Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không dám nghĩ đến những việc xấu hổ đó lần nữa, Hạ Ngưng Thường quay đầu nhìn chung quanh hỏi:
- Đệ làm sao tìm được chỗ ẩn thân này.
Đây có thể nói là một nơi cực kỳ bí mật, quả thực là một vị trí ẩn thân tốt. Trong đêm tối, sư đệ này làm thế nào mà lại tìm được chính xác nơi này?
Dương Khai nhếch miệng cười:
- Lúc tỷ rời đi, đệ ở trong này đi lòng vòng, vô tình phát hiện ra. Nhưng không ngờ đây lại là nơi cứu mạng mình.
- Đây cũng là vận may của chúng ta.
Hạ Ngưng Thường thở dài một tiếng.
- Tỷ nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa sóng êm gió lặng, đệ tìm đường đưa tỷ ra khỏi nơi này.
Hạ Ngưng Thường thần sắc buồn bã nói:
- Không đi được.
- Sự tại nhân vi, sao lại không đi được?
Dương Khai cười khẽ.
- Bởi vì ta đã khai khởi Cửu Âm Bát Khóa trận, hiện tại sơn cốc này đã bị trận pháp phong tỏa, trước khi trời sáng, bất cứ ai cũng không thể rời khỏi nơi này.
Dương Khai bừng tỉnh:
- Lúc trước tỷ rời khỏi, hóa ra là để bố trí trận pháp?
Hạ Ngưng Thường khẽ gật đầu:
- Vốn là để đối phó Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, nhưng bất đắc dĩ đành phải khởi động trước.
- Đám xiềng xích âm khí kia là công lao của trận pháp?
Dương Khai lần nữa hồi tưởng lại một màn kia.
- Đúng.
- Bọn họ có thể bị giết hay không?
Hai mắt Dương Khai sáng lên, nếu toàn bộ những cao thủ này chết hết, vậy thì lần này tuyệt đối có thể chạy ra ngoài tìm đường sống.
Hạ Ngưng Thường lắc đầu:
- Không được, trận pháp này không phải là để giết người, những người đó cũng không phải kẻ yếu, chắc chắn không chết được, nhiều lắm chỉ có thể tiêu diệt được một hai tên thực lực thấp.
- Vậy cũng không tệ.
Dương Khai thầm than đáng tiếc.
- Có điều…. tuy rằng bọn chúng không chết, nhưng đã bị xiềng xích ám khí xâm nhập vào trong cơ thể, một thân thực lực chỉ sợ là bị phong ấn hơn nửa, trước khi trời sáng căn bản sẽ không khôi phục lại được. Để ta xem trước khi trời sáng có thể khôi phục được chút khí lực nào hay không, sau đó chúng ta cùng nhau chạy khỏi nơi này.
Dương Khai đột nhiên dùng đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hạ Ngưng Thường, âm thanh có chút kích động hỏi:
- Tỷ nói, thực lực của bọn chúng sẽ bị phong ấn? Phong ấn bao nhiêu?
Hạ Ngưng Thường trầm ngâm một lát:
- Ít nhất bảy phần, mấy cao thủ Chân Nguyên cảnh hẳn là bị phong ấn khoảng tám phần.
- Nói cách khác, bây giờ bọn chúng căn bản không thể xuất toàn lực?
Thần sắc Dương Khai có chút phấn chấn, nóng lòng muốn thử.
Hạ Ngưng Thường khẩn trương nhìn hắn:
- Đệ muốn làm gì? Cho dù bọn chúng có bị phong ấn thực lực đi nữa, cũng không phải là người đệ có thể đối phó. Sư đệ, đệ chớ làm loạn.
Nàng nhìn thấy ý nghĩ trong lòng Dương Khai rồi.
Dương Khai cười khẽ, trong mắt có ý rục rịch:
- Không thử thì làm sao biết được. Nơi này là nơi Cửu Âm hội tụ, hiện tại bọn chúng bị phong ấn thực lực, còn bị âm khí xâm lấn, có khi còn yếu hơn tỷ dự tính một chút.
- Nhưng chúng nhiều người như vậy!
Hạ Ngưng Thường nắm lấy cánh tay Dương Khai, lắc đầu liên tục:
- Đệ đừng kích động!
Dương Khai nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng:
- Yên tâm, đệ có chừng mực. Nếu chúng ta cứ trốn trong này, sớm muộn đều bị phát hiện. Một khi thành cá trong chậu thì chỉ có thể ngồi chờ chết. Nếu chúng ta chủ động xuất kích thì còn có hy vọng.
- Không được.
Hạ Ngưng Thường lắc đầu nguầy nguậy,
- Ta là sư tỷ, đệ phải nghe lời ta. Nếu như bây giờ đệ ra ngoài, chưa nói không có biện pháp ngăn cản mấy tên đó, riêng âm khí trong sơn cốc này đã đủ để tiêu hao sạch nguyên khí trong cơ thể đệ.
- Tiểu sư tỷ, nếu như tỷ muốn sống thì đừng ngăn cản đệ. Tỷ cũng nhìn thấy sắc mặt tên Long Huy kia rồi đấy, nên biết nếu rơi vào tay y sẽ có kết cục như nào.
Thân hình Hạ Ngưng Thường run lên bần bật.
- Cứ như vậy đi, tỷ đừng ngăn cản đệ.
Dương Khai thoát khỏi trói buộc của Hạ Ngưng Thường.
- Nếu đệ đã khăng khăng muốn đi, vậy thì mang theo cái này!
Hạ Ngưng Thường không có cách nào khuyên can. Nếu như Dương Khai muốn đi ra ngoài thật, với tình hình bây giờ của nàng căn bản không ngăn được, đành phải đưa ngọc bội cho hắn.
- Tỷ cần tới thứ này hơn đệ.
Dương Khai cự tuyệt,
- Tỷ đừng lo lắng, đệ tuy chỉ có Khai Nguyên cảnh tứ tầng thôi nhưng tự có biện pháp khôi phục nguyên khí. Âm khí trong sơn cốc này không thể ảnh hưởng đến đệ. Ngược lại là tỷ, nếu có người tìm được nơi này, tỷ có thể ngăn được không?
- Ta đã khôi phục được chút nguyên khí, có thể thôi động Phòng ngự bí bảo, những tên đó thực lực đã giảm mạnh, sẽ không tạo nên uy hiếp gì với ta.
Hạ Ngưng Thường gật gật đầu.
- Vậy không có nỗi lo về sau rồi!
Dương Khai chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.
Chịu đựng vô lực lâu như vậy, cuối cùng cũng tới lúc có thể động đến quyền cước, thần sắc Dương Khai có chút dữ tợn.
Đi được vài bước, nhịp chân đột nhiên dừng lại, Dương Khai hạ giọng nói:
- Tiểu sư tỷ, vào lúc bình minh, nếu đệ không quay lại, tỷ mau chóng rời khỏi đây.
Lòng Hạ Ngưng Thường khẽ thắt lại, không hiểu sao đau đớn dâng lên.
Dương Khai quay đầu cười:
- Nếu đệ có thể trở về, tỷ sẽ đồng ý với đệ một việc được chứ?
- Việc gì?
Hạ Ngưng Thường nén chua xót trong lòng hỏi.
- Lúc đấy rồi nói.
Dương Khai ha hả cười, nghiêng mình đi qua khe núi, đi ra bên ngoài sắp xếp lại một chút, che dấu khe hở kỹ càng. Lúc này mới nhìn khắp nơi rồi lao mình vào trong bóng tối.
Để lại Hạ Ngưng Thường cô đơn một mình, cô độc hiu quạnh.
Còn ba bốn canh giờ nữa là trời sáng, mà địch có tới mười mấy người! Đây nhất định sẽ là một hồi chiến đấu gian khổ.
Trong rừng tối om, có người chạy vội vàng, nghe tiếng bước chân là động tĩnh của hai người, Dương Khai giấu mình sau một cây đại thụ, lẳng lặng chờ người tới.
Hắn không biết hai tên đang tới kia là người phe nào, cũng không biết đối phương có thực lực gì, chỉ có thể thăm dò cho rõ ràng rồi tính.
Nếu hai người này thực lực rất mạnh, Dương Khai đành phải tìm cách tránh, tìm đối phương yếu hơn trước.
Tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng người nói chuyện truyền tới:
- Hùng sư huynh, bọn chúng trốn ở nơi nào, sao tìm mãi mà cũng không thấy?
Một người khác nói:
- Sư đệ đừng nóng vội, Nộ sư huynh và đám súc sinh Huyết Chiến Bang kia cũng đang tìm kiếm, Dương Khai không trốn được bao lâu đâu. Chúng ta cứ giả bộ đi tìm, nói không chừng bên phía bọn họ đã bắt được Dương Khai và nữ tử kia rồi.
Sư đệ kia nghe vậy gật gật đầu:
- Vậy cũng đúng. Đáng tiếc cho cô nương kia, hình như rất xinh đẹp, nếu rơi vào tay Long Huy, không biết sẽ bị chà đạp như thế nào.
Hùng sư huynh cười lạnh một tiếng:
- Long Huy háo sắc thành tính, nhất định sẽ chẳng có thành tựu gì lớn. Sau này chờ chúng ta lớn mạnh, sẽ có lúc lấy lại danh dự.
Đang nói chuyện, cách vài chục trượng phía trước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, bước chân hai đệ tử Phong Vũ Lâu dừng lại lập tức, Hùng sư huynh giận dữ quát một tiếng:
- Người nào?
Bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ:
- Các ngươi không phải đang tìm ta sao?
- Dương Khai!
Hùng sư huynh quá đỗi vui mừng, vốn không hy vọng mình sẽ có thể đụng phải Dương Khai, không ngờ hắn lại tư chui đầu vào lưới. Quả thật là đi mòn gót sắt chả thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn chút công phu nào!
Hùng sư huynh hưng phấn, Dương Khai cũng vui mừng.
Cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ đã khiến Dương Khai đoán ra được thân phận. Năm tên Phong Vũ Lâu, ngoài trừ Nộ Lãng là Khí Động cảnh nhất tầng ra, những tên còn lại đều là Khai Nguyên cảnh.
Dương Khai không hề kinh sợ võ giả ở cảnh giới này.