Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hành tẩu trong Hắc Phong Sơn đã mấy ngày, Dương Khai ngạc nhiên khi suốt đường đi không gặp phải yêu thú nguy hiểm nào.
Vốn dĩ hắn vô cùng lo lắng, sâu trong Hắc Phong Sơn, đâu đâu cũng có yêu thú hung ác, với thực lực hiện tại, nếu mà gặp phải chúng, chỉ tổ làm vướng chân Hạ Ngưng Thường thôi.
Nhưng Hạ Ngưng Thường thì quả nhiên có chuẩn bị, không biết nàng đã dùng cách gì mà đưa Dương Khai tránh xa khỏi bọn bá chủ trong rừng rậm.
Lộ trình của hai người cũng bất định, lúc hướng đông, lúc hướng tây, nhiều lúc lượn cả một vòng lớn, nhưng mà lượn vòng như thế lại cực kỳ an toàn. Thi thoảng gặp phải vài con yêu thú nhị cấp, tam cấp gì đó, Hạ Ngưng Thường chỉ cần vài chiêu là có thể đuổi đi.
Tỉ mỉ quan sát một hồi, Dương Khai mới hiểu ra. Hạ Ngưng Thường đang dùng vòng xuyến xanh ngọc bích trên cổ tay để dò la phương vị tồn tại của đám yêu thú h.
Mỗi lần vị sư tỷ này cảm thấy có yêu thú nguy hiểm đang cản đường phía trước, vòng xuyến sẽ phát ra ánh sáng màu xanh.
Trước kia không hề thấy nàng đeo chiếc vòng này, cả người nàng chỉ có duy nhất một món trang sức, chính là viên lam bảo thạch được điểm xuyết trên trán. Vậy nên, chiếc vòng này có lẽ là vật dụng chuẩn bị sẵn cho chuyến đi này.
Đó nhất định là một bí bảo! Dù sao Dương Khai cũng có chút kiến thức, bí bảo này có lẽ là của Mộng chưởng quầy đưa cho Hạ Ngưng Thường.
Mộng lão đầu rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Dương Khai càng lúc càng không hiểu được, chỉ là một chưởng quầy nhỏ bé của Cống Hiến Đường, lại thu nhận đệ tử quái lạ như Hạ Ngưng Thường, lại còn có cả bí bảo ban tặng nữa. Người bình thường không thể nào có được chiếc vòng xuyến này, tuy không biết nó đáng giá bao nhiêu, nhưng Dương Khai đoán ít nhất cũng là bảo bối thuộc hạng Địa cấp. Loại bảo bối đẳng cấp như vậy, ở Lăng Tiêu Các không phải là nhiều.
Đối nghịch với chuyến đi thoải mái của Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, đoàn người Huyết Chiến Bang bám theo sau lại như đang trên dầu sôi lửa bỏng.
Mấy ngày này, chúng phải đánh mười mấy trận lớn nhỏ, nếu không phải thực lực chúng không yếu, e đã sớm làm mồi cho yêu thú rồi.
Văn Phi Trần tuy là võ giả Chân Nguyên cảnh ngũ tầng, nhưng tình trạng lúc này cũng không hề khá khẩm. Lúc nãy chúng còn gặp phải một con yêu thú ngũ giai đỉnh phong. Ngũ giai đỉnh phong tương đương với Chân Nguyên cảnh đỉnh phong của con người, cao hơn y đến mấy bậc công lực.
Một trận đại chiến gian khổ vô cùng diễn ra, tuy nhờ vào ưu thế số đông, đã đánh đuổi được con yêu thú này, nhưng Huyết Chiến Bang cũng vì đó mà tổn thất một cao thủ Ly Hợp cảnh!
Văn Phi Trần vô cùng phẫn nộ.
Lần này Huyết Chiến Bang có tổng cộng tám người, Chân Nguyên cảnh chỉ có mình Văn Phi Trần. Xuống một bậc thì có bốn tên Ly Hợp cảnh, số còn lại đều là Khí Động cảnh, trong đó kém nhất phải kể đến Long Huy, chỉ ở Khí Động cảnh nhất tầng.
Chúng vốn tưởng chỉ cần đi theo Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, bất luận thế nào cũng sẽ không gặp nguy hiểm nào đáng kể. Nhưng không ngờ hai người đó đã dùng cách gì tránh được lũ yêu thú này, trái lại, kẻ bám đuôi phía sau lại nhiều lần gặp nguy.
Hiện đã tổn thất mất một cao thủ Ly Hợp cảnh! Văn Phi Trần sao không giận cho được?
Nhưng đến đây cũng đành đâm lao phải theo lao, đã mất đi một người, không lẽ lại bỏ cuộc giữa đường?
Nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, Văn Phi Trần không chút khách khí, ra lệnh cho Nộ Lãng:
- Đi lên phía trước, đến lúc xuất phát rồi!
Nộ Lãng ngước nhìn thi thể cụt chân cụt tay, hoảng hốt vô cùng. Bên Huyết Chiến Bang đã có một người tử trận, mấy tên tiểu tốt phía Phong Vũ Lâu bọn chúng sao có thể bình an vô sự đây?
Hai tên đệ tử Phong Vũ Lâu bị con yêu thú ngũ giai đó nuốt vào bụng, chỉ còn lại nửa cánh tay rơi trên mặt đất.
Cuối cùng y đã hiểu cảm giác không thỏa đáng đêm đó là từ đâu ra. Bọn Huyết Chiến Bang này làm gì tốt bụng đến mức đưa chúng đi tìm Dương Khai? Rõ ràng là muốn bắt người của Phong Vũ Lâu làm đá dò đường!
Song, dù y đã ngầm hiểu, nhưng vẫn không dám oán thán, càng không phản kháng! Đi đầu dò đường, nếu may mắn có thể sống tiếp, nhưng nếu giờ mà phản kháng, chỉ có duy nhất một đường chết!
Sắc mặt tái nhợt, Nộ Lãng dẫn đầu đám đệ tử Phong Vũ Lâu đi tiên phong, phía sau văng vẳng chỉ thị của Văn Phi Trần, lúc hướng đông, lúc hướng tây, xem ra cũng không mất dấu hai người bọn Dương Khai.
Trong lúc đó, Dương Khai đang theo sau Hạ Ngưng Thường thì đột nhiên dừng bước, nhìn về một phương hướng, trong ánh mắt lóe lên tia mừng rỡ.
- Sao vậy?
Hạ Ngưng Thường quay lại hỏi, cũng dừng bước theo.
- Bên kia có nguy hiểm không?
Dương Khai chỉ qua một bên hỏi.
- Chắc là không, ta không cảm giác thấy dấu vết của yêu thú.
Hạ Ngưng Thường cúi nhìn vòng xuyến trong tay.
- Vậy chúng ta qua đó một lát đi.
Dương Khai không giải thích gì, liền chạy đi.
Hạ Ngưng Thường tuy không biết sao hắn lại vui đến vậy, nhưng cũng đuổi theo.
Đi được khoảng trăm trượng, Hạ Ngưng Thường bỗng cảm thấy một cỗ khí nóng ập đến, nóng đến mức mặt nàng đỏ cả lên. Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy phía trước, trên một mảnh đất hướng về phía mặt trời, mọc đầy một loại hoa đỏ tươi, to bằng bàn tay.
Lượng hoa không hề ít, tính sơ cũng phải mười mấy đóa.
Còn Dương Khai thì không khách khí, đang ra sức hái hết những đóa hoa này.
Một lát sau, Dương Khai như được mùa quay lại, lên tiếng:
- Sư tỷ có nhận ra đây là cái gì không?
- Bích Huyết Huyền Dương hoa, vật liệu Địa cấp hạ phẩm đó. Hóa ra ngươi chạy lại đây vì mấy thứ này.
Hạ Ngưng Thường chợt hiểu ra.
- Địa cấp hạ phẩm!
Dương Khai nhướn mày,
- Cũng không tồi.
Hắn có thể cảm nhận được năng lượng thuộc tính dương ẩn trong từng đóa Bích Huyết Huyền Dương hoa này, không hề thua kém một quả Tam Dương quả. Lúc nãy chính vì Dương Nguyên ấn trong lồng ngực có phản ứng, Dương Khai mới tìm ra nơi này, quả nhiên đã thu hoạch được không ít.
Nói ra thì nơi này đã ở bên trong Hắc Phong Sơn rồi, thiên tài địa bảo chắc chắn không ít. Nhưng mục đích lần này đến đây là để giúp Hạ Ngưng Thường, Dương Khai dù muốn cũng không thể chạy khắp nơi tìm bảo bối.
Như vậy quá lãng phí thời gian, cũng đi kèm với nguy hiểm rất lớn.
Nhưng đã cảm ứng được là đang ở gần thì ắt sẽ không thể bỏ qua được.
- Có cần ta giúp ngươi luyện thành đơn không?
Hạ Ngưng Thường hỏi.
- Chưa vội đâu, đợi đến tối nghỉ ngơi rồi hẵng luyện vậy.
Phương pháp luyện đơn của vị tiểu sư tỷ này đúng là tuyệt diệu, nhưng luyện đơn cần phải tiêu hao nguyên khí. Đi lại trong rừng sâu, Dương Khai nghĩ cẩn thận vẫn hơn, có thể không lãng phí thì tốt nhất không nên lãng phí.
- Cũng được.
Hạ Ngưng Thường gật đầu,
- Chúng ta không còn cách nơi đó bao xa nữa, có lẽ đi vài ba ngày nữa sẽ đến, thời gian cũng khá dư dả.
Cũng không biết có phải do may mắn hay không mà mấy ngày này, Dương Nguyên ấn của Dương Khai mới có phản ứng, nhưng từ lúc tìm được mười mấy đóa Bích Huyết Huyền Dương hoa, mới cách một ngày thôi, nó lại giúp Dương Khai tìm ra thêm ít thiên tài địa bảo thuộc tính dương nữa.
Có điều lần này không tốt số như lần trước nữa, mấy cây thảo dược thuộc tính dương này lại có một con yêu thú tam giai canh giữ.
Bất đắc dĩ đành phiền Hạ Ngưng Thường ra tay, đuổi con yêu thú đó đi, Dương Khai mới lấy được thảo dược.
Trong ngày này, hai người vượt qua rừng cây, bước đến một sơn cốc vô cùng rộng lớn, Hạ Ngưng Thường thở phào:
- Sư đệ, chúng ta đến rồi!