Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tốc độ di chuyển của Hạ Nhất Minh cực nhanh, trong lúc di chuyển cũng không phải là theo đường thẳng, nhưng làm cho Hạ Nhất Minh không để ý tới nguy hiểm mà lao đi lại là một loại phản xạ.
Đấy cũng là một loại cảm giác đặc biệt, tựa hồ cảm giác giờ phút ấy lao ra sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn là do giác quan thứ sáu gây ra.
Chỉ hai lần lên xuống, Hạ Nhất Minh đã tới được bên cạnh của một cây đại thụ, từ chỗ này ánh mắt Hạ Nhất Minh lập tức thấy được một nam tử mặc quần áo đen, trên tay cầm một loại nỏ cỡ nhỏ đang được lắp nỗ tiễn.
Hạ Nhất Minh đảo qua ánh mắt nhìn qua, liền nhận ra lai lịch nỗ tiễn, thứ này so với nỗ tiễn sử dụng trong quân đội chính quy không hoàn toàn giống nhau, vô luận là uy lực hay kích cỡ đều nhỏ hơn không ít. Nếu Hạ Nhất Minh đoán không sai thì đây là do một đại gia tộc nào đó làm ra, chẳng biết tại sao lại rơi vào tay người này.
Hơi hạ thấp thân mình xuống, Hạ Nhất Minh đưa tay xuống dưới đất cẩm lên một hòn đá, thuận tay ném về phía đối thủ.
Tuy là Hạ Nhất Minh cũng không bắt chước một thủ pháp ám khí nào, nhưng nội kình được dồn vào trong hòn đá làm nó bay về phía đối thủ phát ra tiếng gió rít kinh người.
Người nọ có thân thủ cực kỳ linh hoạt, phản ứng lại nhanh nhẹn, trong khoảnh khắc từ bỏ việc lắp nỗ tiễn lách mình tránh khỏi, lực đạo phát ra từ đôi chân trong lúc tránh né làm những mảnh đá nhỏ vụn hướng về phía Hạ Nhất Minh lao đến.
Bực mình, Hạ Nhất Minh cho tới bây giờ cũng không ngờ tới cùng người khác giao thủ lại gặp phải chuyện này, thân hình ở giữa không trung hơi chậm lại liền bị những bùn đất này bám vào người.
Hai chân vừa chạm đất, Hạ Nhất Minh mới thấy được khuôn mặt của người này.
Đây là một trung niên nam tử có khuôn mặt dài xấu xí, trong đôi mắt lại thoáng hiện những vằn đỏ giống như một loại huyết sắc dữ tợn.
Hạ Nhất Minh rùng mình, trong khoảnh khắc đó đã nhận ra đối phương, hơn nữa đã hiểu được hắn tại sao không nói một lời đã ra tay đánh lén.
- Hồ Bân? – Hai nắm đấm của Hạ Nhất Minh theo phản xạ nắm chặt lại, khẩn trương nói.
Ở trong lòng Hạ Nhất Minh không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác lo lắng, tuy rằng tu vi nội kình Hạ Nhất Minh đã đạt tới tầng thứ bảy, nhưng đối phương lại là một tên tay dính đầy máu tanh, muốn nói mình không hề sợ hãi chính là lừa dối.
Hồ Bân lạnh lung nhìn Hạ Nhất Minh, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, nói:
- Hắc, hắc… Mấy đệ tử thế gia các ngươi gan thật sự càng ngày càng lớn. Lại dám phái ra một tên nhỏ tuổi như vậy đi chịu chết.
Hít sâu một hơi, trong lòng khẽ động, Hạ Nhất Minh vận chuyển nội kình, khoảnh khắc đã đề tụ tới đỉnh tầng thứ sáu Hỗn Nguyên Kình.
Vương hai nắm đấm ra, Hạ Nhất Minh cất cao giọng, nói:
- Hồ Bân. Cuối cùng là ai đi tìm cái chết thì phải đánh một trận mới biết được. Ngươi tiếp….
Khuôn mặt Hạ Nhất Minh nhất thời căng thẳng, hai nắm đấm được xuất hiện, hướng về phía hắn mà oanh kích. Bởi vì, Hạ Nhất Minh chưa kịp nói xong, Hồ Bân đã trực tiếp đánh tới.
Trước kia, khi cùng các huynh đệ trong gia trang giao thủ, đều là khi hai người chuẩn bị xong xuôi mới tuyên bố giao thủ. Còn Hồ Bân lại tranh thủ lúc Hạ Nhất Minh đang nói mà đánh tới, nằm ngoài sở liệu của hắn.
Cũng may, phản ứng của Hạ Nhất Minh hôm nay đã hơn xa so với người bình thường, tuy rằng trong lòng giật mình nhưng vẫn theo bản năng giơ tay đón đỡ.
Thân ảnh Hồ Bân như rái cá, hơi thả người đã tới trước mặt Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng đánh ra một chưởng tựa hồ không đến nửa phần lực đạo.
Hạ Nhất Minh tự nhiên không cam lòng yếu thế, Kim hệ công pháp Hỗn Nguyên Kình phối hợp với Cổn Thạch Quyển được toàn lực thi triển ra, quyền phong sinh ra không chút yếu thế so với đối phương.
Trong khoảnh khắc, quyền chưởng của song phương va chạm vào nhau, Hồ Bân biến sắc, hai chân dung sức như quỷ u linh lùi lại phía sau. Thân thể của Hồ Bân ở giữa không trung xoay một vòng, hai chân đạp lên cây đại thụ mới miễn cưỡng tiêu trừ được lực đạo Hạ Nhất Minh đánh ra.
Sau khi song phương chính thức giao thủ một lần, trong lòng Hồ Nhất Minh liền yên ổn trở lại.
Sát khí trên người Hồ Bân mặc dù làm Hạ Nhất Minh sợ hãi, nhưng nội kình của hắn cũng chỉ ở tầng thứ năm mà thôi, Hạ Nhất Minh cho dù chỉ sử dụng tầng nội kình thứ sáu phối hợp với chiến kỹ cũng dễ dàng đánh bại hắn ta. Nghĩ như thế, Hạ Nhất Minh khẽ quát lên một tiếng, giậm chân xuống lao về phía đối thủ để truy kích.
Hai chân Hồ Bân vừa chạm đất, đột nhiên hô to một tiếng, nói:
- Chậm đã!!!
Hạ Nhất Minh dừng bước lại, giống như bất động kim cương vững vàng trụ lại, ánh mắt hồ nghi nhìn đối phương.
Hồ Bân chắp hai tay ra sau lưng, trên mặt mang một tia kinh hãi, nói:
- Sáu tầng nội kình, sáu tầng công pháp? Ngươi là đệ tử nhà nào?
Hạ Nhất Minh ưỡn ngực, ngạo nghễ, nói:
- Chính là Hạ gia trang.
- Tốt. Hạ gia trang được lắm, lại có một cao thủ trẻ tuổi như vậy.
Hồ Bân gật đầu một cái, ánh mắt liền trở nên nghiêm nghị tràn đầy sát khí, vươn hai tay ra trước chà sát vào nhau, nói:
- Khí huyết của ta đã điều tức xong, có thể tiếp tục đánh tiếp.
Hạ Nhất Minh ngây người ra một chút, nhất thời hiểu được: “Nguyên lai lúc vừa rồi giao thủ cùng mình, đã làm cho khí huyết của Hồ Bân nhộn nhạo cả lên. Nếu mình thừa thắng xông lên như vừa nãy thì sẽ chiếm được tiện nghi không nhỏ. Bây giờ chỉ vì hai câu nói, đối phương đã khôi phục lại như cũ.”
Sắc mặt Hạ Nhất Minh đỏ ửng cả lên, giáo huấn này đây sẽ tuyệt đối được khắc sâu trong tâm khảm, từ nãy về sau sẽ không bao giờ hắn mắc phải một lần nữa.
Trong đôi mắt ánh lên vẻ giận giữ, hai nắm đấm của Hạ Nhất Minh lần lượt thay nhau đánh tới phía Hồ Bân. Ở tầng nội kình thứ sáu, mỗi một quyền được Hạ Nhất Minh phối hợp với chiến kỹ đánh ra đều bám theo một cỗ quyền phong. Hơn nữa nó càng ngày càng đáng sợ hơn trước, một quyền đánh ra quyền phong chưa kết thúc, đạo quyền phong thứ hai đã nối tiếp sau đó được sinh ra. Cứ như vậy, quyền phong nối tiếp quyền phong, quanh người Hạ Nhất Minh đã nhanh chóng hình thành được một cái lá chắn quyền phong, bản thân hắn lại giống như một tảng đá hình tròn không ngừng chuyển động trong một phạm vi nhất động. Phàm là những nơi quyền phong của Hạ Nhất Minh đi qua thì những tán cây đại thụ to lớn đều có chút lay động, càng không nói tới những bụi cây cỏ dại xung quanh lại giống như bị cự thạch đè nghiến qua để lại cảnh tượng thật thảm hại.
Đồng thời, khí thế của Hạ Nhất Minh cũng giống như quyền phong, một sóng cao hơn một sóng nối tiếp nhau. Sau khi đánh ra hơn mười quyền, sợ hãi trong lòng Hạ Nhất Minh đã dần tiêu tán hết, mỗi một quyền đánh ra đều làm hắn có cảm giác sảng khoái trong lòng, dần dần chiếm cứ thượng phong.
Cảm giác trong lòng Hạ Nhất Minh hoàn toàn được buông lỏng, loại cảm giác này bất đồng với lúc cùng với các huynh đệ trong gia trang giao thủ.
Đây là thực chiến, chân chính thực chiến….
Nhưng mà, đối với địch nhân trước mặt này, Hạ Nhất Minh trong lòng rất bội phục: “Hồ Bân thi triển cũng chỉ là nội kình và chiến kỹ Kim hệ, thế nhưng khi hắn thi triển ra làm mình không thể cảm giác được sự sắc bén của Thủy hệ, mà lại cảm giác được sự mềm mại, uyển chuyển của Thủy hệ chiến kỹ. Có thể đem Kim hệ chiến kỹ thi triển như thế này chứng tỏ kinh nghiệm chiến đấu của người này rất phong phú, chứ không thì không có khả năng.
Nếu gặp tu luyện giả bình thường mới chỉ tu luyện tới tầng nội kình thứ năm của Kim hệ công pháp, loại công kích kéo dài này của Hạ Nhất Minh, hắn chắc chắn không thể chống đỡ nổi. Còn thân thủ của Hồ Bân quả thật bất phàm, thân hình hắn giống như xuyên qua quyền phong của bàn thạch.
Lấy tu vi tầng thứ năm Kim hệ nội kình của Hồ Bân, chỉ cần không bị Hạ Nhất Minh đánh trúng, như vậy quyền phong dù có lợi hại cũng không thể làm hắn bị tổn thương. Chỉ có điều tất cả phạm vi có thể né tránh đều không thể thoát khỏi song chưởng kia, nhưng hắn cũng không bị đánh gục.
Một khắc sau, trong lòng Hồ Bân có chút lo lắng, hắn âm thầm không ngừng chửi mắng: “Đến tột cùng tại sao lại có thể xuất hiện một tên quái thai như này, tại sao lại có thể trong một thời gian dài thi triển Kim hệ công pháp, quyền phong không ngừng được tăng trưởng, ngay cả nửa điểm cảm giác kiệt lực cũng không có.”
Lần đầu tiên khi song phương mới giao thủ, Hồ Bân liền nhận ra ngay quyền pháp Hạ Nhất Minh thi triển chính là Kim hệ Cổn Thạch Quyền. Quyền pháp này uy lực tuy rằng cũng được, trong sơ giai công pháp cũng là một quyền pháp cường đại. Nhưng loại quyền pháp này có một sơ hở rất lớn là phải không ngừng thi triển để tăng cường uy lực, cho nên nội lực tiêu hao cũng rất lớn.
Hồ Bân liếc mắt liền có thể nhận ra, thế gia đệ tử trước mắt này niên kỷ còn chưa vượt qua mười lăm tuổi. Ở lứa tuổi này có thể tu luyện nội kình tới tầng thứ sáu đã là tuyệt đối có tư chất, cho dù trong cả Thiên La đế quốc mà có thể trước mười lăm tuổi đạt tới bậc này cũng là trong một vạn người mới có một.
Cho nên Hồ Bân luyền quyết định, chờ đến khi Hạ Nhất Minh hao tổn hết nội kình thì chính là lúc hắn phản công.
Vậy mà cho đến giờ phút này, Hạ Nhất Minh lại càng đánh càng hăng, kèm theo quyền phong của hắn tựa hồ còn cảm giác được khí thế không ngừng tăng cao, giống như nội kình của hắn thi triển kéo dài liên tục không dứt.
“Tiểu tử kia chẳng nhẽ đã đạt tới đỉnh phong của tầng thứ sáu công pháp sao? Nếu không hắn tuyệt không thể nào biểu hiện được như vậy.” Trong lòng Hồ Bân cực kỳ hối hận, nếu biết sớm như thế, hắn đã ngay từ đầu nghĩ biện pháp chạy trốn rồi. Bây giờ quyền phong và áp lực của Hạ Nhất Minh ngày một tăng, muốn chạy trốn lúc này thì rất khó khăn. Hơn nữa, tránh né quyền phong của Hạ Nhất Minh cũng là một biện pháp cực kỳ nguy hiểm, hắn đã có chút không thể duy trì được cảm giác của mình.
Đồng thời, phía sau Hồ Bân lúc này còn có truy binh tăng cường không ngừng đuổi theo, nếu cùng thiếu niên này dây dưa thêm cho dù hắn có thể tiếp tục né tránh công kích thì khi truy binh đến hắn cũng chạy đằng trời.
Trong mắt hiện lên một tia do dự, sau đó Hồ Bân mạnh mẽ cắn răng một cái, né tránh quyền phong tiếp theo của Hạ Nhất Minh, đột nhiên hai chân chấm đất, giống như chiếc cọc không ngừng lún vào trong đất.
Giơ cao lên song chưởng, Hồ Bân hét lớn một tiếng, song chưởng như lớn hơn ba phần, giống như thái sơn áp đỉnh hướng tới Hạ Nhất Minh đánh ra.
Trong lòng Hạ Nhất Minh vui mừng, hắn tuy rằng luôn chiếm thượng phong, nhưng đối phương có kinh nghiệm phong phú, thủy chung không cùng hắn cứng chọi cứng, làm Hạ Nhất Minh có cảm giác buồn bực không thôi. Lúc này đây khi Hồ Bân định thân lại phản kích, hắn tự nhiên cầu còn không được.
Quyền chưởng của song phương trong khoảnh khắc va chạm vào nhau, sắc mặt Hạ Nhất Minh nhất thời đại biến. Cường đại nội kình phản ngược trở lại, song chưởng của đối phương giống như một chiếc búa lớn, làm uy lực cường đại tích lũy được khi thi triển Cổn Thạch Quyền hoàn toàn phá vỡ, hơn nữa không chút lưu tình tiếp tục tiến tới.