thần Du Chi Thượng rốt cuộc là cảnh giới ra sao?
Trong lúc mọi người đang hồ nghi kinh hãi, thì hình như có một góc trong trận đấu trên không đã phân định thắng bại.
Giây lát sau, có hai bóng người bay xuống, đích thị là Mộng Vô Nhai và đối thủ của lão.
Mộng Vô Nhai vẫn bình thản, còn đối thủ của lão thì mặt xanh như tàu lá. Tuy có vẻ không cam lòng nhưng vẫn chắp tay nói với Mộng Vô Nhai:
- Xin lĩnh giáo.
- Nương tay rồi.
Mộng Vô Nhai khẽ gật đầu.
Không có bất cứ thương thế hay dấu tích chiến đấu nào trên người họ. Vậy tức là, có thể họ giao đấu trong hòa bình, hoặc là chênh lệch công lực quá lớn.
Khả năng đầu tiên không thực tế cho lắm. Lúc nãy đoi bên lời qua tiếng lại, sặc mùi hận thù. Dù không phải trận chiến sinh tử, thì cũng chẳng hòa bình gì cho cam.
Còn khả năng thứ hai... thì không ai dám nghĩ tiếp.
Được một lúc sau, Lăng Thái Hư và Dương Lập Đình cũng bay trở xuống, cả hai đều thở dốc, chú mục vào đối phương.
- Lăng chưởng môn cao chiêu, Dương mỗ xin thua.
Dương Lập Đình ném cho một câu, rồi ung dung bước về.
Bầu không khí chợt náo động.
Mộng Vô Nhai thắng, Lăng Thái Hư cũng đã thắng. Những nhân vật đại tiền bối của Bát đại gia này lại không sánh bằng hai lão già của phủ Dương Khai.
Vậy cặp đấu còn lại thì sao?
Đang định ngẩng lên nhìn, thì họ chợt nghe thấy tiếng vật nặng rơi rớt vọng lại khoảng không. Không đợi mọi người kịp phản ứng, sau một tiếng động lớn, dường như có vật gì đó rơi từ trên trời xuống, giã nền đất thành một cái hố sâu.
Bụi đất tung bay, khi cát bụi đã mờ hết, nhìn về phía trước, mọi người đều bất giác há hốc mồm.
Họ phát hiện, vị cao thủ khiêu chiếu Địa Ma đang đứng đó sừng sững, mặt xám ngoét. Bên chân lão có một cái hố lớn do chính lão đạp trũng mà thành. Bên mép lão còn lấm một vệt máu, có vẻ như đã bị thương.
Địa Ma đứng trên không, cách mặt đất mười mấy trượng, nhìn xuống đối thủ của mình, cười ranh mãnh:
- Xin lỗi nhé, lão phu ra tay không nhẹ cũng không nặng, nhưng không thoải mái như Lăng chưởng môn và Mộng Vô Nhai đâu.
Người nọ ngẩng lên liếc nhìn Địa Ma, không nói gì cả, vội vã quay về đội hình của mình, khoanh chân ngồi xuống vận huyền công. Một chốc sau, lão há mồm thổ ra một luồng hơi đen lẫn đỏ.
Luồng hơi này quỷ dị khác thường, hẳn là do Địa Ma đánh vào nội thể lão.
Ba trận đều bại!
Mọi người ồ lên, ánh mắt đong đầy sự kinh ngạc khó tin. Các Thần Du Chi Thượng xuất thân Bát đại gia mà lại không chịu nổi một đòn? Họ là những nhân vật đứng trên đỉnh cao võ đạo cơ mà!
- Tiếp đi, trông điệu bộ các ngươi thế này, không đánh cho các ngươi phục thì chuyện hôm nay không xong nổi.
Địa Ma cười u ám.
Nhìn thì như Địa Ma đang khiêu khích, nhưng thực ra ai cũng biết, mấy vị cao thủ Bát đại gia này đã ra tay là sẽ làm cho trót lọt.
Ba người đã bại, vẫn còn năm người nữa! Mọi người đều ngầm nhận định.
Đáp lại lời của Địa Ma, ngay tức khắc có ba người bước ra.
Lăng Thái Hư thở dài một tiếng, chán nản liếc nhìn Mộng Vô Nhai, rồi lại bay lên lần thứ hai.
Trận kịch chiến giữa các Thần Du Chi Thượng lại khai hỏa. Đến lúc này, các cường nhân trong liên quân Thất đại gia đều lo âu, âm thầm cầu cho ba người này đừng bại trận như lúc nãy. n này, không phải ai cũng được xem, họ bất giác nghĩ có chết cũng đáng, đồng thời lại thầm mong ngóng tình hình tiếp theo sẽ thế nào.