Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối mặt với sự truy vấn của những thiếu nữ này, Dương Khai vẫn giữ vẻ mặt trầm mặc, phong độ cao nhân.
Ngược lại Thủy Linh thì cái gì cũng hiếu kỳ, tò mò, nhanh chóng hòa mình cùng bọn họ, líu ríu nói không ngừng. Nhưng đối với những câu hỏi liên quan đến tin tức của Dương Khai, Thủy Linh cũng nói năng thận trọng rất thông minh.
Trên đường đến đây, vài thiếu nữ đau khổ nhận ra căn bản là không thám thính được bất cứ tình báo hữu dụng gì.
Bọn họ vẫn không biết mục đích đến Sâm La Điện của đôi nam nữ này, có mối quan hệ gì với Tử Mạch đại sư tỷ.
Nửa ngày sau, thần sắc Dương Khai đột nhiên ngẩn ra, ngưng thần nhìn về một phía, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Hắn cảm thấy một sự thân thiết, đó là cỗ khí tức thuộc về thần hồn của mình.
Tử Mạch hẳn là ở đó.
Các thiếu nữ vẫn đi chầm rề rề như cũ, cũng không biết có chủ ý quỷ quái gì. Dương Khai cũng không thèm đi cùng, thân hình khẽ nhún liền xông về phía phát ra cảm ứng.
- Này…
Các thiếu nữ của Sâm La Điện kinh hãi, vội vàng hô lên một tiếng, nhưng đã không còn thấy bóng dáng Dương Khai đâu nữa.
Sau một nén nhang, trên không trung sau rừng cây, Dương Khai lơ lửng trên không trung, từ trên cao quan sát bên dưới, chau mày, vẻ mặt quái dị.
Bên dưới, núi non chập chùng, không một bóng hình của thế lực siêu cấp như trong tưởng tượng. Ngược lại, cách đây ba mươi dặm, Dương Khai nhìn thấy một loạt kiến trúc nhấp nhô, to lớn khoáng đạt. Dù cách ba mươi dặm, Dương Khai vẫn có thể cảm ứng được không ít khí tức của cường giả bên đó.
Nơi đó, hẳn là Sâm La Điện của Thiên Lang Quốc.
Nhưng sao Tử Mạch lại ở đây?
Không một bóng hình lọt vào tầm mắt. Dương Khai thầm nghĩ vui, chắc là trong sơn phúc có động thiên khác.
Khẽ phóng xuất dao động của bản thân. Rất nhanh, từ trong sơn phúc kia truyền đến một tiếng quát nhẹ:
- Các ngươi còn muốn như thế nào nữa? Bọn ta đã rời khỏi Sâm La Điện, chẳng lẽ còn phải đuổi cùng giết tận. Dù sao cũng phải nể chút tình xưa chứ, dù sao mọi người cũng là người cùng một tông môn.
Dương Khai ngạc nhiên, mỉm cười nói:
- Nữ nhân nhà ngươi, sao lại giận dữ như vậy? Không hỏi phải trái đúng sai mà mắng mỏ gì chứ?
- Ngươi là…
Thanh âm nữ tử trong sơn phúc khe run lên, cơ hồ nhớ về thân phận của người mới tới, mãi một lúc lâu sau mới kinh hô:
- Tên khốn kiếp Dương Khai?
- Hai chữ khốn kiếp đó thì miễn đi?
Dương Khai tối sầm mặt.
- Khanh khách…
Một chuỗi tiếng cười lanh lảnh truyền ra từ trong sơn phúc. Không lâu sau, một tảng đá cực lớn bỗng nhiên di chuyển sang một bên, để lộ một động khẩu. Từ trong động khẩu đó, một thân hình mềm mại hiện ra.
Chính là Tử Mạch. Vẫn là cách ăn mặc phóng khoáng, da thịt tinh mỹ lộ ra ngoài, khiến người ta phải mơ màng. Vẻ mặt nàng mừng rỡ nhìn Dương Khai đang đứng giữa không trung. Cơ hồ không ngờ sau mấy năm lại có thể gặp lại hắn.
Khẽ bĩu môi, nói:
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, không ở Đại Hán làm mưa làm gió, chạy đến Thiên Lang Quốc bọn ta làm gì?
- Nhớ ngươi nên tìm tới ngươi thôi.
Dương Khai cười cười.
Tử Mạch lườm hắn một cái:
- Ta không phải là tiểu nha đầu để mặc ngươi lừa gạt.
Lại nhìn Thủy Linh đứng bên cạnh Dương Khai, tấm tắc nói:
- Lại còn dẫn theo mỹ nữ bên người. Tên sắc bĩ như ngươi, quả nhiên là vô mỹ bất hoan.
- Này, chớ nói lung tung. Ta theo hắn không có quan hệ gì cả.
Thủy Linh không vui.
- Không sao. Dù sao thì ở bên cạnh hắn lâu dài, sớm muộn gì ngươi cũng là người của hắn thôi. Nếu ngươi muốn giữ gìn tấm thân trong trắng của mình thì rời xa hắn càng xa càng tốt.
Tử Mạch cười duyên.
- Mấy năm không gặp, ngươi không cần phỉ báng ta như vậy chứ. Hơn nữa ta cũng không làm chuyện gì xấu với ngươi.
Dương Khai cảm thấy nhức đầu.
Tử Mạch bĩu đôi môi đỏ hồng, hừ nói:
- Không làm gì sao? Năm đó không phải ngươi vừa mò vừa sờ. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta chỉ sợ đã bị tên bá vương ương ngạnh như người chiếm đoạt rồi….
Nói xong, vẻ mặt đáng thương, nước mắt lã chã, cơ hồ như chịu tủi nhục vô cùng.
Thủy Linh nhìn Dương Khai, vẻ mặt cảnh giác, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hóa ra người là loại người này!
- Nàng ta ô miệt ta mà ngươi cũng tin?
Dương Khai nổi giận.
- Đại sư tỷ, đại sư tỷ!
Chính lúc này, những thiếu nữ bị Dương Khai bỏ lại sau lưng cũng đã đuổi kịp tới, lần lượt bay đến bên cạnh Tử Mạch, nhìn Dương Khai tràn đầy vẻ cảnh giác, nói:
- Người nay nói muốn đến tìm tỷ.
- Ừ, biết rồi, không phải khẩn trương, hắn không phải địch nhân.
Tử Mạch mỉm cười giải thích,
- Tuy rất khốn kiếp nhưng cũng đã từng cứu mạng ta.
- Ồ.
Các thiếu nữ gật đầu yên tâm.
- Khách từ xa tới, ngươi tiếp đón ta như vậy sao?
Dương Khai khẽ thở dài một tiếng,
- Nữ nhân quả nhiên vô tình.
- Bớt nói những lời bóng gió kia đi.
Tử Mạch hừ một cái, trâm ngâm một lát rồi nói:
- Ngươi vào trong nói chuyện đi.
- Đại sư tỷ…
Những thiếu nữ kia kinh ngạc.
- Không sao, chút nữa ta bẩm báo lại với Minh sư phụ là được.
Tử Mạch an ủi một tiếng.
Ánh mắt Dương Khai nhấp nháy, trong lòng tuy có không ít nghi hoặc nhưng cũng biết không nên hỏi thì tốt hơn. Hỏi nhiều, phiền phức nhiều.
Cùng Thủy Linh lách người xuống dưới, đi vào trong thông đạo của sơn phúc kia.
Tử Mạch đánh vài ấn quyết, tảng đá nơi động khẩu một lần nữa lại bít kín sơn động.
Trong thành động của sơn động, cách mười mấy bước chân có một vài quang mang trong suốt lóe ra, rất sáng.
Tử Mạch dẫn đường đi về phía trước, vẻ mặt vui mừng. Trên đường đi, thần thái cũng nhẹ nhàng, cơ hồ đã lâu rồi không thong thả như vậy.
Dẫn Dương Khai đến một thạch thất rộng rãi trong sơn phúc, Tử Mạch sắp xếp cho hắn và Thủy Linh nghỉ ngơi, rồi lại bảo mấy thiếu nữ đem hoa quả tới.
- Ở đây cũng chẳng có gì tiếp đãi được cả. Các ngươi dùng tạm đi.
Tử Mạch cười hì hì.
Dương Khai gật đầu, tỏ vẻ không sao cả, cầm lấy một trái đỏ rực, chà vào người rồi tiện tay ném qua cho Thủy Linh.
Thủy Linh nhận lấy, cắn một miếng với vẻ không vui.
- Các ngươi đợi một chút, ta đi nói với sư phụ một tiếng. Dù sao thì nơi đây cũng không cho phép người ngoài vào.
Tử Mạch cười nói:
- Cũng chỉ vì nể mặt ngươi nên ta mới phải tiền trảm hậu tấu đó.
- Xem ra thể diện của ta không nhỏ.
Dương Khai cười một tiếng.
Sau khi Tử Mạch đi, đám thiếu nữ kia liền ngồi xuống bên cạnh, xếp thành hàng. Ai nấy đều hiếu kỳ nhìn Dương Khai, từng đôi mắt ngập tràn vẻ tò mò.
Dương Khai không biết họ đang trông đợi điều gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng ngồi đợi.
Thần thức khẽ buông ra, một lúc sau, thần sắc Dương Khai trở nên cổ quái.
Hắn phát hiện trong sơn phúc này có khoảng trăm người ở. Có một vị cường giả Siêu Phàm Cảnh tọa trấn, hẳn là sư phụ của Tử Mạch. Những cao thủ Thần Du Cảnh khác không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người, đa số đều là võ giả Chân Nguyên Cảnh và Ly Hợp Cảnh. Hơn nữa, theo đặc trưng sinh mệnh của họ mà đoán thì hẳn phần đông đều là người trẻ tuổi.
Cuộc sống nơi đây của Tử Mạch có vẻ không tốt lắm! Dương Khai thầm nghĩ.
Cách đây ba mươi dặm là Sâm La Điện, thế lực siêu cấp duy nhất của Thiên Lang Quốc. Đám người Tử Mạch cũng là một nhánh của Sâm La Điện, lẽ ra phải ở nơi cách đây ba mươi dặm mới đúng, nhưng họ lại sống trong sơn phúc này.
Hơn nữa, lúc Dương Khai vừa mới tới, Tử Mạch cũng nói những lời có ý vị sâu xa.
Xem ra lại là cuộc phân tranh nội bộ của một tông môn. Dương Khai thầm lắc đầu.
Khoảng nửa canh giờ sau, Tử Mạch mới quay về, thần sắc hơi buồn rầu, nói:
- Ừ, sư phụ nói các ngươi có thể ở đây một lát, nhưng phải lập tức rời đi. Bây giờ chúng ta đang lúc rối loạn, không tiện đón tiếp người ngoài.
- Ta cũng không muốn ở lại đây.
Dương Khai gật đầu.
- Ngươi đến đây làm gì?
Tử Mạch ngồi xuống, hỏi.
- Trả lại tự do cho ngươi.
Dương Khai giải thích.
Thần sắc Tử Mạch khẽ chấn động, lập tức ngộ ra điều hắn nói tới, chợt lắc đầu, nói:
- Không sao, ta cũng không để ý.
- Ta để ý mà.
Dương Khai cười hi hi, không nói lời nào, đi đến bên cạnh Tử Mạch, lên tiếng:
- Thả lỏng ra đi, ta sắp động thủ rồi.
Tử Mạch sửng sốt nhìn hắn, mãi một lúc sau mơi nhắm mắt lại, thả lỏng thần thức, khai mở phòng ngự trong thức hải.
Một lát sau, nàng cảm nhận được một cỗ thần thức khổng lồ, mang tính hủy diệt tuôn vào thức hải của mình.
Sự lớn mạnh của cỗ thần thức này khiến Tử Mạch kinh hãi, hoa dung thất sắc.
Hơn nữa, lực lượng có thể thiểu hủy tất cả chứa đựng trong cỗ thần thức này, cơ hồ như dưới nhiệt độ cao, thức hải của mình sẽ bị bốc hơi trong nháy mắt.
Trong lúc nơm nớp lo sợ, thần thức kia lại rời khỏi thức hải của mình.
- Được rồi.
Dương Khai cười.
Tử Mạch mở hai mắt, rõ ràng cảm nhận được vật ràng buộc bản thân mình đã biết mất, không khỏi thấy nhẹ nhõm cả người, nhưng lại có chút gì đó buồn bã.
Hồ nghi nhìn Dương Khai, Tử Mạch nhíu mày:
- Tu vi lúc này của ngươi?
- Thần Du Cảnh lục tầng !
Một tiếng kinh hô vang lên, đám thiếu nữ Sâm La Điện đều bịt miệng, nhìn Dương Khai vẻ không thể tin nổi.
Bọn họ căn bản không thể ngờ là người trước kia có ý đồ muốn đối phó lại có thực lực lớn mạnh như vậy.
Trong chi, đại sư tỷ đã là người có tư chất tốt nhất rồi. Nhưng cho tới hôm nay mới chỉ có Thần Du Cảnh lưỡng tầng thôi. So với tên nam nhân này, thì quả là một trời một vực.
- Xem ra sau này ngươi có không ít kỳ ngộ nhỉ.
Tử Mạch tỏ ra ngưỡng mộ.
- Vận khí mà thôi.
Dương Khai nhún nhún vai,
- Không nói điều này. Lần này ta tới, một là trả lại tự do cho ngươi, hai là muốn nhờ ngươi giúp một việc.
- Việc gì?
- Ta muốn đến cấm địa của Sâm La Điện các ngươi một chuyến. Phế Thổ!
Sắc mặt Tử Mạch hơi thay đổi.
Phế Thổ là một mảnh đất không có sự sống, không một bóng cây ngọn cỏ. Nơi đó ẩn chứa đủ mọi nguy cơ, đủ loại năng lượng thần kỳ. Không ai biết nơi đó rốt cuộc đã từng xảy ra biến cố gì, chỉ biết kẻ nào vào đó đều chưa từng sống sót đi ra.
Từng có cao thủ Siêu Phàm Cảnh có ý đồ thăm dò huyền diệu nơi sâu nhất trong Phế Thổ nhưng cũng thất bại.
Đối với võ giả Đại Hán thì mức độ nguy hiểm và nổi tiếng của Phế Thổ ở Thiên Lang Quốc ngang với U Minh Sơn.
Cả hai đều là cấm địa của cấm địa, người bình thường sẽ không đến những nơi như vậy.
Lần trước Dương Khai và Tử Mạch tới dị địa của U Minh Sơn rèn luyện, cũng chỉ là đi ở vòng bên ngoài thôi, chứ không vào sâu bên trong, cũng chưa từng nhìn thấy sự khủng bố của U Minh Sơn.
Cho nên nghe Dương Khai nói muốn đến Phế Thổ, Tử Mạch không khỏi có chút sợ hãi:
- Ngươi đến đó làm gì?
- Ta muốn đi, đương nhiên có lý do của ta. Nhưng ta không biết nơi đó ở đâu nên muốn ngươi dẫn đường. Yên tâm, chỉ cần dẫn ta đến đó là được, không cần phải vào sâu bên trong. Như vậy thì ngươi cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
- Ngươi thật là coi thường mạng sống.
Tử Mạch nhìn Dương Khai, cơ hồ như nhìn người điên.
Thủy Linh đứng bên cạnh lại phấn chấn không thôi. Nàng mơ hồ hiểu được, đường về nhà đích thị là ẩn giấu trong Phế Thổ.